Thấy hắn trực tiếp giết chết Giao nhân, hai người Nam, Mục có chút lo lắng,
muốn nói gì đó nhưng không nói ra, cứ như vậy chạy đến Minh tự nói là người
đưa đò cướp đoạt bọn hắn rồi bị giết ngược lại, không có bằng chứng, thật sự có
thể vượt qua được sao?
Dữu Khánh thúc giục, “Không nên tiếp tục dây dưa nữa.”
Thấy hắn đã hạ quyết tâm, Nam Trúc đành phải ngăn Tiểu Hắc tiếp tục múc
nước, dặn dò Tiểu Hắc mấy câu.
Tiểu Hắc gật đầu, trả chiếc bát lại cho Nam Trúc, quay đầu cầm đại bổng lên
vứt về phía không trung.
Đại bổng lật mình trong không trung rồi lập tức mở ra hai mắt, xòe các chi ra,
giương đôi cánh giống tấm màn đen bay lượn, nhìn thấy Tiểu Hắc nhảy lên
không, đại bổng lập tức vọt tới chụp lấy Tiểu Hắc, lơ lửng tại trong không
trung.
Hai người Nam, Mục ngay sau đó cũng chui vào trong nước, lập tức độn nước
rời đi.
Tiểu Hắc chỉ huy đại bổng bay vào phía bờ biển ánh đèn rực rỡ.
Không còn được Tiểu Hắc múc nước ra, nước từ đáy thuyền ồ ồ tuôn vào, mực
nước dần dần dâng cao trong khoang thuyền, Dữu Khánh không quan tâm tới,
nhảy tới đuôi thuyền, đứng ở bên cạnh ngọn cô đăng, xả bím tóc đuôi ngựa ra,
lôi ra một tấm khăn vải che lại khuôn mặt, vận công điều khiển chiếc thuyền
tiếp tục di chuyển tiến về phía trước.
Khoảng cách không xa, tiêu hao chút công lực này hắn vẫn có thể chịu được.
Thuyền tiếp tục chậm rãi chìm xuống, chìm đến khi cuối cùng chỉ còn lại một
chút khung thuyền nổi tại trên mặt nước bập bềnh trôi tới trước.
Bên bờ biển ánh đèn rực rỡ, hàng ngàn chiếc thuyền không ngừng qua lại,
không giống như phía Tinh La đảo hoang vắng quạnh quẽ kia, vô số nhà cửa
trên bờ dường như sắp xếp dày đặc chi chít và lung tung mất trật tự, phong cách
kiến trúc cũng có cảm giác tùy hứng, cao thấp tùy ý lộn xộn. Đủ loại đủ kiểu
nhà cửa cùng với đủ các loại cửa sổ to to nhỏ nhỏ khác nhau. Dưới mái hiên
treo đèn lồng đủ loại màu sắc, ở trước tay nắm cửa vào có cả trai hoặc gái, hoặc
đứng một mình dựa lan can, hoặc nói cười cùng người khác, hoặc khóc lóc,
hoặc thâm trầm, hoặc phiền muộn, hoặc quyến rũ, hoặc thanh lịch, hoặc tình
đầu ý hợp, hoặc mặt đối mặt mắng chửi nhau, hoặc cửa sổ trống không vắng vẻ.
Đường phố trên bờ, những kẻ say rượu tùy ý ném những chai rượu vào trong
nước, người qua lại trên đường cũng thản nhiên vứt xuống những vật bỏ đi
trong tay, mảnh vỡ sành sứ vung vãi khắp nơi, những đống nôn mửa đầy đất, và
những con “Trừ thử” thì rất tập trung vào công việc, linh hoạt len lỏi trên mặt
đất đúng lúc nhặt lấy rác rưởi rơi xuống mặt đất, chúng nó không ngừng dọn
dẹp, nỗ lực duy trì đường phố sạch sẽ.
Các loại đèn lồng phủ da, khiến cho Ảo Vọng toát ra màu sắc huyền ảo quỷ dị,
đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Những đám người tùy tiện tiêu sái qua lại, trai gái đan xen, đực cái lẫn lộn, làm
cho vùng bờ biển này tràn ngập các loại mùi vị, hương thơm, tanh tưởi, mùi mồ
hôi, mùi son phấn, thậm chí còn có cả mùi máu tươi, những người bán thịt làm
thịt máu me đầm đìa ngay tại bên đường.
Trong không trung, đám phi cầm săn giết con dơi nhiều lần thiếu một chút va
chạm vào những căn nhà tương đối cao rồi lại đúng lúc tránh thoát. Trên nóc
nhà, Yêu tu hiện ra nguyên hình ở tại trên đó uống rượu. Trên mặt đất, tẩu thú
len lỏi luồn lách khắp nơi, cũng có người cưỡi các loại như sói, như hổ chậm rãi
di chuyển trên đường phố.
Tại những bậc cấp lên bờ, có người khiêng túi khiêng bao dời hàng lên bờ hoặc
vận chuyển xuống thuyền, có người rời thuyền lên bờ, cũng có người xuống
thuyền rời đi. Bán yêu quái, có kẻ vung đuôi xù lông phủi sạch sẽ bắp đùi, có kẻ
dựng thẳng hai lỗ tai lông lá cũng có kẻ lộ ra một nửa bầu ngực căng tròn, muôn
hình muôn vẻ các loại nữ tử hồ ly quyến rũ phong tình vạn chủng, có kẻ áp sát
tựa người khách nhân hun hít gạ gẫm, dụ dỗ, có loại giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ
mời mọc khách nhân. Cũng có giai nhân thanh lệ hiền thục kiễng chân đứng chờ
bên bậc cấp đón thuyền, không biết có phải là đang đợi tình lang hay không.
Còn có cả những quái nhân mặc bạch y che ô đứng yên không chút động đậy
trên bậc cấp trong đêm tối.
Có kẻ tàn tật bò trên mặt đất xin xỏ khách qua lại trên đường, cũng có những bà
già ngồi trên đất đưa tay cầu xin thương xót.
Tiếng đàn sáo, tiếng chuông tiếng trống, những tiếng ca múa kéo dài vui tươi
ngân nga vang vọng trong màn đêm, mơ hồ truyền tới trên biển.
Dữu Khánh nhìn tới khung cảnh phồn hoa xa xa phía trước, tàu thuyền qua lại
bên cạnh hắn nhìn thấy trong chiếc thuyền nửa chìm của hắn còn có một Giao
nhân chèo thuyền đã bị phế bỏ không biết sống hay chết, đều rất kinh ngạc, dồn
dập rời xa hắn một chút.
Giống như là giữa trong bầy cá đột nhiên có một con cá mập xâm nhập vào, bầy
cá nhanh chóng chủ động nhường đường, cảnh tượng rất là đột ngột.
Chiếc thuyền nửa chìm tại trong nước đã cập bờ, đầu thuyền đụng vào bậc cấp
kéo dài xuống dưới nước. Dữu Khánh nhẹ nhàng đi trên mép thuyền trồi lên
mặt nước, giống như làm xiếc đi dây, một tay bóp cổ Giao nhân bỗng nhiên kéo
một cái, lôi Giao nhân ra khỏi, đáy thuyền cũng sụp đổ rồi.
Dữu Khánh đạp thềm đá, kéo Giao nhân lên bờ.
Lại có người tại nơi đây hạ độc thủ với Hải tộc đưa đò.
Đây là nơi nào? Sự phồn hoa của Ảo Vọng gần như chính là dựa vào Hải tộc
đưa đò mà tạo ra, đắc tội Hải tộc, không nói những việc khác, lẽ nào muốn vĩnh
viễn bị vây ở Ảo Vọng sao?
Tại nơi đây, dù cho có gây sự với ai thì cũng tận lực không gây sự với Hải tộc,
nếu lỡ xảy ra chuyện gì, ngươi có muốn thoát đi nơi đây cũng không được,
huống hồ Hải tộc coi như là tương đối nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận.
Nói chung, cảnh tượng này thực sự là rất gây chú ý.
Nhân viên trên dưới thuyền quanh bậc cấp đều sửng sốt, nhân viên bốc dỡ hàng
cũng kinh ngạc, những nữ tử mời chào, quyến rũ khách nhân ngừng bặt nụ cười
trên mặt, đám người hỗn loạn nhanh chóng bất động, rồi lặng lẽ tránh ra hai
bên.
Loại phản ứng này rất nhanh liền ảnh hưởng đến xung quanh, đều dồn dập nhìn
về phía người bịt mặt kéo thi thể Giao nhân lên bờ kia, toàn bộ đường ven biển
bên này đều nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Người ở xa xa cho dù không biết đã
xảy ra chuyện gì nhưng cũng đều nhìn về phía bên này, không dám lộn xộn.
Chỉ có âm thanh ca múa bên trong những lầu các gần xa là vẫn còn ngân nga
vang vọng.
Thừa dịp mọi người còn đang bị thu hút sự chú ý vào Dữu Khánh, Nam Trúc và
Mục Ngạo Thiết từ dưới nước ngoi lên liền nhân cơ hội vọt lên bờ, trà trộn vào
trong đám người đang nhìn về phía Dữu Khánh.
Tiểu Hắc ở tại không trung nhìn thấy bọn họ, liền hạ xuống trên mái một căn
phòng, rồi khiêng đại bổng nhảy xuống, đi chân trần chui vào trong đám người,
luồn lách đến bên cạnh hai người Nam, Mục, vừa định mở miệng chào hỏi thì
đã bị Nam Trúc bịt kín miệng.
Dữu Khánh kéo thi thể Giao nhân lên trên bậc thang, đám người phía trước vì
không muốn rước lấy phiền phức, lập tức dồn dập tránh sang hai bên nhường
cho hắn một con đường.
Ánh mắt Dữu Khánh lại nhìn về phía một cột cờ dựng đứng gần đây, bên trên
viết hai chữ “Vận chuyển”, lập tức di chuyển về phía đó, vì vậy đám người
đứng xem phái này lập tức nhường ra một con đường, để lộ ra một nam nhân
khoanh tay đứng dưới cột cờ, là một nam nhân có chòm râu chữ bát.
Sau lưng nam nhân, có đứng mười mấy dã nhân hình dạng tương tự con người,
bộ lông dày đậm, eo quấn da thú, vóc người cao cỡ hai người trưởng thành.
Thấy Dữu Khánh đi về phía mình, nam nhân đứng khoanh tay bỗng thấy cả
người không được tự nhiên, một đôi tay có phần không biết nên đặt như thế
nào, cánh tay khoanh trước ngực chậm rãi thả xuống.
Bộp! Dữu Khánh ném thi thể Giao nhân tới dưới chân gã, “Đưa đến Minh tự,
bao nhiêu tiền?”
Ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt nhìn chăm chú về phía nam nhân kia.
Nam nhân nhìn nhìn xung quanh, trên mặt nỗ lực nặn ra một nét tươi cười, xua
tay nói: “Đưa thứ này đến Minh tự, ta nhưng không có cách nào giải thích với
Minh tự. Xin lỗi, ta không tiếp nhận công việc này, ngài hãy đổi người khác đi.”
Dữu Khánh nói: “Không cần ngươi giải thích, ta đi cùng các ngươi, tự ta sẽ giải
thích.”
Cũng không phải là hắn không vận chuyển được thứ này đi, mà là không biết
Minh tự ở đâu, cần có người dẫn đường, nhưng ở tại trước mắt biết bao nhiêu
người, hắn không muốn để cho người ta biết rõ hắn là người mới đến, cho nên
tình nguyện tốn chút tiền.
Thấy là công việc như vậy, thuần túy chỉ là vận chuyển đi giùm, lại ngay trước
mắt công chúng, rất nhiều người nhìn thấy có thể làm chứng, nam nhân râu cá
trê suy nghĩ một chút, duỗi năm ngón tay ra, nhưng rồi lại nghĩ đến vị này ngay
cả Hải tộc đưa đò cũng dám giết, còn dám ngang nhiên kéo thi thể rêu rao, lá
gan phải mập đến cỡ nào? Vì vậy năm ngón tay hơi chút buông lỏng, biến thành
ba ngón. “Ba trăm lượng, đã là giá rẻ nhất rồi!”
Dữu Khánh lấy ngân phiếu ra, rút ba trăm lượng đưa cho gã, trả tiền trước ngay
trước mặt mọi người.
Đã thu tiền, nam nhân lập tức quay đầu lại kêu gọi một gã Dã nhân, dặn dò.
Bộp! Dã nhân dùng nắm đấm đấm vào ngực một cái, thể hiện đã biết rõ rồi, đi
ra, nắm thi thể Giao nhân lên, gác ngang trên vai, nhanh chóng sải bước rời đi.
Dữu Khánh xoay người đi theo.
Nam nhân dưới cờ chắp tay đưa tiễn, thẳng đến khi bóng người đã biến mất, gã
mới thả tay xuống thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì xảy ra vậy chứ, lại dám giết chết người đưa đò.”
“Đã giết chết còn dám trực tiếp mang thi thể đi Minh tự, đến cùng là chuyện gì
xảy ra?”
Trên bến tàu khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt, còn có thêm một câu chuyện
để náo nhiệt, bắt đầu ồn ào nghị luận câu chuyện vừa rồi.
Ở trong đám người, hai người Nam, Mục cũng dẫn theo Tiểu Hắc nhanh chóng
rời đi, ở xa xa cùng đi theo Dữu Khánh.
Trên thực tế, người cùng đi theo nhìn xem là chuyện gì xảy ra, không chỉ có hai
người bọn họ, chỉ là không biết tới xem náo nhiệt hay là có ý đồ gì khác.
Dọc theo đường đi, không quản là Dữu Khánh đi theo dã nhân, hay là hai người
Nam, Mục xen lẫn trong đám người cùng đi theo ở phía sau, khi xuyên qua khu
Ảo Vọng được xây dựng nhấp nhô tùy theo địa thế, xem như đã lĩnh giáo được
cái gì gọi là nơi phồn hoa nhất trên đời, có thể nói là muôn màu muôn vẻ hiện ra
trước mắt.
Cho tới hiện nay, Ảo Vọng được cho là nơi phồn hoa nhất thế gian, sự phồn hoa
tại kinh thành Cẩm quốc và Ân quốc khi so với nơi đây cũng là xa xa không thể
sánh kịp, bởi vì nơi này có một loại vẻ đẹp phóng túng, nơi này là một tòa Dục
vọng chi thành chân chính. Không có quy định rõ như U Nhai, cũng không có
những đạo đức luân lý của thế tục như ở kinh thành, tại nơi đây, chỉ cần có tiền,
có thể làm bất kỳ giao dịch gì.
Đương nhiên, quy tắc vẫn là song phương tự nguyện, không được miễn cưỡng.
Thế nhưng, địa phương này quá mức ngư long hỗn tạp, vô số yêu ma quỷ quái
xen lẫn với nhau, sau lưng xuất hiện một ít chuyện mạnh được yếu thua là tránh
không được.
Đối với thương hộ và khách nhân mà nói, luận về mức độ an toàn, nơi này
không có cách nào so sánh với U Giác Phụ, chỉ cần là thương hộ của U Giác
Phụ, U Nhai thậm chí còn cung cấp một sự bảo hộ ở mức độ nào đó tại bên
ngoài. Nhưng U Giác Phụ khẳng định không có sự phồn hoa và chơi đùa vui vẻ
như tại Ảo Vọng, nơi này là thánh địa của kẻ có tiền.
So sánh về khí chất, một bên giống như là là buôn bán nghiêm túc, một bên
giống như là một món thập cẩm hỗn loạn.
Cảm thấy an toàn trọng yếu hơn hay là chơi đùa vui vẻ quan trọng hơn, mỗi
người đều có nhu cầu và sự lựa chọn của riêng mình.
Tuy nhiên, số lượng người tụ tập tại Ảo Vọng cũng không phải U Giác Phụ có
thể so sánh, có thể nhận thấy số người không thích tĩnh mịch vẫn là chiếm đa
số.
Tại nơi đây, gần như bất kỳ kẻ nào đều có thể làm buôn bán bất cứ thứ gì, bất kỳ
dịch vụ nào.
Thí dụ như một người đang giới thiệu mời người đi đường mua sắm vật phẩm gì
đó, rồi được biết người đi đường đang tìm nơi dừng chân, lập tức liền có thể
chuyển gian phòng nhà mình biến thành khách sạn.
Tại Ảo Vọng, gần như mỗi một người, mỗi căn nhà đều làm kinh doanh, buôn
bán, cho dù nhặt được một cục đá tương đối đặc biệt thì cũng có khả năng lập
tức treo biển buôn bán ngay trước cửa nhà, hoặc là ra đường phố chào hàng.
Giá cả nơi đây rất cao, bởi vì rất nhiều thứ cần phải vận chuyển tới từ nơi rất xa
tới đây, dẫn đến áp lực kiếm chỗ dừng chân tại nơi khá lớn, rất nhiều người vì
tiền có thể bán ra bất kỳ thứ gì, kể cả thân thể của mình.
Nơi đây thậm chí không đường phố thẳng tắp, không ít con đường là phải đi qua
ở phía dưới nhà cửa, cũng có nhiều căn nhà để tiết kiệm không gian liền mở ra
một con đường ở giữa, còn có cả đoạn đường trực tiếp đi qua bên trên nóc nhà
người ta