Nhìn theo đôi nam nữ bước lên đại lộ rời đi sơn trang, sau đó Dữu Khánh quay
đầu lại hỏi hai vị sư huynh, “Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Gần như xong hết rồi.” Nam Trúc ngập ngập ngừng ngừng nói một câu, rồi
liếc mắt nhìn cha con Ngô Hắc ở cách không xa, lại nhỏ giọng nói: “Đem trở về
chừng này tiền vẫn còn thiếu rất nhiều, không đủ a!”
Dữu Khánh cũng quay đầu lại nhìn một cái, nghi ngờ hỏi, “Chất đầy nhiều xe
như vậy mà vẫn còn có thể thiếu rất nhiều sao?”
Nam Trúc: “Ai, đại đa số đều không phải của chúng ta. Tính toan một chút, số
vàng của chúng ta đại khái có khoảng năm vạn cân, đổi thành bạc chẳng qua
cũng chỉ mấy trăm vạn lượng, đó là còn có thêm phần Trầm Khuynh Thành và
Ninh Triêu Ất hỗ trợ đưa ra một khối lớn. Chưa nói tới phía bên Diệp Điểm
Điểm, chỉ riêng phần lãi suất cần trả cho Bích Hải Thuyền Hành cũng đã thiếu
một đống lớn.”
Dữu Khánh không hiểu, hỏi “Vậy phần lớn là của ai?”
Nam Trúc liếc liếc mắt về phía Ngô Hắc, “Còn có thể là của ai, phần lớn đều là
của vị kia vận chuyển ra. Tu vi người ta cao, tất cả chúng ta gộp lại cũng không
có cách nào so với người ta. Ngươi không thấy được sao, người ta đập những
tảng vàng to lớn đó thành từng tấm xếp lên như chồng bánh, một lần khiêng hơn
mười khối đi ra ngoài. Ta hơi tính toán một chút, chỉ một mình hắn đã khiêng ra
được xấp xỉ hai mươi nghìn cân. Chỉ một mình hắn khiêng ra một lần cũng đủ
cho chúng ta chống được một năm. Nghe ý của người ta nói thì có vẻ về sau
khẳng định sẽ không ở lại tại nơi này nữa, đi ra bên ngoài thì phải tốn tiền,
muốn giữ tiền nuôi thân.”
Dữu Khánh cau mày, “Vậy làm sao các ngươi không biết khiêng ra nhiều thêm
một chút?”
“Ngươi nghĩ rằng bọn ta không muốn sao? Nhưng kịp sao? Không kịp a!”
Nam Trúc giang hai tay ra, kể lại cho Dữu Khánh biết về việc Hoàng kim cự
nhân kia ra kỳ hạn rời đi, ngoài ra cũng nhấn mạnh chuyện khiêng vật nặng bay
không nổi, chỉ có thể dùng chân đi bộ, để vận chuyển một chuyến cần tốn
không ít thời gian, luôn nhấn mạnh là quả thực không còn kịp thời gian nữa.
Dữu Khánh nghe xong thì suy nghĩ một hồi, ánh mắt lướt qua lướt lại vài lần
trên những chiếc xe đã xếp đầy hàng hóa kia, cuối cùng xoay người đi về phía
hai cha con Ngô Hắc.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, đều có chút ngạc nhiên, cho rằng Dữu
Khánh sẽ tính sổ với bọn họ vì việc của Kiều Thư Nhi, nào ngờ ngay cả một câu
mắng chửi cũng không có, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giống như đã
bình phục bình thường trở lại.
Tiểu Hắc đang tập luyện bay, nắm lấy chân của phi trùng, treo bên dưới để nó
bay tới bay lui.
Con phi trùng kia rõ ràng cũng đã bị Ngô Hắc giáo huấn làm cho sợ rồi, rất phối
hợp tác với Tiểu Hắc.
“Ui, đây không phải là quải trượng của Thử thái bà sao, cầm tới làm đồ chơi
cho con trai rồi à?”
Dữu Khánh vui cười hớn hở tiến đến bên cạnh Ngô Hắc.
Ngô Hắc quan sát hắn từ trên xuống dưới, thực ra cũng rất muốn hỏi hắn một
câu cảm thấy thế nào rồi, hoặc là cố nén bi thương, đại loại như vậy, nhưng nhìn
thấy bộ dáng của Dữu Khánh bây giờ, cuối cùng cũng không nói ra miệng,
“Ừm” một tiếng đáp lại.
Dữu Khánh lại hỏi: “Sau khi rời đi nơi này thì đã có dự định đi đâu chưa?”
Ngô Hắc: “Còn chưa có nghĩ xong.”
Dữu Khánh gọn gàng dứt khoát, nói: “Đi U Giác Phụ đi. Tại U Giác Phụ, ta có
một gian cửa hàng rất lớn, có đình viện xinh đẹp, còn có nhiều phòng trống, tuy
nhiên, cửa hàng của ta vẫn chưa có người, cũng không có nhiều khách nhân, đủ
cho cha con các ngươi ở lại tương đối tự do tự tại.”
Ngô Hắc nhìn chằm chằm hắn, thể hiện rất rõ y đang suy nghĩ.
Dữu Khánh nói:
“Xung quanh đây nhìn có vẻ bình an, ai biết được trong bóng tối có cặp mắt nào
đang nhìn chằm chằm vào chúng ta hay không? Thế lực phía sau Người mặt sắt
có khả năng sẽ ra tay đối với phụ tử các ngươi bất cứ lúc nào. Ta biết ngươi
không sợ, nhưng con trai của ngươi còn nhỏ. Nói một cách tương đối, khắp
trong thiên hạ này, có lẽ không có nơi nào an toàn hơn U Giác Phụ, tại dưới ánh
mắt của U Nhai, không ai dám làm xằng làm bậy. Ở lại chỗ của ta, đóng cửa lại
thì có sự thanh tịnh, mở cửa ra liền có thể cảm nhận sự phồn hoa của thế gian.”
Thấy đối phương vẫn còn không có phản ứng gì, hắn lại nhếch nhếch miệng về
phía Tiểu Hắc, “Nói thật, ta cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Hắc này cũng tất khá, chỉ là
không có được một người cha thích hợp, làm cho nó ngay cả việc nói chuyện
cũng không nói được lưu loát, đây là sai lầm của ngươi. Nếu ngươi đã muốn
dẫn nó nhập thế, nó có cần phải học cách sinh hoạt giống như người thế gian
hay không chứ?
Ta thật sự cảm thấy Tiểu Hắc rất tốt, cảm thấy đáng tiếc khi bị dở dang trong tay
ngươi. Ngươi cảm thấy ngươi có thể dạy nó được tốt hay không? Nói không
khách khí, việc đánh đánh giết giết ta có khả năng không bằng ngươi, nhưng
nếu thật sự nói tới việc cầm bút viết viết vẽ vẽ thì ngươi đại khái là không bằng
ta. Nếu không ngại hãy giao Tiểu Hắc cho ta tới dạy nó đi.”
Ánh mắt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết chạm với nhau một cái, sau đó nét mặt
hai người như tê dại quay nhìn sang phía khác, trong lòng như có vô số con rùa
đang bò lổm ngổm.
Vị này thế nhưng là thiên hạ đệ nhất tài tử a! Vốn sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt,
lúc này trên mặt Ngô Hắc hiện lên sự dao động, nhưng vẫn hơi có phần thấp
thỏm, hỏi ngược lại: “Phụ tử chúng ta ở lại đó có quá làm phiền cho các ngươi
hay không?”
Dữu Khánh lập tức hỏi hai vị sư huynh, “Các ngươi có cảm thấy phiền phức
không?”
Mục Ngạo Thiết khẳng định: “Không phiền phức.”
Nam Trúc ưỡn ngực nói: “Phiền phức gì chứ, đều là người mình, chúng ta xem
như đã cùng kết giao sinh tử rồi, đến đó cứ xem như là nhà mình a. Lời nói
không xuôi tai, trong thiên hạ này, rất nhiều người muốn được lão Thập Ngũ
dạy học cho con cháu nhà mình, có bao nhiêu người đem theo vô số tiền bạc tới
cửa thỉnh cầu, nhưng lão Thập Ngũ không đồng ý với người nào cả, có thể làm
cho lão Thập Ngũ chủ động đồng ý dạy, Tiểu Hắc chính là người đầu tiên. Xem
ra, Tiểu Hắc quả thật là rất có tiềm chất, lãng phí thì quá đáng tiếc đi.”
Dữu Khánh xua tay, “Nói những điều đó không có ý nghĩa gì, ta chỉ là cảm thấy
đi đâu cũng là đi, đi đến chỗ chúng ta, chúng ta còn có thể hại cha con các
ngươi hay sao?”
Ngô Hắc nhìn về phía con trai đang treo trên không trung chơi đùa, khóe miệng
giựt giựt, cuối cùng gật đầu nói: “Được, vậy thì nghe theo chư vị.”
Nam Trúc tức thì mặt mày rạng rỡ, nói: “Ai nha, không cần khách sáo như vậy,
về sau đều là người mình, nếu như cứ khách sáo như vậy, trong tương lai làm
sao có thể ở chung.”
Ngô Hắc lập tức đáp lại, “Về sau gọi ta là Hắc Tử đi.”
Dữu Khánh nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía không trung, gọi: “Tiểu Hắc,
xuống đây đi, tới giờ xuất phát rồi.”
Ngô Hắc lập tức lắc mình bay lên không trung, bắt lấy con trai nhỏ đang hồ hởi
chơi đùa.
Nam Trúc nhân cơ hội thì thầm tại bên cạnh Dữu Khánh: “Để bọn họ ở lại chỗ
chúng ta, có thích hợp không?”
Dữu Khánh nhàn nhạt đáp lại một câu, “Bọn họ mà không thích hợp thì không
còn người nào thích hợp nữa cả, còn có người nào lai lịch trong sáng hơn hai
cha con bọn họ sao?”
Nam Trúc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, “Ừm! Cũng đúng a.”
Rất nhanh, đoàn xe giả bộ chở đầy “Rượu” lăn bánh khởi hành, dùng cờ hiệu
“Liệt Cốc sơn trang” để lên đường.
Sư huynh đệ ba người chia ra ở tại vị trí đầu, giữa và cuối đòn xe để hộ tống.
Sau đó, tại trên đường đi, hễ gặp phải thành thị liền đi tìm tiền trang để đổi tiền,
dùng danh nghĩa “Liệt Cốc sơn trang” để đổi lấy ngân phiếu, mỗi một lần cũng
không đổi nhiều, tùy theo quy mô của tiền trang, nhiều nhất cũng chỉ đổi lấy
mấy trăm vạn lượng ngân phiếu.
Hơn mười ngày sau, toàn bộ hoàng kim đều được đổi sạch sẽ. Không khác lắm
với dự tính của Nam Trúc lúc trước, sư huynh đệ ba người đổi vào tay chỉ có
được khoảng năm trăm vạn lượng ngân phiếu, mà chỉ một mình Ngô Hắc thì có
được xấp xỉ hai nghìn một trăm vạn lượng.
So sánh với thu hoạch lúc trước, khi vừa đi ra Tiểu Vân gian, hơi chút liền có
thu nhập hơn trăm triệu, chút tiền này quả thực không giúp cho sư huynh đệ ba
người xốc dậy được chút tinh thần này.
Nhưng mà sư huynh đệ ba người cũng biết rõ, của trời cho như thế này là không
có khả năng thường thường gặp được, khoản thu nhập trước mắt này đã tương
đối đáng kể rồi.
Đã đổi được hết hoàng kim, đoàn xe liền bị bọn họ đuổi về, không để cho
những xa phu làm việc không công, đưa cho bọn họ một lần mười vạn lượng
bạc. Đám xa phu vô cùng vui vẻ mà quay xe trở về, khi rời đi thì cũng trao đổi
xem nên mua thứ gì mang về, dù sao cũng có sẵn xe ngựa.
Khi bọn họ còn chưa có trở về tới Liệt Cốc sơn trang thì đám người Dữu Khánh
đều đã trở lại U Giác Phụ.
Có thể thuận lợi như thế, chính bọn họ cũng rất bất ngờ, trên đường đi vẫn luôn
luôn lo lắng độc thủ phía sau màn sẽ tiếp tục ra tay.
U Giác Phụ vẫn phồn hoa như cũ, lưu quang bay lượn, quang ảnh kỳ huyễn.
Cất bước đi trên đường phố, hai cha con Ngô Hắc đều tò mò hết nhìn đông tới
nhìn tây, đều là dáng vẻ của dân quê lần đầu vào thành phố, quả thực cũng là lần
đầu tiên tới đây.
Tiểu Hắc đặc biệt vui sướng, tiểu hài tử là rất thích khung cảnh huyền ảo như
thế này.
Dưới sự ép buộc của người lớn, nó đã miễn cưỡng mặc vào y phục và giày,
nhưng đầu tóc vẫn bù xù như trước, mái tóc được buộc lại sau đó lại bị nó tháo
ra, giày cũng cởi, mặc áo quần cũng luôn khiến cho nó cảm thấy không được tự
nhiên, nói đến cùng vẫn là còn chưa có quen.
Việc khác chính là đi đâu cũng khiêng theo một cây gậy, đứng tại cửa nhà người
nào, hoặc giống như là ăn mày xách gậy đập chó, hoặc giống như là muốn đập
cửa nhà người ta vậy.
Cây gậy đó kỳ thực chính là cây quải trượng lúc trước của Thử thái bà, hiện tại
hoặc là cây gậy chở nó bay đi, hoặc là nó xách gậy chạy khắp nơi.
Một đường dạo bộ đi tới, cuối cùng một nhóm người đi tới dưới tấm bảng hiệu
“Diệu Thanh Đường”.
Cửa hàng mở ra, Dữu Khánh đưa tay làm ra thủ thế mời vào, một đám người đi
vào vừa vặn đúng lúc Tôn Bình nhìn ra phía ngoài.
Chợt nhìn thấy đám người Dữu Khánh trở về, Tôn Bình rõ ràng sững sờ, mở to
mắt nhìn. Ánh mắt sư huynh đệ ba người nhìn về phía bà ta lập tức trở nên thâm
thúy.
Tôn Bình lập tức thay đổi vẻ mặt vui mừng, cười nói, “A, Đông gia trở về rồi.”
Bà ta lại vội vàng chạy vào bên trong hô to lên, thông báo đám người Dữu
Khánh đã trở về.
Trùng Nhi là người đầu tiên nghe tiếng vội vã chạy ra, vừa nhìn thấy Dữu
Khánh thì lập tức hai tay mười ngón đan vào nhau giao nhau, vui mừng khom
người hành lễ: “Công tử về rồi.”
“Ừ.” Dữu Khánh thuận tay nhéo má hắn ta, luôn cảm thấy khuôn mặt tên gia
hỏa này non nớt mềm mại, vừa nhìn thấy liền muốn thử tay.
Sau đó đi đến trước mặt chính là Thiết Diệu Thanh, nhìn thấy trong đám người
trở về còn có cả người xa lạ, lập tức dè dặt hành lễ chào.
Cho dù là Ngô Hắc, nhìn thấy sắc đẹp của Thiết Diệu Thanh thì cũng nhịn
không được đưa mắt nhìn nhiều mấy lần.
Tiểu Hắc lập tức nhấc cây gậy vác trên vai chỉ tới Thiết Diệu Thanh, lớn tiếng
nói: “Coi được.”
Thiết Diệu Thanh mỉm cười.
Ngô Hắc nhanh chóng ấn cây gậy trong tay nhi tử xuống, trừng mắt nhìn con
trai.
Nhị sư huynh Cao Vân Tiết chắp tay sau lưng không chút hoang mang đi tới,
bày ra vẻ đạo mạo, nhàn nhạt hỏi: “Chuyến đi Minh Hải này có thuận lợi
không?”
Dữu Khánh dừng bước lại, tại trước ánh mắt mọi người hắn lặng im một lúc,
sau đó từ từ nói: “Rất không thuận lợi, thiếu một chút mất đi tính mạng. Có
người đã nắm giữ nhất cử nhất động của chúng ta, thậm chí trước đó còn biết rõ
chúng ta sắp đi đâu để sớm tại trên đường đi bố cục sẵn chờ chúng ta.” Dứt lời,
liền sải bước đi tiếp.
Nam Trúc cũng vui vẻ cất tiếng cười ha hả, giọng kỳ kỳ quái quái nói: ” ‘Diệu
Thanh Đường’ này thực sự kỳ lạ a, vì sao luôn luôn bị gió lùa?” Dứt lời cũng
cùng đi theo.
Ngô Hắc không quản tới việc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nắm lấy cổ con trai
nhỏ, kéo đi theo.
Trùng Nhi vẻ mặt kinh nghi bất định theo sát phía sau.
Nét mặt Cao Vân Tiết trở nên ầm trầm, đưa tay ngăn cản Mục Ngạo Thiết lại,
trầm giọng hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Mục Ngạo Thiết đẩy tay ông ta ra, đáp một câu, “Chúng ta có thể nhặt được
mạng trở về, thật sự không dễ dàng.” Ném xuống một lời nói rồi cũng bước đi.
Cao Vân Tiết cau mày suy tư.
Thiết Diệu Thanh sững sờ ngây dại, nếu như lời Dữu Khánh nói còn chưa đủ rõ
ràng, vậy thì lời Nam Trúc nói gần như đã là chỉ vào mũi một số người để nói
rồi.
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Tôn Bình, hi vọng đám người Dữu Khánh suy
nghĩ nhiều, cũng hi vọng là mình suy nghĩ nhiều, nhưng mà nàng nhìn thấy Tôn
Bình buồn bã cúi đầu, tức thì khiến lòng nàng run lên, run rẩy hỏi: “Bình
nương, thật sự là ngươi sao?”
Tôn Bình nước mắt rơi như mưa, tại chỗ khóc không thành tiếng…