Bán Tiên

Chương 429: Tân lão bản




Đan Uẩn các, một cửa hàng chuyên kinh doanh buôn bán đan dược bên trong U

Giác Phụ.

Bên ngoài đường phố người đến người đi, bên trong cửa hàng cũng có khách

nhân lác đác. Trong sảnh tiếp khách ở một bên, trên một cái bàn tròn tinh xảo có

đặt một cái mâm, bên trong chứa một đống đan hoàn màu vàng nhạt, Tiểu Hắc

ngồi đó đung đưa chân trần, liên tục ném đan hoàn vào trong miệng nhai giống

như ăn đậu rang đường vậy.

Trên lưng Tiểu Hắc vác nghiêng cấy “Đại bổng” kia, không nghiêng lưng không

được, cây gậy cao hơn thân nhóc. Cũng không xem là cõng, “Đại bổng” tự mình

vươn ra hai cái đùi bấu víu vào trên người nhóc, tự mình lo cho mình, luôn tốt

hơn so với bị người kéo lê trên mặt đất, một đường cứ bị ma sát hoài cũng chịu

không nổi.

Đương nhiên, Tiểu Hắc thỉnh thoảng cũng chuyển một viên đan hoàn ra mặt sau

co “Đại bổng” nếm thử.

Đông chưởng quỹ ở một bên cười tủm tỉm bưng cốc trà uống, nhìn tiểu hài tử

tóc tai bù xù ngồi ăn hì hục.

Đến khi đan hoàn trong mâm đã bị ăn sắp hết sạch, bên ngoài cửa hàng có một

người sải bước đi nhanh vào, xông thẳng đến sảnh bên, người làm trong cửa

hàng cũng không ngăn cản.

Ngô Hắc tới rồi, đẩy bức rèm phòng khách ra xông thằng vào trong, nhìn chằm

chằm con trai trong miệng đang nhai rốp rốp không ngừng, khuôn mặt sầm

xuống.

Tiểu Hắc vơ hết chút đan hoàn cuối cùng còn lại trong mâm, nhanh chóng đưa

ra sau lưng cất giấu.

Đông chưởng quỹ cười cười đứng lên, “Ngô lão bản tới rồi, ta thế nhưng là

trông chừng rất kỹ con trai cho ngươi, không dám có một chút sơ suất.”

Ngô Hắc mặt sa xầm nói: “Đông chưởng quỹ, ngươi lại cho nó ăn cái gì vậy?”

Đông chưởng quỹ: “Việc này ngài yên tâm, tứ gì không thể ăn bậy ta khẳng

định không cho nó ăn, chỉ là một chút ‘Tuyết Tâm hoàn’, là đồ tốt để thanh tâm

sáng mắt.”

Ngô Hắc: “Đông chưởng quỹ, ta đã nói rồi, không được tiếp tục cho nó ăn nữa.”

Đông chưởng quỹ than thở:

“Điều ngươi nói ta đều hiểu, nhưng ta có thể làm sao bây giờ? Con trai ngươi,

ngươi còn không biết sao? Khiêng cây gậy lớn tới cửa, bộ dạng quét ngang tất

cả ngưu quỷ xà thần, lần đầu tới, ta không cho nó, nó liền một gậy đập nát quầy

hàng của ta, tự mình lấy ăn, ăn đan dược giống như là ăn đậu đường vậy, lại còn

chọn hương vị nữa chứ.

Lúc đó ta sợ ngây cả người, chưa từng gặp qua người nào ngang tàng như thế,

còn có người dám hung hăng tại U Giác Phụ như thế sao, ta thực sự là lần đầu

tiên nhìn thấy, nhưng mà không biết có lai lịch như thế nào, không dám trêu

chọc a. Ta đã báo U Nhai rồi, người U Nhai chạy tới nhìn xem, phát hiện là một

tiểu hài tử không hiểu chuyện, cũng lười quản tới, bảo tự giải quyết với nhau.

Vậy còn chưa xong, nó lại khiêng gậy tới rồi, với tính tình của con trai ngươi

như thế, ta có thể làm gì nó bây giờ? Ngươi có tin hay không nếu ta đuổi nó đi

ra ngoài, nó lập tức có thể đập nát cửa vào cửa hàng của ta, ta nghe nói nó đã

từng đập mấy cửa hàng rồi đi? Thật sự không còn cách nào, chỉ có thể phục vụ

nó hư tổ tông a.”

Ngô Hắc vẻ mặt phiền muộn nói: “Đừng nói lời vô dụng nữa, nói đi, bao nhiêu

tiền.”

Đông chưởng quỹ lập tức chỉ ba cái bình sứ trên bàn, “Không nhiều, chỉ ba

bình, năm vạn lượng. Chúng ta là người quen, tổng cộng năm vạn lượng là được

rồi.”

Ngô Hắc không nói hai lời, móc ngân phiếu ra đếm, lấy ra năm vạn lượng ném

vào trên bàn, sau đó vòng đến phía bên kia bàn, một tay bóp gáy nhi tử, trực

tiếp cưỡng ép đẩy đi.

Đông chưởng quỹ rất nhanh chạy đuổi theo ra cửa, trong tay xách theo một đôi

giày tiểu hài tử, kêu gọi: “Giày, Ngô lão bản, giày của nó.”

Ngô Hắc nhìn lại, nhận lấy đôi giày rồi tiếp tục bước đi.

Đông chưởng quỹ lại dí dỏm nháy nháy mắt với Tiểu Hắc đang quay đầu nhìn

lại, ẩn ý lần sau sẽ tiếp tục chiêu đãi, rất rõ ràng là khuyến khích nó lại đến.

Tiểu Hắc vẫn còn nắm “Đường đậu” trong tay liên tục nhét vào trong miệng,

tiếp tục răng rắc răng rắc nhai ăn.

Khuôn mặt âm trầm căng ra, Ngô Hắc có phần nổi giận, nơi này là nơi nào, đây

là U Giác Phụ, đồ vật gì ở tại đây đều đắt đỏ vô cùng, mới đến nơi này mấy

tháng, tên nhóc con này đã gây họa cho y tiêu gần trăm vạn lượng bạc.

Hiện tại y thật sự hoài nghi dẫn nhi tử nhập thế có phải là một sai lầm hay

không.

Lúc trước một mình dẫn theo con trai thật sự không có nhiều chuyện phiền

muộn, bực mình như vậy, bây giờ, đứa con trai nhỏ này làm cho y phải nhìn

chăm chú giống như đề phòng giặc cướp vậy, hơi chút không chú ý liền chạy đi

ra ngoài gây chuyện thị phi.

Y vốn định làm lão bản kín tiếng, nhưng bây giờ bị con trai của mình ‘giúp’ cho

rất nhiều thương gia xung quanh đây đều nhận biết y.

Không sai, bây giờ y đã là lão bản của “Diệu Thanh Đường”, tiếp nhận vị trí lão

bản từ Thiết Diệu Thanh, giống như Thiết Diệu Thanh lúc trước vậy, làm một

lão bản trên danh nghĩa.

Về phần Thiết Diệu Thanh thì đã rời khỏi Diệu Thanh Đường, cũng không còn

mặt mũi nào tiếp tục lưu lại.

Sau khi đám người Dữu Khánh từ Kim Khư trở về, đã làm rõ được bên trong

Diệu Thanh Đường có nội gian, dẫn đến Thiết Diệu Thanh tự tra xét.

Chưởng quỹ Tôn Bình thẳng thắn thành khẩn khai báo nội gian chính là mình,

nguyên nhân là trượng phu Chu Thượng Bưu của mình cũng chưa chết, rơi vào

trong tay đối phương, đối phương dùng việc này để bức ép, mà Tôn Bình lại

cảm thấy nhóm Dữu Khánh thủy chung cũng không có xem các nàng là người

của mình, rất nhiều chuyện đều tận lực tránh né các nàng, nói chung là nhiều

phương diện tâm tình chồng chất lên, khiến cho bà ta làm nội gian, trước đó vẫn

luôn cung cấp tình hình của đám người Dữu Khánh cho bên ngoài.

Về phần độc thủ phía sau màn là người nào, bà ta cũng không biết.

Thiết Diệu Thanh đại khái là người tan nát cõi lòng nhất. người của Diệu Thanh

Đường nàng, từng người đều trở thành gian tế của người khác, ngay cả người

mà nàng tín nhiệm nhất cũng như vậy, làm sao nàng có thể chịu cho nổi?

Dữu Khánh không có làm gì Tôn Bình, tuy rằng ngay cả ý nghĩ giết chết bà ta

cũng đã xuất hiện, nhưng cuối cùng vẫn là không động đến bà ta, Tôn Bình có

thân phận của U Giác Phụ cũng là một trong những nguyên nhân.

Cũng không có nói ra lời nói đuổi Tôn Bình đi, nhưng bản thân Tôn Bình cũng

không thể ở lại nổi, không động tới bà ta đã là rất rộng lượng rồi.

Thiếu một chút hại chết đám người Dữu Khánh, Thiết Diệu Thanh cũng khó rũ

bỏ trách nhiệm, liền chủ động chào từ giã.

Dữu Khánh không đuổi nàng đi, nhưng đối diện với lời từ giã của Thiết Diệu

Thanh, hắn cũng không có giữ lại.

Trong nhà có một đại mỹ nhân như thế hắn cũng thích, bình thường nhìn thấy

cũng thấy thoải mái, huống hồ giữa hai người còn có chút mờ ám nho nhỏ,

nhưng mà hắn thật sự không dám lưu lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, lần này là bản thân Tôn Bình tự thẳng thắn thú nhận,

nhưng hắn làm sao biết rõ lời Tôn Bình nói là thật, làm sao biết rõ Tôn Bình có

phải là đang yểm trợ giúp Thiết Diệu Thanh hay không, ai dám đảm bảo Thiết

Diệu Thanh không phải là gian tế? Ai dám đảm bảo tính mạng của Chu Thượng

Bưu không thể kiềm chế được đến Thiết Diệu Thanh?

Tôn Bình không lấy ra được chứng cứ chứng minh sự trong sạch của Thiết Diệu

Thanh, Thiết Diệu Thanh từ đầu tới đuôi cũng không có tự chứng minh sự trong

sạch.

Điều này khiến cho hắn làm sao bây giờ? Bảo hắn tự đi tra xét sao? Hắn tra

được rõ ràng sao?

Mạo hiểm lưu lại người có thể là gian tế sao? Nguy hiểm quá lớn, những người

vốn có của Diệu Thanh Đường quá không đáng tin nữa rồi, dùng tính mạng của

các đồng môn sư huynh đệ ra để mạo hiểm sao?

Không muốn, thật sự không muốn, đã góp vào một cái tính mạng, hơn nữa còn

là người hắn yêu.

Mặc dù bề ngoài hắn làm như không có gì, nhưng hắn tình nguyện chưa bao giờ

gặp qua Kiều Thư Nhi, thời điểm ngay khi Tôn Bình thừa nhận mình là nội

gian, hắn thật sự hận không thể đem Tôn Bình bầm thây vạn đoạn!

Vì vậy, theo hắn thấy, Thiết Diệu Thanh chủ động đề xuất rời đi là lựa chọn tốt

nhất, tốt cho tất cả mọi người, đều có thể giữ lại mấy phần mặt mũi, xem như là

dễ tụ dễ tán. Nếu không, trong tương lai phải làm sao bây giờ? Ngày phòng đêm

phòng, nếu như lúc nào cũng phải đề phòng Thiết Diệu Thanh như đề phòng

giặc cướp, như vậy bọn họ khó chịu, bản thân Thiết Diệu Thanh cũng khó mà

vượt qua.

Có lẽ Thiết Diệu Thanh hi vọng nhìn thấy Dữu Khánh giữ nàng lại, nhưng nàng

không có chờ được điều đó.

Mấy người Nam Trúc ít nhiều cũng giúp Thiết Diệu Thanh nói chút lời nói, dù

sao cũng là một đại mỹ nhân a, mọi người đều thích, nhưng Dữu Khánh không

có bất kỳ phản ứng nào.

Có một số vấn đề, Dữu Khánh dù ít dù nhiều cũng sẽ đứng ở góc độ của một

người Chưởng môn để xử lý.

Mọi người cũng không tiện nói thêm lời gì, biết rõ cái chết của Kiều Thư Nhi

thật sự đã khiến cho lão Thập Ngũ bị tổn thương rất lớn, lúc đó ngay cả tính

mạng của mình lão Thập Ngũ cũng không cần để ý tới nữa a!

Không giữ lại chính là một cách thể hiện thái độ!

Thiết Diệu Thanh không có ngốc, vì vậy đem Diệu Thanh Đường triệt để bàn

giao lại, sau khi giải trừ thân phận U Giác Phụ xong liền cùng Tôn Bình yên

lặng rời đi.

Dữu Khánh không giết Tôn Bình, nhưng trước lúc sắp chia tay vẫn là đưa cho

Tôn Bình một câu nói, thực ra là nói cho chính Thiết Diệu Thanh nghe:

“Chuyện xảy ra lần này vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng, độc thủ

phía sau màn sẽ không lưu lại bất kỳ đầu mối gì để bộc lộ bản thân, vì vậy sẽ

không có khả năng để cho trượng phu của ngươi còn sống!”

Bên này, lúc đầu chỉ biết bọn họ đi Minh Hải cạnh tranh nhiệm vục của U Nhai,

không biết được sau đó bọn họ bị người dụ đi Kim Khư trong truyền thuyết, hắn

cũng không tiện nói cho các nàng biết những việc có liên quan đến Kim Khư.

Nói ra điều này cũng vì không hi vọng Thiết Diệu Thanh bị người khác dùng

tính mạng của Chu Thượng Bưu làm kiềm chế, tính cách của nữ nhân này có

phần do dự không quyết đoán, không thích hợp làm chủ, quả thực thích hợp làm

bình hoa.

Vì vậy, hai nữ nhân cứ như vậy rời khỏi Diệu Thanh Đường, tự mình chủ động

rời đi, về phần sau đó đi tới nơi nào, đám người Dữu Khánh không biết.

Khi bàn giao thì Dữu Khánh không có thay đổi tên của cửa hàng, vẫn giữ

nguyên tên gọi Diệu Thanh Đường, giúp Thiết Diệu Thanh lưu giữ lại tên hiệu

đáng giá kỷ niệm này.

Ngô Hắc chính là trong tình huống như vậy mà tiếp nhận lấy Diệu Thanh

Đường. Y cũng không nghĩ tới mình vừa nhập thế liền có thể làm lão bản với

một cửa hàng lớn như vậy tại U Giác Phụ, tuy rằng giống như Thiết Diệu Thanh

lúc trước vậy, chỉ là trên danh nghĩa.

Nói chung, y có chút không hiểu ra sao mà tiếp nhận nó, dù sao, trong lúc nhất

thời y cũng không hiểu, nghe theo lời sư huynh đệ mấy người Dữu Khánh nói,

cũng nghiêm chỉnh có được thân phận U Giác Phụ.

Sau đó, Dữu Khánh lấy tiên đào đóng băng ra cho cha con bọn hắn ăn.

Cha con bọn họ cũng là cần tu luyện, trước đây không có tài nguyên tu luyện,

hoàn toàn là dựa vào mạng dài để chậm rãi tích lũy tu vi, bây giờ đã có thứ tốt

nên đương nhiên cũng không bài xích.

Then chốt là, tà khí bên trong tiên đào không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với

phụ tử Ngô Hắc, không giống những người khác cần phải uống nước do Đầu To

tắm xong mới có thể ăn, tiên đào này đương nhiên là thứ tốt đối với phụ tử bọn

họ.

Dữu Khánh lại nói cho y biết, Diệu Thanh Đường tại Đại Hoang Nguyên còn có

một vườn tiên đào, vì duy trì khu vườn tiên đào này mà phải thiếu nợ một khoản

lớn. Vốn là, Diệu Thanh Đường không cần lo trả không nổi những khoản nợ

này, một trái tiên đào bán với giá bán năm mươi vạn lượng, nào ngờ bị một tên

chết tiệt quấy rối, làm cho không còn người dám mua nữa.

Nói chung chính là những tiên đào đóng băng hiện tại, và cả tiên đào kết trái về

sau, cũng đều sẽ chia sẻ cho cha con Ngô Hắc.

Sau đó, Ngô Hắc không hiểu ra sao tự nhiên cảm thấy mình đã chiếm lợi nên

cầm ra một nghìn năm trăm vạn lượng, để cho đám người Dữu Khánh góp vào

cho đủ hai nghìn vạn lượng trước tiên đi trả lãi suất.

Phát hiện thấy điều kiện nơi đây quả thực không tệ, vừa tới liền xem như là nửa

cái chủ nhân, Ngô lão bản còn chủ động tiếp nhận chi phí tiêu tốn hàng ngày

của cửa hàng, làm cho đám người Dữu Khánh phải vỗ tay tán thưởng.

Nhưng mà, về sau lại phát hiện thấy U Giác Phụ có quy củ, nơi đây không phải

là địa điểm che chở miễn phí cho ngươi, trong thời gian quy định, nếu không

đạt được doanh thu nhất định là sẽ bị mất cửa hàng, mà Diệu Thanh Đường căn

bản là không có thứ gì để bán.

Càng làm cho Ngô Hắc kinh hãi chính là, phát hiện ra lúc trước vì để bảo quản

được đống tiên đào này, Dữu Khánh đã mua sắm lượng lớn băng phách, tiền

mua sắm băng phách là cầm cố cửa hàng để đổi lấy, ước định trong vòng thời

gian hai năm rưỡi sẽ trả lại ba nghìn vạn lượng, nếu không trả được thì cửa hàng

này sẽ thuộc về người khác.

Ba nghìn vạn lượng cũng không phải là số lượng nhỏ, không phải như tại Kim

Khư có thể nhặt được tại bất kỳ nơi nào.

Tổng cộng toàn bộ số tiền của mọi người trong Diệu Thanh Đường lại, đánh

chết cũng không có khả năng gom góp ra được ba nghìn vạn lượng.

Ngô Hắc có phần ngỡ ngàng, không biết vì sao mình lại chủ động đưa ra một

nghìn năm trăm vạn kia làm gì, ý nghĩa của việc ném ra một nghìn năm trăm

vạn lượng kia nằm ở đâu?

Tiền cũng đã đưa rồi, đã trả giá rồi, y có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể là cùng

nhau chịu đựng vượt qua.

Y chỉ là không nghĩ tới, mình đem theo nhiều tiền như vậy để nhập thế, vậy mà

còn có thể cảm nhận được áp lực kinh tế rất lớn, ngoài ra, y còn có một đứa con

trai phá hoại.