Chỉ cần không phải quá vô tri, vừa nhìn liền biết là Minh Hải Hải tộc, là Giao
nhân, là một vị nam giao lớn tuổi, thậm chí có thể nói là già, khi cười có thể
xuất hiện nếp nhăn trên nửa khuôn mặt, mái tóc dài màu xanh lam phủ vai.
Nói Hải tộc trong Minh Hải về cơ bản là dùng để chỉ bọn họ, các loại cá bơi
khác trong biển đều tự động bị thế nhân bỏ qua. Bọn họ chính là người đưa
thuyền trong Minh Hải, có thể nắm bắt chuẩn xác được các tuyến đường đi vốn
biến hóa khó lường trong vùng biển quỷ dị này.
Tiểu Hắc nhưng là không hiểu biết, chủ động tiến tới gần, nhìn thấy gia hỏa nửa
người nửa cá này thì cảm thấy rất quái lạ, dường như nghi vấn không biết chiếc
đuôi cá đang lay động trong nước kia có phải là thật hay không. Nhóc con lập
tức gỡ cây gậy lớn trên người xuống, ngồi xổm xuống thuyền, rất rõ ràng là
muốn chọc gậy vào trong nước, hất đuôi cá kia lên để nhìn xem.
Sư huynh đệ ba người lập tức rịn mồ hôi. Mục Ngạo Thiết nhanh chóng đưa tay
kéo cậu nhóc lại, lôi nó đứng lên đẩy ra phía sau, đè xuống, và cũng trừng mắt
với nó một cái, ra hiệu cho nhóc con đừng có lộn xộn.
Người chèo thuyền chống hai tay tại trên đuôi thuyền đẩy một cái, nhảy ra khỏi
mặt nước, đặt mông ngồi ở trên đuôi thuyền, một tay chụp lấy mép cầu tàu giữ
cố định chiếc thuyền, đuôi cá vẫn nhẹ nhàng đung đưa trong nước.
Tiểu Hắc không đến được phía trước, chỉ có thể ở tại phía sau Mục Ngạo Thiết
nỗ lực vươn đầu ra nhìn, hình dáng miệng của nó có vẻ thể hiện cảm giác chờ
mong, hai mắt tỏa ánh sáng, dường như rất ước ao với việc người ta có đuôi,
vừa có thể làm người lại có thể làm cá.
Dữu Khánh đưa tay tháo chiếc đèn lồng treo trên cây cột cầu tàu xuống, đưa cho
đối phương.
Người chèo thuyền cũng lấy chiếc đèn lồng đã tắt treo tại đầu thuyền xuống,
đang định trao đổi với chiếc đèn lồng trên tay Dữu Khánh, ánh mắt bỗng nhiên
giống như ngừng lại tại chiếc nhẫn trên tay Dữu Khánh, rất rõ ràng là có vẻ hơi
giật mình, ngay cả chiếc đuôi cá đang đung đưa trong nước cũng ngừng dao
động.
Sư huynh đệ ba người cũng không mù, phản ứng này của đối phương lập tức
khiến cho ba người nhìn nhau một cái.
Người chèo thuyền sau khi lấy lại tinh thần thì ngưng hẳn động tác trao đổi đèn
lồng, bàn tay năm ngón sắc nhọn xách đèn lồng, ngón trỏ bật ra, mũi nhọn
móng tay chỉ về phía chiếc nhẫn trong tay Dữu Khánh, phát ra âm thanh khàn
khàn, “Ta không cần tiền, ta muốn chiếc nhẫn kia của ngươi.”
Sư huynh đệ ba người ngẩn ra, không nghĩ tới tạp kỹ trong những chuyện kể về
người chèo thuyền Minh Hải vậy mà bị bọn họ đụng phải rồi, lần đầu tới liền
đụng phải.
Người lái đò Minh Hải tuân theo một cái nguyên tắc, song phương tự nguyện!
Một khi tại đầu thuyền đã treo lên chiếc đèn lồng thắp sáng, thì nghĩa là giao
dịch chuyến đò này đã được thương lượng hoàn thành, song phương đều không
được đổi ý.
Trước đưa tiền sau đưa đò, thuyền vừa xuất phát, sẽ không đề cấp tới việc loại
tiền gì, bao nhiêu tiền nữa, đi đến địa điểm rời thuyền là được rồi.
Thời gian lâu dài, nơi đây cũng hình thành một cái giá tiêu chuẩn mà mọi người
đều biết, thuyền chở khách tính tiền theo số người, cơ bản đều là ba nghìn lượng
một người.
Đương nhiên, nếu như người chèo thuyền cảm thấy chở một người không có lời
thì cũng có thể tăng giá, cũng có thể yêu cầu lấy thứ khác xem như phí vận
chuyển. Nếu như khách nhân cảm thấy giá cao, hoặc cảm thấy không thích hợp
thì cũng có thể từ chối, có thể tìm người chèo thuyền khác thích hợp hơn. Vẫn
là câu nói kia, căn cứ vào nguyên tắc song phương tự nguyện để giao dịch,
không thể miễn cưỡng.
Cho nên, người thường xuyên lui tới nơi đây đều sẽ đưa ra một lời khuyên cho
hậu nhân, tận lực không nên mang theo châu báu gì tương đối dễ thấy, hoặc là
vật phẩm quý trọng gì đó, mang theo cũng không nên khoe ra, giấu tại trên
người cất cho kỹ, tận lực đừng cho Giao nhân nhìn thấy, một khi Giao nhân đã
nảy lòng tham liền sẽ đòi hỏi.
Nói là nói như vậy, kỳ thực loại tình huống này đã không còn nhìn thấy nhiều,
ba người thật sự không nghĩ tới lần đầu tới nơi này liền gặp phải rồi.
Vấn đề là, Dữu Khánh nhìn nhiều một chút chiếc nhẫn này của mình, thứ này
cũng chẳng phải là châu bảo gì sáng loáng dễ thấy a, liền hỏi: “Ngươi muốn lấy
chiếc nhẫn này để thay thế cho thuyền phí của bốn người chúng ta sao?”
Trên khuôn mặt người chèo thuyền này lại hiện ra nụ cười, đầu lưỡi vươn ra
liếm liếm tại hai bên bờ môi, rồi mới nói: “Phải.”
Dữu Khánh hỏi tiếp: “Vì sao muốn chiếc nhẫn này?”
Người chèo thuyền chỉ chỉ chiếc nhẫn, lại chỉ về phía chiếc đuôi cá vung lên
trong nước, “Cá, ta thích.”
Là như thế phải không? Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, thoáng nghe qua
dường như có phần hợp lý.
Đổi thành một chiếc nhẫn bình thường thì có lẽ đã đồng ý, nhưng mà chiếc giới
chỉ này lại có trọng dụng khác, Dữu Khánh không thể không từ chối, nói:
“Xin lỗi, ta chỉ đồng ý trả tiền. Ta cũng không mặc cả với ngươi về đứa trẻ này,
tính là bốn người lớn luôn đi, giá một vạn hai nghìn lượng, đồng ý thì giao dịch,
nếu không đồng ý thì ta đổi thuyền.”
Người chèo thuyền chuyển ánh mắt đối diện với hắn, chợt cười ôi ôi, nói “Được
rồi, đưa tiền cũng được.” Chuyển chiếc đèn lồng đã tắt trong tay tới cho Dữu
Khánh.
Dữu Khánh nhận lấy, cầm chiếc đèn lồng không thắp sáng treo tại trên cây cột
bơi cầu tàu, lại đưa đèn lồng thắp sáng trên tay cho người chèo thuyền.
Người chèo thuyền lại cầm chiếc đèn lồng thắp sáng treo tại trên chiếc cần nơi
đuôi thuyền, sau đó giữ chặt cầu tàu, ổn định thuyền, mời khách nhân lên
thuyền.
Ba lớn một nhỏ bước lên thuyền, sau đó Dữu Khánh cũng đếm đủ một vạn hai
nghìn lượng ngân phiếu đưa cho người chèo thuyền.
Người chèo thuyền cầm lấy ngân phiếu nhét vào trong chiếc túi bong bóng tùy
thân, sau đó xoay người trượt vào trong nước, hai tay bám lấy đuôi thuyền, đuôi
cá ở dưới nước bắt đầu ưu mỹ và tự nhiên lắc lư lay động, thúc đẩy chiếc thuyền
rời khỏi cầu tàu, quẹo trên mặt nước, nhẹ nhàng lướt về phía chỗ sâu trong màn
sương mù nhàn nhạt.
Chiếc thuyền lướt đi, âm thanh phá nước không lớn, nhưng tại trong vùng nước
yên tĩnh và tối tăm này thì có vẻ rất rõ ràng dứt khoát.
Dữu Khánh khoanh tay đứng ở phía trước, một đường nghênh đón bóng tối và
sương mù.
Mục Ngạo Thiết trầm tĩnh đối diện mặt sau, chiếc đèn lồng treo lắc lư tại trước
mặt y.
Nam Trúc đứng ở giữa, tay giữ lấy Tiểu Hắc, quản thúc nó không thả, đã đi đến
nơi đây đương nhiên sẽ không cho phép Tiểu Hắc làm loạn, nếu không tiểu gia
hỏa này lại muốn dùng “Đại bổng” chèo thuyền chơi đùa nước, sợ đến mức
“Đại bổng” phải trốn đến phía đầu thuyền rồi…
Không thấy mặt trời mặt trăng hay các vì sao, và không có mốc để phân chia
thời gian, không biết đã di chuyển bao lâu tại trong bóng tối và sự mịt mờ, Dữu
Khánh tự ước chừng có lẽ là khoảng hai canh giờ, sau đó bỗng nhiên cảm thấy
không ổn.
Thuyền di chuyển đến một vùng biển khắp nơi có đá ngầm nhô lên, đá ngầm
lởm chởm với những hình thù quái dị, giống như từng con quái thú nằm nửa nổi
trên mặt nước.
Quan trọng nhất là, lúc trước dọc theo đường đi còn thỉnh thoảng nhìn thấy xa
xa có ánh đèn của những chiếc thuyền khác, bây giờ thì cũng đã khoảng nửa
canh giờ không còn nhìn thấy nữa, phía trước tối đen như mực, không nhìn thấy
bất cứ một chút ánh đèn, đốm sáng nào.
Cảm thấy được không thích hợp, Dữu Khánh lại liên tưởng đến tình huống khác
thường lúc lên thuyền, trong nháy mắt lòng hắn sinh ra cảnh giác, lập tức quay
đầu lại thử dò xét, muốn xem đối phương trả lời như thế nào, “Người chèo
thuyền, phương hướng ngươi đi không đúng a?”
Nghe được lời ấy, Mục Ngạo Thiết lập tức nhìn chăm chú về phía đuôi thuyền,
vừa vặn nhìn thấy hai cái tay người chèo thuyền bám vào đuôi thuyền nghe
tiếng thì rụt xuống.
Mục Ngạo Thiết cũng cảm không thích hợp, tay cầm chuôi kiếm, nhanh chóng
bước nhanh đến đuôi thuyền nhìn xuống dưới, chỉ thấy sóng nước nhộn nhạo,
người chèo thuyền đã trốn vào trong nước không nhìn thấy nữa rồi.
Keng! Y rút kiếm ra khỏi vỏ.
Thấy tình trạng này, Dữu Khánh và Nam Trúc lập tức biết có chuyện xảy ra rồi,
hai người cũng trước sau rút kiếm cầm trong tay.
Vừa nhìn thấy có vẻ như sắp đánh nhau, cho dù cổ mình vẫn còn ở trong tay
Nam Trúc, nhưng tinh thần Tiểu Hắc vẫn là tỉnh táo, hưng phấn, hô to một
tiếng, “Đại bổng!”
Đại bổng lập tức từ mép thuyền bò trở về, nhảy lên co rút lại thành một cây đại
gậy rơi vào trên tay Tiểu Hắc.
Lúc này, Mục Ngạo Thiết cũng khẩn cấp quay đầu lại báo tình huống cho những
người khác biết, “Người chèo thuyền đã độn nước bỏ chạy rồi.”
Nam Trúc nâng kiếm nhìn xung quanh, kinh nghi hỏi: “Chuyện gì vậy? Vừa
mới tới Minh Hải là có thể gặp phải chuyện Giao nhân chèo thuyền hạ độc thủ
hay sao? Bây giờ ra vào Ảo Vọng sẽ dễ gặp phải nguy hiểm như vậy rồi sao?
Thiên Lưu sơn cũng không quản sao?”
“Có lẽ chuyện này không phải Thiên Lưu sơn.” Mắt lạnh lẽo nhìn quanh, khi
Dữu Khánh giơ tay lên, xòe ra chiếc nhẫn trên ngón tay, “Sợ là có liên quan với
thứ này.”
“Chiếc nhẫn?” Nam Trúc càng thêm kinh nghi, “Vì một chiếc nhẫn, người chèo
thuyền này liền dám phá hỏng quy tắc của ‘Minh tự’, phá hỏng trật tự của Thiên
Lưu sơn hay sao?”
Dữu Khánh: “Chiếc nhẫn này không phải là nhẫn bình thường, có phải là người
chèo thuyền này đã biết rõ chiếc nhẫn này không phải là thứ bình thường hay
không chứ?”
Hai người Nam, Mục nhìn nhau, lão Thập Ngũ vừa nói ra như thế, như vậy thì
cũng có thể lý giải được tình huống người chèo thuyền có sự khác thường sau
khi xuất hiện.
Mục Ngạo Thiết chần chừ hỏi một câu, “Tên Giao nhân chèo thuyền này làm
sao có khả năng biết rõ tình trạng của chiếc nhẫn này?”
Dữu Khánh: “Ngươi đừng quên, Hải tộc nơi đây hẳn là đã tồn tại ở đây trước
khi Ảo Vọng bị tu sĩ ngoại giới công phá.”
Hai người Nam, Mục lập tức hiểu được ý của hắn, trước khi tu sĩ ngoại giới
chiếm lĩnh nơi đây, Hải tộc có khả năng đã có tiếp xúc với Minh giới tiên phủ,
cho nên biết rõ về chiếc nhẫn cũng không phải là không có khả năng.
Nam Trúc lại vươn đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Dữu Khánh, “Nếu nói
như vậy, lấy cá làm mặt nhẫn quả thực rất hiếm thấy, vậy mà lại dùng cá để làm
mặt nhẫn, cá với nước là có liên quan, có phải là có liên quan gì tới vùng biển
này hay không?”
Dữu Khánh mật thiết chú ý động tĩnh dưới nước, không dám buông lỏng, “Chỉ
với những Giao nhân này, cho dù ở tại dưới nước, cũng không phải là đối thủ
của chúng ta, nó không dám chính diện đấu cùng chúng ta. Đưa chúng ta tới tới
nơi đây, hoặc là muốn vây khốn chết chúng ta, hoặc chính là nơi đây có tiện lợi
gì đó có thể đối phó với chúng ta, nói chung là một khu vực bất lợi cho chúng
ta. Nơi đây không thích hợp ở lâu, không quản phương vị như thế nào, trước
tiên đưa thuyền rời khỏi khu vực này đã rồi nói tiếp.”
Mục Ngạo Thiết lập tức cúi người thi pháp, một chưởng hất tung một tấm ván
ngồi ở phía đuôi thuyền, tách ra làm hai tấm, ném một tấm cho Nam Trúc, sau
đó hai người nhanh chóng ngồi xuống, mỗi người cầm một tấm cùng vạch
xuống nước, dùng tu vi của hai người làm việc như thế, thuyền nhanh chóng
lướt đi hướng ra phía ngoài vùng đá ngầm này.
Hai người không chút do dự nhanh chóng chấp hành lời Dữu Khánh nói, cũng
là bởi vì nhiều lần mạo hiểm tổng kết ra được một chút kinh nghiệm, một khi
gặp phải nguy hiểm thì phản ứng đối phó nguy hiểm của lão Thập Ngũ là rất
hiệu nghiệm, chí ít mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nhiều lần dẫn theo bọn họ tìm
được đường sống trong chỗ chết.
Gần như đồng thời vào lúc này, tiếng kêu to lanh lảnh “Tích tích tích” của Đầu
To vang lên trên bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh.
Hai người Nam, Mục hơi kinh, vừa nghe liền biết, nơi đây quả nhiên giấu giếm
sát cơ, hai người lập tức nhanh hơn tốc độ chèo thuyền.
Bộp! Tiểu Hắc đột nhiên một bổng đập đổ vách ngăn ở giữa thuyền, sau đó ném
đại bổng xuống, ngồi ở trong thuyền, học theo hai người, cũng nhấc ván gỗ lên
ở tại đó ra sức chèo thuyền.
Ba người lớn bị nhóc con làm cho giật nảy mình, sau đó nhìn thấy là như vậy
thì đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có chút may mắn vì tên gia hỏa này không
có đập vỡ mép thuyền, nếu mà đập lung tung giống như ở tại U Giác Phụ đánh
bể quầy hàng của người ra ra, làm mép thuyền bị nện vỡ ra dẫn đến nước vào
chìm thuyền thì trò vui liền quá lớn rồi.
Minh Hải là địa phương được xưng nếu không có người hướng dẫn thì vĩnh
viễn không đi ra được, nếu không có thuyền nghỉ chân thì dù tu vi có cao đến
đâu cũng không có thể một mực đứng tại trên mặt biển.
Trong hang động đá ngầm dưới đáy biển, Giao nhân chèo thuyền trốn ở trong
đó nhìn theo một điểm ánh sáng trên mặt biển đang rất nhanh rời đi vùng biền
này.
Nó bơi ra khỏi hang động, sau đó mấy lần muốn bơi tới gần đáy thuyền, muốn
là cho thuyền chìm đi, nhưng mà chung quy là không dám tới gần, biết rõ
những tu sĩ kia có sức sát thương kinh khủng cỡ nào, dù cho mình là Hải tộc am
hiểu thủy độn, một khi tới gần mà bị phát hiện, trong nháy mắt đó cũng vị tất có
thể tránh được bị đánh giết.
Về sau, nó tạm thời buông bỏ chiếc thuyền, rất nhanh bơi dưới đáy biển, chỉ
chốc lát sau liền trồi lên mặt nước, leo lên một cái tiểu đảo, rồi rất nhanh bò đến
trước một đống bao đất cao vút, đẩy đổ một bao đất trong đó ra, khi nhìn thấy
trong ổ kiến bò ra một đám “Thận Kiến” thì cảm thấy quái lạ, thứ này vẫn còn,
vì sao không có tác dụng với mấy kẻ kia?
Nó quay đầu lại nhìn về phía điểm sáng xa xa, ngay lập tức lại bò vào trong
biển, nhanh chóng độn nước đuổi theo.