Hai người Nam, Mục không biết có ý gì, nhưng vẫn là song song nhảy ra ngoài,
vươn chân móc một cái.
Chiếc thuyền nửa chìm trong nước lập tức bị lật chuyển trên mặt nước, úp
ngược vào trong nước, chiếc đèn lồng ở đuôi thuyền được Mục Ngạo Thiết cầm
trong tay.
“Ân a…”
Giao nhân đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai ánh kiếm lóe qua, hai cánh
tay của nó liền bị tước bỏ đến tận gốc.
Ngoại trừ Dữu Khánh ra cũng không còn người khác, chưa hết, hắn lại đến bên
cạnh thuyền, xoay ngược Giao nhân, trực tiếp cầm Giao nhân lộn nhào xuống
dậm vào trong lỗ thủng nơi đáy thuyền, sau đó một kiếm chém bay vây đuôi của
Giao nhân, lại một tay chụp lấy túi bong bóng trên người Giao nhân, rồi mới lần
nữa ra hiệu, nói: “Lật lại.”
Đang treo người trên không trung, Tiểu Hắc tựa hồ nhìn xem rất thỏa mãn, hai
cái chân vỗ vỗ trong không trung, nước dính trên chân văng tung tóe rơi xuống.
Nhóc con này cởi giày đã thành thói quen, sau khi lên thuyền không bao lâu thì
đã cởi giày ra, lúc này đôi giày nó để ở thuyền thượng không biết đã đi đâu.
Rầm rầm! Thuyền bật ra khỏi mặt nước, xoay chuyển trên không rồi lại rơi nện
lên mặt nước.
Nước trong khoang thuyền đã chảy ra hết rồi, chỉ là tại vị trí lỗ thủng trong
khoang thuyền chui lên nửa cái thân thể của Giao nhân, hai mắt thỉnh thoảng
trắng dã, rõ ràng đã bị cơn đau đớn giày vò cho choáng váng mơ hồ.
Sư huynh đệ ba người lần lượt rơi tại trên thuyền, phát hiện thấy thân thể của
Giao nhân cũng không thể lấp kín được lỗ thủng nơi đáy thuyền, vẫn còn có
nước đang rỉ rả chảy ngược vào trong, máu trên người Giao nhân từ trên chảy
xuống dưới, hòa chung vào nước tại nơi đáy thuyền.
Dữu Khánh nói với Nam Trúc: “Tên tiểu gia hỏa trên kia rất hiếu động, chuyển
việc này cho nó làm, kiếm cho nó một cái bát, để cho nó tát nước ra ngoài đi.”
Việc này dễ làm, đang nghiêm trang, Nam Trúc đột nhiên trở nên vui vẻ, lập tức
từ trong bao hành lý tùy thân mang theo lôi ra một cái bát, cái bát này là để
thuận lợi uống nước dọc đường, gã hướng lên không trung gọi to: “Tiểu Hắc,
xuống đây, có chuyện vô cùng trọng yếu giao cho ngươi làm.”
Vừa nghe nói là chuyện trọng yếu, Tiểu Hắc lập tức bảo đại bổng đưa nó hạ
xuống.
Người vừa hạ xuống trên thuyền, đại bổng tại trên tay nhóc con cũng lập tức co
rút các chi lại biến thành một cây gậy. Nhóc con không nói hai lời, vung cây gậy
lên nhằm cái đầu Giao nhân nện một cái “Bộp”. Có thể nói là ghét ác như cừu,
rất có khí thế vung đao lấy đầu trên gáy địch nhân.
Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, sức lực còn lớn hơn cả người bình thường,
lực lượng của một gậy này không có nhẹ, ngay tại chỗ nện cho Giao nhân đầu
rơi máu chảy, trợn mắt ngất đi.
Một côn này khiến cho sư huynh đệ ba người bị hù dọa không nhẹ, đang còn
muốn cạy miệng Giao nhân tìm thông tin a, bị ngươi nện một gậy đánh chết thì
làm sao bây giờ?
Nhưng nó đập xong một gậy rồi vẫn còn không cam lòng, vù một tiếng, lại vung
đại bổng lên lần nữa nện tới.
Lúc trước không có ngờ tới nhóc con sẽ làm ra chuyện như vậy, lại thêm tên gia
hỏa này thường hay múa may cây gậy khiến mọi người đã quen, không có ai đề
phòng, bây giờ mọi người đều đã bị giật mình, làm sao còn có thể để cho nó tiếp
tục tung ra đệ nhị côn, Dữu Khánh lập tức xuất thủ chụp lấy cây gậy, quát lớn:
“Dừng tay!” Kiếm trong tay cũng gõ lên đầu Tiểu Hắc vang bộp bộp, “Đầu óc
ngươi có bệnh sao?”
Hắn phát hiện thấy tiểu gia hỏa này chính là cái gì cũng dám làm, thảo nào khi
ở tại U Giác Phụ liền dám một mình khiêng gậy xông vào U Nhai.
Lần đó nhóc con này xông vào U Nhai thực sự đã làm cho mọi người bị hù dọa
đổ ra một thân mồ hôi lạnh, đến nay vẫn còn sợ hãi.
Nơi mà người trong thiên hạ không dám tự tiện xông vào, duy độc tên này dám
xông, không biết làm thế nào mà chỉ một mình khiêng một cây gậy xông vào đó
chơi đùa, thực sự là một chuyến mạo hiểm. Về sau may mà U Nhai thấy chỉ là
một trên nhóc con không hiểu chuyện đi quậy phá, cho nên không tính toán với
nó, còn tống nó về Diệu Thanh Đường, tuy nhiên, cũng đưa ra lời cảnh cáo
người lớn, phải kiểm soát nó không cho phép lại có lần sau, nếu không sẽ tìm
Ngô Hắc tính sổ.
Lần đó là lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Hắc đánh đòn tên tiểu tử một trận.
Nhưng mà ý nghĩa của một trận đánh đòn đó dường như cũng không lớn, khả
năng phục hồi của thân thể quá mạnh mẽ, thương tích của một trận đòn đối với
tiểu tử này mà nói thì chỉ như là một cú đánh rắm!
Nam Trúc nhanh chóng tới đây kéo Tiểu Hắc ra, dùng lời ngon ngọt dỗ dành,
“Tiểu Hắc, bây giờ còn chưa thể đánh chết hắn, cần người sống, còn phải thẩm
vấn a. Đây, cầm lấy chiếc bát, giao cho ngươi một nhiệm vụ vô cùng quan
trọng, có nhìn thấy đáy thuyền bị nước chảy vào hay không? Tát nước ra bên
ngoài đi, có thể giữ được chiếc thuyền chở chúng ta hay không, phải dựa vào
ngươi rồi.”
“Được!” Tiểu Hắc mở miệng đồng ý, đưa tay chụp lấy chiếc bát.
Chỉ là bộ dạng một tay cầm chén, một tay cầm gậy, còn đi chân trần nữa, sư
huynh đệ ba người càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Rì rầm, rì rầm, Tiểu Hắc bắt tay vào công việc, không ngừng mức nước đổ ra
bên ngoài, rất nhanh, mực nước bên trong thuyền đã được hạ thấp xuống.
Mục Ngạo Thiết cầm chiếc đèn lồng trong tay treo trở lại trên cái cần ở đuôi
thuyền.
Dữu Khánh kiểm tra một chút tình trạng của Giao nhân, phát hiện thấy chưa
chết, chỉ là bị ngất đi mà thôi, liền một chưởng ấn tại trên đầu Giao nhân, vận
công kích thích đầu óc và thân thể nó.
Rất nhanh, thân thể Giao nhân run rẩy một cái, rồi chậm rãi mở hai mắt ra, tỉnh
lại.
Nó vừa mở ra liền nhìn thấy được một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn trên ngón tay Dữu Khánh, đung đưa tại trước mắt nó, hỏi: “Vì sao
phải muốn có được nó?”
Giao nhân nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.
Dữu Khánh lại hỏi: “Vì chiếc nhẫn này mà ngươi không tiếc hỏng quy định của
Minh tự, chiếc nhẫn này rất quan trọng phải không?”
Lồng ngực Giao nhân hơi có phập phồng, nhưng vẫn không hề hé răng.
Dữu Khánh: “Không nói sao? Ngươi hẳn phải biết rõ kết quả bị đưa đến Minh
tự, ta cũng có thể khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không
xong, khiến cho ngươi sống không bằng chết. Không bằng như vậy đi, chỉ cần
ngươi nói ra sự thật, ta sẽ thả ngươi ra, thậm chí sẽ không đến Minh tự tố cáo
ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Giao nhân bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lóe, hình
như có dao động, nhưng mà sau một chút do dự, nó tựa hồ đã làm ra quyết định
cuối cùng, nhắm hai mắt lại.
Dữu Khánh nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, hiện tại hắn đã có thể khẳng định,
chiếc nhẫn này chắc chắn không đơn giản chỉ là một tín vật bình thường, nếu
không thì sẽ không đến mức khiến cho tên Giao nhân này phải mạo hiểm lớn
như vậy, cũng không biết chiếc nhẫn này đến tột cùng có bí mật gì, có thể làm
cho tên Hải tộc này thà chết cũng không chịu thổ lộ sự thật.
Tiếp tục dùng cực hình tra tấn sao? Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn điểm
sáng sắp biến mất trên mặt biển xa xa, bây giờ không có thời gian chậm rãi dây
dưa với nó, hắn còn phải tập trung tinh thần lợi dụng Quan Tự quyết tìm kiếm
tuyến đường, liền bật ra một câu, “Tiểu Hắc, cho nó một gậy!”
Ném bát xuống, Tiểu Hắc lập tức nhấc cây gậy lên, gào một tiếng: “Tặc nhân!”
Bộp! Một gậy lại đập cho đầu rơi máu chảy, Giao nhân lại trợn trắng mắt, chết
ngất đi.
Dữu Khánh phất tay ra hiệu, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanh chóng đi ra
mặt nước nhặt ván gỗ trở về, lần nữa chèo thuyền rất nhanh.
Dữu Khánh cũng lần nữa bước tới đầu thuyền đứng ở phía trước quan sát, đợi
đến khi một lần nữa chỉ dẫn phương hướng xong, hắn mở chiếc túi bong bóng
kia ra, lấy ngân phiếu bên trong ra, hơi chút kiểm kê, đếm được kể cả số ngân
phiếu hắn đã đưa lúc trước, tất cả có khoảng bảy vạn lượng.
Quay lưng về phía hai vị sư huynh, hắn lập tức bất động thanh sắc mà đem toàn
bộ ngân phiếu nhét vào trong quần áo trên người mình, chiếc túi bong bóng thì
nhét vào trong tay áo.
Vừa đúng vào lúc này, Nam Trúc đột nhiên hỏi ra một câu, “Chúng ta thật sự sẽ
đưa tên Giao nhân này đến Minh tự hay sao?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại một câu, “Ngươi có thể đảm bảo sau khi chúng ta giết
chết nó, hoặc khiến nó mất tích thì Minh tự không tra ra là chúng ta làm hay
không?”
Nam Trúc trầm mặc, việc này gã đúng là không dám bảo đảm, không biết có
người nào nhìn thấy bọn họ trèo lên chiếc thuyền của tên người đưa đò này hay
không, có mập mạp, có tiểu hài tử, mục tiêu đủ rõ ràng.
Dữu Khánh bỗng than thở: “Đưa đến Minh tự đi, cũng không biết nên giải thích
thế nào về việc chúng ta tìm được tuyến đường di chuyển để thoát thân đây.
Thật sự đáng ghét, vậy mà đụng phải chuyện không may này.”
Quả thực đáng ghét, khiến cho hắn rơi vào thế khó xử.
Nam Trúc nói: “Việc này có gì mà khó, ngươi làm sao tìm được đường đi thì cứ
nói ra như thế đi.”
Dữu Khánh lười tiếp lời này, không có cách nào giải thích về chuyện Quan Tự
quyết cho gã, ngay cả đồng môn của mình cũng không tiện nói cho biết, thì làm
sao dám cho ngoại nhân biết, chỉ có thể là ở trong lòng âm thầm đưa ra quyết
định.
Một nhóm người vốn định đuổi theo chiếc thuyền phía trước để tìm hiểu một
chút, để xem đi theo phương hướng này thì sẽ đến Ảo Vọng, hay là đi Tinh La
đảo, kết quả còn chưa đợi cho bọn họ đuổi theo kịp chiếc thuyền đó thì đã nhìn
thấy được ánh đèn rực rỡ ở phía nơi xa.
Đó tuyệt đối không phải là khung cảnh Tinh La đảo, Tinh La đảo không có rực
rỡ như vậy.
Ảo Vọng! Tinh thần mấy người rung lên, tăng nhanh tốc độ tiến tới trước.
Lần này đã thấy được đích tới, không cần phải tiếp tục truy đuổi theo hai chiếc
thuyền kia, có thể tự mình tùy ý nắm chặt lộ tuyến di chuyển rồi.
Tiếp sau đó, ngay cả hai chiếc thuyền kia cũng không còn thấy bóng dáng nữa
rồi, có rất nhiều tàu thuyền xa xa gần gần đang tới gần bờ biển kia.
Khi bọn hắn sắp tới gần bờ biển thì phát hiện ra được chuyện rắc rối, bởi vì số
lượng tàu thuyền từ các nơi tập trung đến đây quá nhiều, tới gần chút nữa, bọn
hắn sẽ không thể tránh được tàu thuyền bên cạnh phát hiện thấy sự khác thường
trên thuyền của bọn hắn, Tiểu Hắc vẫn còn đang ở tại đó múc nước ầm ầm ầm
ầm a.
Vấn đề lớn nhất là cực kỳ khó khăn đưa được Giao nhân lên bờ để thẩm vấn mà
không bị người khác phát hiện thấy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dữu Khánh đột nhiên nói: “Các ngươi hãy tách hẳn ra
khỏi ta, trước tiên lặn xuống nước rồi lên bờ, duy trì một khoảng cách với ta,
đừng để dính dáng, việc còn lại do ta xử lý.”
Hai người Nam, Mục tức thì nét mặt lo lắng, khung cảnh rực rỡ vô cùng phồn
hoa phía trước cũng không che giấu được.
Mục Ngạo Thiết: “Lão Thập Ngũ, chưa chắc có thể tra ra là chúng ta làm.”
Ám chỉ có thể diệt khẩu, thiên hướng đánh cược rất lớn.
Dữu Khánh: “Ta nghĩ ta sẽ đi một chuyến đến Minh tự. Nghe danh đã lâu, tới
kiến thức một chút cũng không sao.” Quay đầu lại nhìn thấy hai người muốn
phản đối, lại thuận miệng bổ sung: “Nếu tên Giao nhân này đã biết rõ chiếc
nhẫn này có ẩn chứa chuyện gì đó, nói không chừng Minh tự cũng biết. Thay vì
đi khắp nơi không mục để tìm kiếm vị Lệ Nương kia, không ngại đến Minh tự
để dò xét tìm tòi manh mối.”
Nam Trúc nhắc nhở: “Vạn nhất Minh tự đó cũng giống như tên Giao nhân này,
muốn nuốt lấy chiếc nhẫn, ngươi chẳng phải là dê vào miệng hổ sao?”
Dữu Khánh: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, ta chỉ cần dùng tới thân phận ‘A
Sĩ Hành’, không nói tới việc kéo ra tên tuổi Ứng Tiểu Đường có hữu dụng hay
không, chí ít có một điểm có thể khẳng định, Minh tự dám bởi vì những việc
khác mà đụng tới ta, nhưng chưa chắc đã dám bởi vì chiếc nhẫn này mà đụng
đến ta. Chỉ cần chiếc nhẫn này thật sự ẩn giấu bí mật gì đó mà Minh tự biết rõ, e
rằng dù cho có mấy cái lá gan, Minh tự cũng không dám đụng đến ta, nếu như
không có bí mật gì thì càng không cần thiết phải động đến ‘A Sĩ Hành’.”
Nam Trúc kinh nghi, “Ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu, ngươi đừng đùa giỡn
lừa bịp ta, việc này không thể giỡn chơi.”
Khóe miệng Dữu Khánh hiện lên nét tự giễu, “Sự việc chúng ta và Thiên Lưu
sơn, Ty Nam phủ còn có Đại Nghiệp ty cùng nhau dò xét Tiểu Vân gian tuy chỉ
là một màn diễn, nhưng có một số thời điểm, dùng việc này vẫn là có chút hiệu
quả uy hiếp. Minh tự dám cam đoan ta không có bị ba nhà này nhìn chằm chằm
sao? Minh tự dám cam đoan ba nhà kia không biết ta mang theo chiếc nhẫn này
tiến vào Minh tự sao? Chỉ cần tình huống hơi có chút không thích hợp, ta liền sẽ
đưa ra ám chỉ nhắc nhở, để cho chính bản thân Minh tự đi suy nghĩ xem ba nhà
kia trốn ở phía sau nhìn chằm chằm có ý nghĩa gì.”
Nghe được lời ấy, hai người Nam, Mục đều lộ ra vẻ đăm chiêu.
Dữu Khánh quay đầu lại:
“Trong việc này, các ngươi đi theo trái lại không tiện. Đi nhiều người, một khi
lời nói không phù hợp với nhau sẽ bị lộ tẩy. Lần này chỉ một mình ta lộ diện,
đơn đao đi là đủ rồi!” Dứt lời, liền xoay người đi tới trước mặt tên Giao nhân
hôn mê kia, một chưởng ấn tại đỉnh đầu nó, nội lực âm thầm đánh giết.
Bên trong miệng mũi Giao nhân lập tức xuất huyết, đã bị diệt khẩu, vấn đề lộ
tuyến đường đi thì chỉ có thể nói là nó chỉ dẫn trước khi chết.