Bán Tiên

Chương 431: Biến dị




Điều này khẳng định là có vấn đề, ba người có thể chắc chắn, thậm chí là hoài

nghi có liên quan tới Địa tuyền, bởi vì cả ba người đều đã bị ngâm trong nước

Địa tuyền hoặc là bị nước trong đó thấm ướt thân thể, nếu không thì không thể

giải thích được tại sao trong toàn bộ Diệu Thanh Đường chỉ có ba người bọn họ

có tình trạng thân thể như vậy.

Lúc đó, sau khi bị nước trong Địa tuyền làm ướt, trong lòng Nam Trúc và Mục

Ngạo Thiết vẫn luôn luôn có vướng mắc, lo lắng sẽ có vấn đề xảy ra, bây giờ

bọn họ có phần cảm thấy đúng là sợ cái gì tới cái đó.

Nói chung, loại cảm giác khó chịu này cũng không có khiến cho người ta khó

sống, không ảnh hưởng tới sinh hoạt, cũng không ảnh hưởng tới tu luyện, tất cả

đều bình thường, nhưng về tâm lý thì có ảnh hưởng rất lớn, sau thời gian lâu

dài, tâm trạng của cả ba người đã bị giày vò không nhẹ.

Nếu như chỉ là luôn luôn cảm thấy khó chịu, vậy thì cũng không sao, nhưng vấn

đề là có liên quan tới Địa tuyền, quỷ mới biết được còn có xuất hiện dị biến gì

hay không.

Một mực bị giày vò cho tới hôm nay, sư huynh đệ ba người cuối cùng chịu

không nổi nữa rồi, cuối cùng đã quyết định ra đao đối với cơ thể mình, cho dù

cắt mở thân thể mình ra, bọn hắn cũng phải nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì

xảy ra, nếu không, cứ cảm thấy trên đỉnh đầu luôn luôn có một thanh kiếm treo

lơ lửng, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cảm giác này thực sự quá khó chịu, khó

mà chịu nổi.

Sau một hồi loay hoay chuẩn bị, thấy đã xong xuôi, bọn hắn đóng cửa lại nhằm

đảm bảo riêng tư, giữ bí mật, đề phòng bị những người không liên quan gì đến

nhìn thấy.

Nam Trúc ném Đầu To vào trong chậu, đun nước sôi lên, đối với việc này, Ngô

Hắc nhìn nhiều đã quen rồi, không còn ngạc nhiên nữa, đối với việc Đầu To có

thể tránh tà cũng không lấy làm kinh ngạc, bởi vì máu của phụ tử y cũng có thể

trừ tà.

Mục Ngạo Thiết thì cầm một con dao nhỏ nung trên ngọn lửa rượu mạnh.

Dữu Khánh cởi áo ra, tựa tại trên mặt bàn, cằm vượt ra khỏi mặt bàn, đầu rủ

xuống.

Lúc này, Ngô Hắc cũng góp một tay, hỗ trợ cầm một ngọn đèn để chiếu sáng.

Mục Ngạo Thiết nắm con dao nhỏ đứng ở trên bàn, một tay sờ sờ tìm sau gáy

Dữu Khánh, nhắm đúng vào vị trí lồi lên, hỏi một câu, “Sẵn sàng chưa?”

Nằm úp sấp trên mặt bàn, Dữu Khánh cười khổ nói: “Làm đi, dứt khoát lưu loát

một chút, nghìn vạn lần đừng có cắt chầm chậm như cắt thịt.”

Mục Ngạo Thiết: “Sẽ không, ngươi vận công ngăn chặn mạch máu đi, đừng để

cho máu chảy ra.”

Dữu Khánh ừ một tiếng, lập tức làm cho vị trí sau cổ rút máu đi, biến thành

trắng vùng trắng bệch.

Mục Ngạo Thiết nhấc rượu mạnh lên tưới lên vùng sau gáy hắn, bỏ xuống rượu

xuống, bàn tay vỗ nhè nhẹ sau cổ, rồi lần nữa xác định đúng vị trí gồ lên, trong

tay lóe lên ánh đao, rất nhanh vạch một đao lên lớp da sau cổ, rạch ra một

đường, xuất hiện một đường máu mờ nhạt, không có máu tươi chảy ra.

Dữu Khánh cũng chỉ là nhếch khóe miệng lên một chút, nhịn đau không thốt ra

âm thanh nào, cảm giác rượu mạnh thấm vào trong vết thương thực sự không dễ

chịu.

Mục Ngạo Thiết ấn hai ngón tay lên trên vết thương, tách vết rạch ra hai bên, lộ

ra khớp xương gồ lên sau cổ Dữu Khánh.

Hai người bên cạnh lập tức vươn đầu sát vào quan sát, chỉ nhìn thoáng qua, ba

người liền quay mặt nhìn nhau, ngay sau đó lại nhìn kỹ lần nữa, chỉ thấy khớp

xương gồ lên này đã biến thành hai màu sắc khác nhau, một nửa là màu trắng

bình thường của xương, một nửa rõ ràng là màu vàng kim ánh vàng rực rỡ.

Mục Ngạo Thiết nhấc dao lên, lấy mũi dao gõ nhè nhẹ thình thịch lên vị trí màu

vàng kim, nó thật sự vang lên âm thanh keng keng của kim loại.

Nhịn đau nằm sấp trên mặt bàn, Dữu Khánh nghe thấy âm thanh không bình

thường, hỏi: “Như thế nào?”

Ba người không có hé răng trả lời, bởi vì trong lúc nhất thời cũng nói không

được rõ ràng, Nam Trúc vỗ vỗ sau đầu Dữu Khánh, ra hiệu cho hắn đừng nhúc

nhích.

Ba người tiếp tục nhìn chằm chằm vào bộ phận bị biến dị quan sát tỉ mỉ, phát

hiện vị trí chuyển tiếp giữa xương trắng và xương vàng chuyển đổi dần dần rất

tự nhiên.

Mục Ngạo Thiết bỗng nhiên tiếp tục kéo dao lên xuống, làm cho vết thượng

được rạch thêm dài hơn, mọi người kiểm tra những đốt xương cổ khác, kết quả

phát hiện đều là xương bình thường, chỉ có đốt xương có gồ lên là bị biến đổi

không bình thường.

Đại khái đã biết rõ vị trí da bị ngứa ngáy là chuyện gì xảy ra, Mục Ngạo Thiết

lại bắt đầu xử lý vết thương cho Dữu Khánh, sau đó dùng băng vải băng bó lại

vết thương sau gáy cho hắn.

Sau khi đã xong việc, Dữu Khánh đứng dậy, cánh tay trần sờ sờ sau cổ hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi nhìn xem liền biết.” Mục Ngạo Thiết đáp lại một câu, sau đó lại ra hiệu

cho Nam Trúc cởi áo.

Nam Trúc cũng phối hợp, cởi áo ra, khoe thân hình mập mạ đầy thịt mỡ, da thịt

có thể nói là trắng nõn, xinh đẹp!

Cũng giống như Dữu Khánh, nằm úp sấp xuống, hơi xử lý sau cổ xong, Mục

Ngạo Thiết lại hạ dao.

Kết quả sau khi kiểm tra cũng không khác với Dữu Khánh lắm, đốt xương gồ

lên nơi gáy quả nhiên cũng phát sinh biến dị, chỉ là phạm vi xương vàng kim rõ

ràng nhỏ hơn một ít so với Dữu Khánh.

Xử lý, làm sạch vết thương xong, Nam Trúc đứng lên, lại đổi cho Mục Ngạo

Thiết cởi áo nằm úp sấp xuống, đến phiên Dữu Khánh mổ chính.

Kết quả cũng giống như vậy, dưới phần da ngứa, tại vị trí khớp xương gồ lên

cũng xuất hiện xương biến dị vàng kim, nhưng mức độ y bị biến dị là ít nhất.

Ba người đều đã động dao bóc da thịt ra để kiểm tra, sau đó so sánh với nhau,

cuối cùng đã có đáp án, Ngô Hắc đưa ra kết quả, “Lão Thập Ngũ bị biến dị

nhiều nhất, tiếp đó là lão Thất, lão Cửu là ít nhất.”

Ở chung thời gian lâu dài, mọi người xưng hô với nhau cũng gọn lại.

Thời điểm lúc ba người yên lặng mặc y phục, Nam Trúc cất tiếng than thở:

“Xem ra chúng ta suy đoán không sai, quả thực có liên quan với Địa tuyền, mức

độ biến dị hoàn toàn tương ứng với mức độ dính nước suối của ba chúng ta.”

Sau khi đã xác nhận sự suy đoán, Dữu Khánh cảm thấy thẹn trong lòng, lão

Thất và lão Cửu là bị hắn liên lụy, bây giờ chuyện này cũng không trọng yếu

nữa rồi, quan trọng nhất là vấn đề biến dị trên thân. “Ta có thể cảm giác được,

trong mấy tháng qua, phạm vi biến dị đang mở rộng ra từng chút một.”

Mục Ngạo Thiết nhấc tay sờ sờ vết thương phía sau cổ, nói: “Không sai.”

Nam Trúc hỏi Ngô Hắc, “Nếu cứ tiếp tục biến dị như vậy thì sẽ biến thành thế

nào?”

Ngô Hắc: “Không biết, ngay cả vị Đại lực sĩ kia cũng không biết. Lúc trước cha

ta từng hỏi qua Đại lực sĩ, hỏi tại sao hai huynh đệ bọn họ đều ngâm trong Địa

tuyền, nhưng kết quả lại hoàn toàn không giống nhau, thậm chí ngay cả hình

thái biến thân cũng không giống nhau. Đại lực sĩ nói, người có ngàn mặt, Địa

tuyền cũng không làm được ngàn người cùng một mặt, mọi việc đều chỉ có thể

thay đổi theo từng người, người có tâm tính như thế nào liền sẽ nhận đến kết

quả như thế đó, trước đó rất khó dự đoán được, tri nhân tri diện bất tri tâm.”

Dữu Khánh nghĩ đến dáng vẻ Người mặt sắt sau khi biến thân, cùng với bộ

dạng biến thân của ba vị trang chủ Liệt Cốc sơn trang cũng không giống nhau,

hỏi: “Ta nhớ được ngươi từng nói qua, ngươi không muốn cùng Tiểu Hắc tiếp

tục tình cảnh không phải người không phải quỷ, các ngươi cũng có thể biến thân

sao?”

Ngô Hắc gật đầu.

Dữu Khánh hiếu kỳ, “Sau khi ngươi biến thân thì dáng vẻ như thế nào?”

Ngô Hắc hàm hồ mà lướt qua, “Nói chung, không dễ nhìn.”

Nam Trúc: “Biến dị xảy ra trên người chúng ta nếu cứ tiếp tục khuếch tán như

vậy, cuối cùng có phải cũng sẽ biến thành người không ra người quỷ không ra

quỷ hay không?”

Ngô Hắc không trả lời, cầm lấy con dao nhỏ ở bên cạnh, sau khi xử lý sạch sẽ

thì trực tiếp cắt ngang lưng ngón tay giữa trên bàn tay trái của mình, tạo ra vết

thương, lộ ra xương ngón tay cho ba người nhìn thấy.

Sau khi ba người nhìn xong đều không nói gì, phát hiện thấy xương ngón tay

của Ngô Hắc cũng là kim sắc.

Ngô Hắc lại kéo vải xuống che phủ vết thương trên ngón tay, “Toàn bộ xương

trên người ta đều là như thế, về phần các ngươi sau cùng sẽ biến thành dạng gì

thì ta cũng không biết, có khả năng cũng sẽ là khác nhau tùy người.”

Nam Trúc thần tình co quắp, “Ngươi đừng làm ta sợ a. Dù cho biến thành như

ngươi cũng còn được a, ít nhất chúng ta biết rõ ngươi như vậy cũng còn tốt, tối

thiểu có thể sống được đủ lâu dài. Còn chúng ta đây sẽ như thế nào, vạn nhất

thời điểm khi biến dị khuếch tán ra khắp toàn thân chính là tử kỳ thì sao, vậy thì

quá thảm rồi, rất nhiều bệnh chính là như vậy.”

Nỗi kinh khủng không biết được, không thể dự đoán mới là đáng sợ nhất.

Nghe lời gã nói quá đáng sợ, Mục Ngạo Thiết an ủi: “Không cần phải tự hù dọa

bản thân, cả mấy tháng cũng chỉ biến dị một chút xíu mà thôi.”

Tiếp tục thảo luận về việc khi nào chết, khi nào biến thành quái vật, biến thành

quái vật gì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, tâm trạng mọi người đều rất trầm trọng.

Cửa mở ra, đi ra khỏi phòng, Ngô Hắc thì đi đến thư phòng xem con trai luyện

chữ, Mục Ngạo Thiết ở lại thu dọn trong phòng.

Nam Trúc ngồi ở trên bậc cấp dưới mái hiên, hai tay chống cằm, có lẽ là muốn

hóa giải bầu không khí đó, lẩm bẩm nói, “Không biết khi nào U Nhai lại sẽ đưa

ra nhiệm vụ mới, có thể hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy một khoản tiền, hẳn là có

thể giải quyết khó khăn tài chính của chúng ta.”

Ôm cánh tay đứng tựa cây cột dưới mái hiên, Dữu Khánh nhìn về phía U Nhai

tối đen, thản nhiên hỏi: “Nếu lại có nhiệm vụ được đưa ra, ngươi còn dám tiếp

nhận không?”

Nam Trúc hiểu ý của hắn, lúc trước, độc thủ phía sau màn thực ra đã nắm giữ

được một số tình huống của bọn họ, đã có vết xe đổ, bọn họ rất không dám tiếp

nhận nhiệm vụ của U Nhai nữa rồi, đi đường này rất dễ dàng bị nhìn chăm chú,

tiếp tục đi theo con đường cũ để bị té ngã đó chính là ngu ngốc.

Vốn dĩ bọn họ định đi tìm một số việc làm, một đám Huyền cấp tu sĩ đi ra ngoài

làm công cho người ta, một năm hẳn là cũng có thể kiếm được không ít, còn tốt

hơn là ở lì tại nơi đây miệng ăn núi lở. Nhất là Ngô Hắc, Thượng Huyền tu sĩ đi

ra ngoài làm việc, tiền công là rất cao. Lại có thêm khoản tiền bán băng phách

của cửa hàng, nói không chừng có thể gom góp đủ cho khoản tiền lãi năm sau.

Nói đến việc này kỳ thực cũng làm cho bọn họ có phần bối rối, một đám người

cực cực khổ khổ làm việc, tiền kiếm ra được đều là kiếm giúp người khác.

Vấn đề là, đừng nói tới việc làm công kiếm tiền, hiện tại ngay cả U Giác Phụ

bọn họ cũng không dám dễ dàng rời khỏi.

Nếu như nói, bởi vì Người mặt sắt toàn quân bị diệt, độc thủ phía sau màn

không thể đúng lúc nắm giữ tình huống mới để cho bọn họ thuận lợi trở về U

Giác Phụ, còn bây giờ thì sao chứ? Độc thủ phía sau màn khẳng định đã biết rõ

bọn họ trở về, độc thủ phía sau màn lẽ nào không muốn biết đến tột cùng đã xảy

ra chuyện gì hay sao?

Nhưng thật sự kỳ lạ là ở điểm này, Dữu Khánh nhờ Thiên Lý lang chuyển một

phong thư đến Lam Bảo hồ, kết quả, phía bên Ninh Triêu Ất và Trầm Khuynh

Thành hồi âm báo cho biết, bọn họ cũng đang chờ độc thủ phía sau màn tìm tới,

nào ngờ mấy tháng trôi qua rồi bọn họ vẫn sống rất tốt, thủy chung không thấy

có bất kỳ khác thường gì, đôi nam nữ đó cũng cảm thấy kỳ lạ.

Mọi người có thể khẳng định, phía sau màn chắc chắn có độc thủ, hơn nữa lực

lượng mà đối phương có thể sử dụng rất khổng lồ.

Sau khi trở lại U Giác Phụ, Dữu Khánh hơi tra xét về nền tảng của vị Bàn Long

đảo Tô đảo chủ kia, kết quả phát hiện được, Bàn Long đảo đã xảy ra xung đột

khó giải thích, Tô đảo chủ đã chết thảm, đồn đại là không biết trêu chọc phải

cừu gia gì đó. Nhưng mấy người Dữu Khánh biết rõ, hẳn phải là bị người giết

chết diệt khẩu rồi.

Cũng đã điều tra ra được lời Người mặt sắt là nói bậy, hắn hoàn toàn không phải

là Tô đảo chủ, giống như lúc đó Bạch Lan đã mắng, Tô đảo chủ là người, không

phải yêu, mà Người mặt sắt là Yêu tu. Tô đảo chủ chết trước Người mặt sắt.

Thế lực của một Thượng Huyền tu sĩ, nói diệt khẩu liền bị diệt khẩu, nói diệt

liền bị diệt trừ, việc này là tùy tiện người nào cũng có thể làm được sao.

Ngoài ra, vì để đối phó Dữu Khánh hắn, còn cố ý kéo tới bốn yêu Bạch Lan để

làm vỏ bọc che giấu, khiến cho bên này cảm thấy độc thủ phía sau màn tuy rằng

có thế lực khổng lồ nhưng rất cẩn thận, không chút nào dám bộc lộ bản thân, là

sợ những thế lực khác cũng chen vào một tay sao?

Nghĩ đến điểm này, Dữu Khánh đứng tựa ở cây cột cất tiếng thở dài, mấy ngày

nay, trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ lui nghĩ tới những chuyện này, không biết rõ

được độc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai thì không dễ thực hiện các biện pháp

đề phòng.

Bây giờ, bởi vì đã xác nhận sự biến dị xảy ra trên cơ thể sư huynh đệ ba người

có liên quan với Địa tuyền, khiến cho lòng hắn cảm thấy tự trách, là hắn đã hại

đến lão Thất và lão Cửu.

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, hắn vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, lăn

qua lật lại ở trên giường mà suy nghĩ về việc này.

Nam Trúc đi tới với sự kích động, trực tiếp đẩy mở cửa phòng hắn, vừa chạy

vào vừa hưng phấn kêu to, “Lão Thập Ngũ, mau nhìn, mau nhìn.”

Dữu Khánh ngồi dậy, không biết nhìn cái gì.

Nam Trúc quay người đưa lưng về phía hắn, kéo cổ áo phía sau xuống cho hắn

xem sau cổ.

Dữu Khánh nhìn kỹ vào đó, lập tức sửng sốt, cho rằng mình đã nhìn lầm, phía

sau cổ lão Thất vậy mà khỏi rồi, ngay cả một cái vết sẹo cũng nhìn không thấy.