Việc này vừa nghe qua liền thấy khó thể tưởng tượng nổi, Dữu Khánh hỏi: “Dựa
vào thực lực của hắn, còn cần phải chờ tới bây giờ để nhờ ngươi giúp hắn tìm
muội muội sao?”
Ngô Hắc: “Ta cũng từng có nghi vấn như vậy, trên người ông ta có cấm chế,
không ra được Kim Khư.”
Dữu Khánh a một tiếng, rồi lại bỗng cất tiếng di, hỏi: “Lão Hắc, tìm được Thiên
tuyền, vấn đề trên thân thể của ngươi và Tiểu Hắc cũng sẽ giải quyết được,
huống hồ người ta đã nhờ cậy ngươi, vì sao ngươi không đi tìm?”
Ngô Hắc: “Muội muội của ông ta không cần phải ngủ say, nếu vẫn một mực
sống đến bây giờ thì tu vi sẽ như thế nào?”
Sư huynh đệ ba người hít vào một hơi khí lạnh, Nam Trúc thổn thức nói:
“Khẳng định là thiên hạ vô địch.”
Ngô Hắc: “Một người như vậy, nếu còn sống đến bây giờ thì làm sao có thể
không có chút tin tức nào? Có khả năng tại mấy nghìn năm trước đã cùng chung
số phận với Thủ sơn thú của Minh Hải tiên phủ, đã bị những cao thủ lúc đó giết
chết rồi. Tóm lại, không có cách nào để tìm, cũng tìm không được. Vả lại, nếu
Thiên tuyền tại Ảo Vọng, làm sao có khả năng đến tận bây giờ vẫn không bị
phát hiện?”
Sư huynh đệ ba người đã hiểu được ý của hắn ta, không cần phải uổng phí công
sức.
Từ trong lời hắn ta nói, Dữu Khánh nghe ra được có chứa ý khác, hỏi: “Ngươi
cảm thấy Ảo Vọng hoàn toàn không có Thiên tuyền, chỉ là vì để dụ ngươi nghĩ
biện pháp đi tìm muội muội hắn sao?”
Ngô Hắc: “Đi đến Ảo Vọng, không thể gặp người thì đi tìm hiểu Thiên tuyền.
Dù cho Thiên tuyền thật sự tại Ảo Vọng, nhưng đông người lui tới như vậy, lại
qua rất nhiều năm cũng chưa từng bị phát hiện ra, như vậy chứng tỏ nó nằm ở
một nơi rất bí ẩn, chỉ có người biết tình hình mới có thể tìm đến. Điều kiện cơ
bản nằm ở đây, chỉ cần ngươi muốn đi tìm Thiên tuyền thì cần phải đi tìm muội
muội của ông ta trước.”
Dữu Khánh: “Cho nên ngươi bỏ cuộc?”
Ngô Hắc: “Không phải là bỏ cuộc, mà là đã hiểu được một ít đạo lý, có rất
nhiều thứ là cưỡng cầu không được. Vị Đại lực sĩ kia có nói một câu nói không
có sai, vọng nhìn tiên cơ không phải là chuyện gì tốt. Ngươi cũng đã nói với ta,
ngay cả Nhân tuyền có ở tại trong Kim Khư hay không cũng không biết liền
chạy vào trong đó, là không đúng, không lẽ lại phải làm lại một lần nữa hay
sao? Cái giá phải trả cho việc làm xằng làm bậy dù không biết rõ là rất nặng nề,
đã chết bao nhiêu người rồi?”
Có câu nói mà hắn ta vẫn luôn chưa từng nói ra, vì để giữ được tính mạng cho
hai cha con hắn ta, phụ thân của hắn ta đã phải hi sinh bản thân mình làm cái
gái để đổi lấy, tất cả những điều này đều là bởi vì hắn ta muốn tìm Nhân tuyền
gì gì đó.
Sau khi rời khỏi Kim Khư, hắn ta vẫn luôn thấy hối hận, không muốn tiếp tục
giày vò nữa.
Bây giờ, mỗi khi nhớ tới phụ thân, trong lòng hắn ta liền dâng lên sự hối hận và
tự trách vô hạn, cảm nhận của bản thân mình trọng yếu, lẽ nào tính mạng của
phụ thân thì không trọng yếu hay sao?
Nói đến chuyện người chết, Dữu Khánh không khỏi nhớ tới bóng dáng nữ nhân
anh anh em em với mình lúc đó, trong lòng cũng trở nên buồn bã, nhưng hắn
vẫn là nói ra câu nói kia, “Ta muốn đi thử xem.”
Nếu như chỉ có mình hắn xuất hiện vấn đề trên cơ thể thì cũng thôi đi. Vẫn là
câu nói kia, liên lụy đến lão Thất và lão Cửu, hắn làm sao có thể không chịu
trách nhiệm?
Ngô Hắc không thể không nhắc nhở lần nữa, “Ngươi ta đều rõ ràng, nếu như
Thiên tuyền tại Ảo Vọng, không tới phiên ngươi ta bây giờ đi tìm, biết rõ không
thể làm mà vẫn làm, đó không phải là hành động sáng suốt.”
Dữu Khánh: “Nếu như ba người chúng ta không phải lo lắng cho tính mạng
giống như cha con các ngươi, hơn nữa còn có tuổi thọ lâu dài, có thể thong dong
điềm tĩnh chậm rãi sống thì chúng ta cũng có thể không vội vàng, không gấp
gáp. Nhưng chúng ta đánh cược không nổi, nếu thật sự tới một ngày nào đó phải
nằm ở giường bệnh gào thét, hối hận cũng đã muộn rồi.”
Ngô Hắc: “Tùy các ngươi.”
Dữu Khánh: “Nếu vị Đại lực sĩ kia đã nhờ ngươi đi tìm muội muội của hắn, vậy
thì chắc hẳn sẽ không là ngay cả một chút manh mối tìm kiếm cũng không có
cho ngươi đi?”
Ngô Hắc lập tức xoay người rời đi, trở về trong phòng, để lại sư huynh đệ ba
người quay mặt nhìn nhau.
Rất nhanh, Ngô Hắc lại đi ra, lấy ra một cái giới chỉ đưa cho Dữu Khánh,
“Chiếc giới chỉ này là Đại lực sĩ đưa cho ta, là thứ ông ta đeo khi còn là người
bình thường. Giới chỉ có hai cái, có phân chi âm dương, giống nhau như đúc,
đặt chúng lại với nhau thì trùng khớp vào một khối, một chiếc khác tại trên tay
muội muội ông ấy. Muội muội ông ta tên là ‘Lệ nương’. Đó là manh mối mà
ông ta đưa cho ta. Đã mấy nghìn năm trôi qua, Minh Hải tiên phủ cũng đã sớm
bị người chiếm giữ, ông ta cũng không cung cấp được đầu mối gì nhiều hơn.”
Dữu Khánh nhận lấy giới chỉ, lật xem. Hai người Nam, Mục cũng áp sát vào
xem xét, thay phiên cầm vào tay để quan sát, một chiếc nhẫn kim loại màu đen,
mặt nhẫn là thân thể một con cá trong tư thế uốn lượn bơi, chế tác tinh xảo,
trông rất sống động.
“Lệ nương…” Dữu Khánh thì thầm một tiếng.
Nam Trúc có chút bối rối, “Đã mấy nghìn năm rồi, mà chỉ có ít manh mối như
vậy, làm sao tìm được đây? Có khác gì với mò kim đáy biển cơ chứ.”
Vấn đề này thì không phải là chuyện Ngô Hắc phải quan tâm, hắn ta nhìn thấy
con trai thỉnh thoảng lặng lẽ mở mắt liếc nhìn về phía bên này, đi tới răn dạy.
Với hắn ta mà nói, nếu không phải là tự dưng không hiểu ra sao lại thiếu một
khoản nợ rất nhiều, áp lực kiếm tiền quá lớn, cảm thấy ở tại nơi này còn là rất
tốt. An toàn, tự tại, đóng cửa thì có thể được thanh tịnh, mở cửa lại có cảm giác
thế gian phồn hoa, yêu ma quỷ quái loại nào cũng có thể nhìn thấy, các loại đồ
ăn thức uống, các loại vui chơi đều có, là một nơi rất tốt.
Mặc dù đây là một nơi tốt, nhưng U Nhai cũng không phải làm từ thiện, không
cung cấp một nơi trú ẩn có sự che chở miễn phí, cũng sẽ không để cho ngươi
miễn phí hưởng thụ được sự tiện lợi này, ngươi cần phải tuân thủ quy tắc của
người ta, cũng tính là một trong những nguồn tạo ra áp lực.
Rất nhanh, Cao Vân Tiết và Trùng Nhi liền biết được tin tức ba người Dữu
Khánh sắp rời đi.
Giữa đồng môn sư huynh đệ với nhau, có một số việc là cần phải trao đổi, thông
báo cho nhau biết, đến tột cùng làm sao để rời đi, sẽ do đích thân Cao Vân Tiết
xử lý.
Đã ăn phải tổn thất lần trước, lần này cần nghĩ biện pháp rời đi mà thần không
biết quỷ không hay.
Bên trong căn phòng ánh đèn lờ mờ như hạt đậu, Dữu Khánh nằm nghiêng trên
giường, một cánh tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, cần thận suy nghĩ sắp
xếp cacá chi tiết cho một chuyến đi này, rất sợ lại bị người nhìn chằm chằm.
Lần này cũng may, toàn là đồng môn sư huynh đệ của mình, không lo lắng vấn
đề an toàn nội bộ, hoàn toàn có thể yên tâm, phía bên Ngô Hắc cũng không cần
lo lắng.
Theo lý thuyết thì Tiểu Đông và Tiểu Tây là sẽ không làm tổn hại đạo đức nghề
nghiệp của người Một Mắt, tuy nhiên, ngày mai trước khi xuất phát vẫn cần
phải điều động bọn họ đi ra ngoài để đề phòng vạn nhất.
Trùng Nhi từ bên ngoài tiến đến, cởi giày, nhẹ nhàng leo lên trên giường, ngồi
quỳ tại bên cạnh chân Dữu Khánh đang nằm nghiêng, sau đó nắm tay chậm rãi
đấm bóp xoa nắn chân cho hắn, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt nhìn Dữu Khánh
vẫn tràn đầy sáng ngời, thậm chí còn có chút ôn nhu.
Dữu Khánh ngay cả mắt cũng không cần mở ra liền biết là người nào tới, hắn
rất quen thuộc với xúc cảm này.
Tuy rằng hắn sai khiến Trùng Nhi làm việc giống như là sai khiến hạ nhân cũng
đã quen rồi, nhưng khi Trùng Nhi chủ động làm việc này thì vẫn sẽ khiến người
cảnh giác, hắn hơi mở mắt ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, hừ một tiếng, “Không
có chuyện gì sẽ không nịnh bợ, không phải ăn cắp thì là ăn trộm, nói đi, có mưu
đồ gì?”
Trùng Nhi lập tức cười hì hì vừa quỳ vừa di chuyển ra phía sau lưng hắn, cũng
hơi nghiêng đổ thân thể nằm nghiêng, nửa tựa tại bên trên vai hắn, “Công tử, ta
đã lâu không được đi ra bên ngoài nhìn xem rồi, lần này để cho ta cùng theo đi
ra ngoài đi.”
Cách xưng hô công tử này, hắn ta đã gọi quen rồi, mà hiện tại vì để che giấu
quan hệ sư huynh đệ đồng môn của mọi người, cho nên cũng không có người
nào nhắc nhở hắn ra điều chỉnh.
Nhắm mắt lại, Dữu Khánh hừ một tiếng, “Đây là đi ra ngoài làm việc, không
phải đi ra ngoài vui chơi, thành thành thật thật ở lại trong cửa hàng đi.”
Trùng Nhi năn nỉ: “Ta cũng có tu vi rồi, ta cũng có thể giúp ngươi làm việc.”
Dữu Khánh: “Chỉ có tu vi không thì dùng cái rắm, ngươi từng giết người chưa?
Cũng không biết tiểu sư thúc nghĩ như thế nào, ngay cả một chút lịch lãm cơ
bản cũng không có mà đã để cho ngươi xuất sơn rồi. Thành thật nghe lời cho ta,
ở lại trong nhà trông coi tốt cửa hàng cũng là đang giúp ta làm việc.”
Thấy hắn không đồng ý, Trùng Nhi lại nhẹ nhàng lắc lắc vai hắn, dáng vẻ có
mấy phần làm nũng, “Công tử, sư huynh, Chưởng môn sư huynh, ngươi dẫn ta
đi theo đi mà, ta đảm bảo nghe lời ngươi lời nói, ngươi bảo ta làm gì cũng
được.”
Dữu Khánh giống như bị điện giật vậy, từ từ bò đứng lên, vô ý thức rời xa hắn
ta ra một chút, xoay người dựa vào tường, hai tay giao nhau sờ hai tay mình,
nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh nghi, hỏi: “Ngươi dùng
giọng điệu õng à õng ẹo như vậy làm gì, là đang làm nũng sao? Ta nói nha
Trùng Nhi, ngươi thực sự là càng ngày càng giống đàn bà a, làm ta sợ nổi cả da
gà đây này.”
Trùng Nhi tức thì hiện lên chút thần sắc xấu hổ, rồi nghiêm mặt lại nói: “Công
tử, ta chưa từng đi tới Ảo Vọng, muốn đi xem một lần.”
Dữu Khánh cho hắn ta một cái nhìn khinh bỉ, xoay người lại nằm nghiêng
xuống, đưa lưng về phía hắn ta, nói ra: “Ngươi muốn đi sao? Lão Nhị cũng
muốn đi a. Lần này là đi làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Các ngươi có thân phận U Giác Phụ, không thể ở tại bên ngoài công khai gây
sự, một khi bị phát hiện ra, Diệu Thanh Đường sẽ bị U Nhai thủ tiêu. Lần này
không được, lần sau đi, không phải là muốn đi xem Ảo Vọng sao, chờ khi
chúng ta đã có tiền rồi, không thiếu chút tiền lộ phí này, ngươi muốn đi lúc nào
thì cứ bay lúc đó. Bây giờ sao, vẫn là có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó
đi.”
Lời đã nói đến nước này, Trùng Nhi biết rõ có yêu cầu như thế nào cũng vô
dụng, nhịn không len lén chu cái miệng tới Dữu Khánh đang đưa lưng về phía
mình, thể hiện sự oán giận.
Nhưng mà sau đó, đôi mắt sáng của hắn ta lại lấp lóe, thử hỏi: “Công tử, Kiều
cô nương kia rất đẹp sao? Có phải còn đẹp hơn cả Thiết nương tử hay không?”
Vừa nghe nói tới việc này, Dữu Khánh lập tức xù lông lên, xoay người đưa tay
nhéo lỗ tai hắn ta, vắt kéo cả người hắn ta ra bên ngoài, sau đó chính là hung dữ
đá cho hắn ta một cước vào mông, cất tiếng đuổi, “Cút!”
Rầm! Bị một cước đá bay, Trùng Nhi rớt khỏi giường, xoa xoa cái mông, vừa
lăn vừa bò đứng lên, nhanh chóng chạy mất.
Dữu Khánh chưa tiêu cơn giận, đứng ở trên giường hùng hùng hổ hổ, “Mẹ nó,
liền biết chết mập mạp chết tiệt kia không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng
nói ra ngoài, chờ đó cho ta, sẽ có lúc khiến cho ngươi khóc.”
Ngày tiếp theo, Tiểu Đông và Tiểu Tây được điều đi ra ngoài, những việc chuẩn
bị trước khi khởi hành cũng đã được làm xong.
Năm cái rương vốn được dùng để chứa tiên đào tại trong một gian phòng, Dữu
Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lần lượt leo vào trong đó.
Khi đóng lại nắp đậy, Ngô Hắc căn dặn Dữu Khánh: “Đã đi ra ngoài, nếu như
có cơ hội thì nhớ kỹ kiếm nhiều chút tiền đem về.”
Chính hắn ta cũng không ý thức được rằng trong lúc bất tri bất giác mình đã
thay đổi, trước lúc chưa nhập thế, nói hắn ta là người nhìn tiền tài như cặn bã
cũng không quá đáng, bây giờ thì hay rồi, tiền trái lại đã trở thành đại sự mà hắn
ta quan tâm hạng nhất. Không còn cách nào, nếu không có tiền thì cuộc sống
này không ổn định nổi, tùy thời sẽ bị người ta tống ra khỏi nơi này.
Hắn ta không phải chỉ một mình, còn có một đứa con nhỏ a, then chốt là đã ném
vào nhiều tiền như vậy, không chừng nháo một cái mất sạch vốn gốc a.
Dữu Khánh: “Yên tâm, yên tâm, việc này không cần ngươi phải dặn dò.”
Ầm, nắp rương sụp xuống rồi.
Rất nhanh, Cao Vân Tiết từ bên ngoài gọi tới mấy người, bảo khiêng năm cái
rương nơi này đem đi ra ngoài.
Ngô Hắc tiễn đưa đến cửa vào cửa hàng liền không tiếp tục đi ra ngoài, sau khi
nhìn theo thì lại xoay người quay trở về nơi tiểu viện của mình.
Trong tiểu viện im ắng, yên tĩnh, hắn ta hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, phát
hiện đứa con trai của mình vừa rồi mới còn ở tại đây giờ đã không nhìn thấy
bóng người rồi, lập tức gọi lớn: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc…”
Gọi liền mấy tiếng cũng vẫn là không có tiếng đáp lại, hắn ta nhanh chóng tìm
khắp các gian phòng, rồi lại bước nhanh đến từng cái tiểu viện khác gọi to lên
tìm kiếm.
Nghe được động tĩnh, Trùng Nhi từ phía cửa hàng quay trở vào, biết tin liền hỗ
trợ tìm kiếm.
Hai người tìm khắp toàn bộ Diệu Thanh Đường cũng không thấy bóng người,
không cần suy nghĩ nhiều, đoán cũng có thể đoán được, Tiểu Hắc lại tái phát
bệnh cũ rồi, khẳng định là thừa dịp bọn họ bận rộn đưa ba người Dữu Khánh rời
đi, không chú ý tới nó, nó lại leo tường chạy ra ngoài rồi, lần này không biết lại
chạy đến đâu tiêu tiền phá sản.