Bán Tiên

Chương 426: Đường về




Đột nhiên có một người xuất hiện, khiến cho Nam Trúc đang ẩn ẩn núp núp

trông chừng phía sau cửa thiếu một chút sợ đến mức muốn tìm cái khe đất để

chui vào, trực tiếp chổng mông ra ngoài.

Sau khi nhận ra được người tới là người nào, gã quay trở về, xách kiếm trong

tay, đứng dựa vào tường, hận không thể gọt bớt đi một thân đầy thịt mỡ cho gọn

lại, khuôn mặt mập mạp căng thẳng khẩn trương hỏi: “Đi đâu?”

Gã vốn định mượn nhờ hàng đống khối băng to lớn bên ngoài làm che chắn để

lặng lẽ bỏ chạy lấy người.

Không còn bị Dữu Khánh ương ngạnh gây cản trở, hai người Nam, Mục cũng

không muốn tiếp tục giày vò bản thân, ý nghĩ duy nhất bây giờ chính là mau

chóng mang theo Dữu Khánh rời khỏi nơi đây càng sớm sàng tốt, không thể

chịu nổi sự sợ hãi này nữa, quá nguy hiểm.

Không nghĩ tới lại bị phát hiện ra rồi.

Sau lưng gã là Mục Ngạo Thiết cõng Dữu Khánh, còn có Trầm Khuynh Thành

cõng Ninh Triêu Ất.

Ngô Hắc: “Rời khỏi Kim Khư, các ngươi có đi hay không?”

“Đi a đi a.” Nam Trúc liên tục gật đầu, nhưng rõ ràng vẫn có chút sợ hãi, kiếm

trong tay chỉ hướng bên trên, “Kẻ to con kia có để cho chúng ta đi không?”

Ngô Hắc: “Đã nói xong rồi, để cho chúng ta rời đi.”

“A!” Nam Trúc vô cùng kinh ngạc và vui mừng, liên tục vẫy vẫy tay ra phía

sau, “Đi đi đi, đi mau đi mau.”

Một nhóm người nhanh chóng đi ra khỏi cổng tò vò, xuyên qua lớp sóng hư

không rung động đi đến trước mặt Ngô Hắc, vẫn không nhịn được nhìn về phía

Hoàng kim cự nhân phía trên núi, rụt rè sợ sệt.

Trong lòng Trầm Khuynh Thành có thù hận nhưng cũng không dám lộ ra điều

gì.

Nhìn thấy chỉ có mấy người bọn họ, Ngô Hắc nghi hoặc, hỏi: “Chỉ có mấy

người các ngươi? Những người khác không đi sao?”

Nam Trúc ai một tiếng, “Đừng hỏi nữa, trừ bá phụ của ngươi không biết đã

chạy đi đâu ra, những người khác đều đã chết rồi.”

Ngô Hắc: “Tên Người mặt sắt kia cũng đã chết rồi?”

Nam Trúc lấy lời Dữu Khánh đã nói, “Chính hắn muốn chết, vậy mà dám nhảy

vào ngâm trong Địa tuyền, đã bị Địa tuyền gây phản phệ rồi.”

Phản phệ? Địa tuyền còn sẽ phản phệ sao? Ngô Hắc nhìn về phía Trầm Khuynh

Thành và Ninh Triêu Ất, kết quả nhìn thấy hai người này cũng gật đầu, lập tức

bỏ qua, sau đó xoay người bay đi.

Những người khác tự nhiên là lập tức đuổi theo, nhưng mà Nam Trúc vẫn thỉnh

thoảng lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía cự nhân ở trên đỉnh núi, bàn tay vô ý

thức sờ sờ một cái bọc nhỏ trong quần áo, ngón tay cách lớp y phục nhiều lần

bóp bóp mấy lần, có chút do dự.

Chính là trái cây hoàng kim kia, hiện tại gã có phần không biết nên làm gì bây

giờ.

Trả lại cho người ta sao, gã không dám đi tới, cũng không dám nói mình hái trái

cây của người ta.

Nhưng nếu không trả, lại sợ người ta phát hiện được, sợ sau này sẽ đuổi theo

mình tính nợ, sợ bị mất mạng, trong lòng có thể nói là thấp thỏm không yên.

Trực tiếp mang đi, lại không biết cái trò này đến cùng là thứ gì, mạo hiểm vì

một đồ vật không biết ra sao có đáng giá hay không?

Chính vào lúc này, một con côn trùng vù một tiếng bay đến, rơi tại trên vai Dữu

Khánh, chính là Đầu To.

Mấy người đều quay đầu tới nhìn một cái, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thở

phào nhẹ nhõm một hơi, đây chính là một cục bảo bối, trở về thì tốt.

Một nhóm người chạy xuống đến chân núi, dưới vách núi trống không, phía

trước là mây mù mờ mịt.

Ngô Hắc mang theo con trai nhảy xuống trước tiên, những người khác theo sau

tung người nhảy xuống, từng người vù vù rơi xuống, nhanh chóng xuyên qua

mây mù, trước mắt khôi phục lại tầm nhìn rõ ràng, trời đất trống trải, phía dưới

là biển rộng mịt mờ.

Mọi người cũng không có rơi tại trên mặt biển mà rơi lên trên băng nguyên có

một lỗ thủng lớn kia.

Với vùng băng nguyên to lớn như vậy, e rằng nếu để cho nó tự tan trong nhiệt

độ bình thường thì cần phải không ít thời gian nó mới tan đi sạch sẽ.

Quay đầu lại, nhìn nhìn đám mây to lớn đang bềnh bồng trôi đi trong không

trung kia, lại nhìn nhìn mặt trời chiều sắp lặn xuống hết, Ngô Hắc cõng con trai

lên trên lưng, cất tiếng kêu gọi: “Đi thôi.” Dứt lời liền lướt nhanh rời đi.

Mọi người lập tức đuổi theo. Trong lúc chạy đi, Nam Trúc hết nhìn đông tới

nhìn tây, chạy tới phía sau Ngô Hắc, hỏi: “Không đợi phụ thân ngươi sao?”

Ngô Hắc đáp lại một câu, “Ông ấy không đi.”

“Không đi?” Nam Trúc kinh ngạc, “Vì sao?”

Ngô Hắc không có giải thích vì sao, chỉ cao giọng nhắc nhở mọi người, “Hoàng

kim cự nhân chỉ cho chúng ta thời gian một ngày, tại thời điểm mặt trời lặn

ngày mai thì hắn sẽ triệt để phong tỏa lại cửa ra vào Kim Khư. Trước lúc mặt

trời lặn ngày mai, nếu người nào chưa ra được thì sẽ vĩnh viễn không ra được.”

Nam Trúc kinh hô, “A? Chỉ một ngày thôi sao? Thời gian có phải là quá eo hẹp

hay không chứ?”

Ngô Hắc không có hé răng, đối với tu vi của y mà nói, thời gian một ngày hoàn

toàn cũng đủ rồi, nhưng đối với những người khác thì quả thực quá gấp gáp,

trọng điểm là những người này cơ bản đều có gánh nặng, đều phải cõng người.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, áp lực chính là tốc độ, một đám người ngay

lập tức tăng tốc đi tới trước.

Không bao lâu sau, liền chạy ra băng nguyên, tiếp tục đạp sóng lướt đi trên mặt

biển.

Cõng một người bôn ba trên mặt biển là có phần tốn công, mất sức, cùng đi với

nhau, Ngô Hắc nhịn không được nhìn nhìn Dữu Khánh trong hôn mê, hỏi:

“Nhìn khí sắc của hắn không giống như là bị thương, bị thương sao?”

Nam Trúc cười hắc hắc đáp: “Ánh mắt ngài thật tốt, hắn không bị thương, chỉ là

để cho hắn nghỉ ngơi một chút.”

Ngô Hắc đã nhận thấy không bình thường, lập tức thúc giục: “Tranh thủ thời

gian, hãy để cho tự hắn đi đi, mọi người cũng đỡ bớt việc.”

Lời đã nói đến nước này, Nam Trúc cũng chỉ có thể kêu khổ liên tục, “Ngươi

nghĩ rằng bọn ta không muốn vậy sao? Cõng theo một người thật mệt mỏi,

nhưng mà không dám để cho hắn tỉnh lại, ngươi không cảm thấy thiếu đi cái gì

sao?”

Ngô Hắc lập tức quay đầu lại kiểm tra mọi người, ngoại trừ ít đi vài người, thật

đúng là không có cảm thấy thiếu cái gì.

Nam Trúc thấy vậy liền chủ động giải thích, “Kim quan! Cái kim quan kia hắn

giấu nơi nào không giấu, cứ muốn giấu trên mái vòm cung điện kia. Lúc trước,

khối băng lớn vỡ ra, rơi nện lên cung điện, toàn bộ Tiên cung đều chấn động

lung lay, kim quan từ trên đỉnh trượt rơi xuống, ngươi đoán xem nó rớt vào đâu?

Vừa đúng rơi vào trong Địa tuyền. Hắn lập tức lao theo vào trong Địa tuyền, là

hai người chúng ta liều mạng chụp lại, kéo hắn ra khỏi Địa tuyền. Hắn còn

muốn trở mặt với chúng ta, chúng ta không còn cách nào, mới làm cho hắn bất

tỉnh đi.

Tiên sinh, thật sự không thể để cho hắn lại. Nếu hắn tỉnh lại, chúng ta ngăn cản

không được. Chúng ta hiểu quá rõ tính cách trời ơi của hắn, Hoàng kim cự nhân

gì gì đó, khi hắn đã không đếm xỉa gì nữa thì chuyện gì cũng không sợ, chắc

chắn sẽ nghĩ cách chạy trở về Tiên cung, tiến vào trong Địa tuyền để vớt cái

quan tài đó lên. Tiên sinh, vẫn là nên để cho hắn ngủ cho đến khi đi ra ngoài đã

đi!”

Đã kể ra rõ ràng như thế rồi, Ngô Hắc đương nhiên có thể lý giải, cũng sẽ

không có nói thêm gì nữa.

Chỉ là, cứ như vậy chính là làm khổ Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, hai người

dọc theo đường đi không ngừng thay phiên cõng hắn.

Từ băng nguyên chạy trên mặt biển, lại từ mặt biển chạy đến đất liền, trời đã tối

rồi, hai người bọn họ có thể đổi phiên cho nhau còn đỡ, một mình Trầm Khuynh

Thành cõng Ninh Triêu Ất là người khổ nhất, nhưng mà Ngô Hắc cũng không

có ý hỗ trợ.

Mọi người tiếp xúc đã lâu như vậy, đối với tính cách của Ngô Hắc thì đều có

hiểu rõ đại khái, chỉ một mình một người, luôn giữa một khoảng cách với mọi

người.

Nếu thật sự cảm thấy thời gian không còn đủ, vị này phỏng chừng sẽ không

chút do dự vứt bỏ mọi người lại, chạy đi trước.

Về sau, vẫn là Nam Trúc có phần không nhịn được nữa, cảm thấy Trầm Khuynh

Thành dần dần sắp tụt lại phía sau, liền thử nói với Trầm Khuynh Thành: “Nếu

không, ta giúp ngươi cõng một chút?”

Nguyện ý giúp làm việc này, nói cho dễ nghe một chút là muốn biến chiến tranh

thành tơ lụa, nói khó nghe một chút chính là có tật giật mình.

Trầm Khuynh Thành lập tức dứt khoát từ chối, “Không cần!”

Trong giọng nói rõ ràng có oán khí.

Nam Trúc không biết mẫu thân của nàng cũng chết tại trong tay Hoàng kim cự

nhân, quay sang nói với Ninh Triêu Ất: “Ninh tiên sinh, ta cũng không muốn

ngươi biến thành như vậy, ta thật sự không biết chỉ hái một trái cây liền sẽ đánh

thức cự nhân giật mình tỉnh lại. Ngươi nhìn xem, chỉ dựa vào một mình nàng

cõng ngươi, trước khi mặt trời lặn ngày mai e rằng rất khó cõng ngươi đúng lúc

đi ra ngoài, ta trái lại nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa, không biết ý của

ngươi như thế nào?”

Ninh Triêu Ất dở khóc dở cười, muốn hỏi gã một chút, ngươi đây là muốn hỗ

trợ, hay là đang cò kè mặc cả.

Lúc này, Ngô Hắc lại mở miệng rồi, “Việc Hoàng kim cự nhân thức tỉnh không

quan hệ gì với việc ngươi hái trái cây, là bởi vì Tiên cung bị đóng băng, đã hết

thời gian Tiên cung chìm tại đáy biển nhưng lại không thể bay lên, gánh nặng

quá lớn vượt qua khả năng của trận pháp, khiến trung tâm trận pháp sinh ra dị

động, vì vậy mới làm cho Hoàng kim cự nhân giật mình tỉnh lại. Ngươi hái trái

cây đó chỉ là trùng hợp đúng lúc, thực tế cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ

gì, lúc trước ta cũng đã hiểu lầm ngươi.”

Nghe được lời ấy, Nam Trúc tức thì trừng lớn hai mắt, song quyền đấm vào

ngực mình, rên rỉ, “Ta đã nói gì chứ? Ta đã nói gì chứ? Tại sao chỉ hái một trái

cây liền gặp phải động tĩnh lớn như vậy, các ngươi hết lần này tới lần khác

không tin, thực sự là oan uổng chết ta rồi.” Ngoài miệng kêu oan, nhưng sắc

mặt lại là vui mừng, mở cờ trong bụng, có sự khoái cảm bởi oan ức đã được

giải.

Nhưng mà lời Ngô Hắc nói cũng quả thực đã hóa giải được oán hận của Trầm

Khuynh Thành đối với Nam Trúc, ánh mắt nhìn Nam Trúc không còn khắc sâu

như trước.

Ninh Triêu Ất thì dường như đã nhận ra từ lâu, thuận tiện hỏi: “Nam huynh đệ,

trái cây ngươi hái đâu rồi vậy, đến cùng là thứ gì?”

Con ngươi Nam Trúc xoay chuyển vòng vòng, hai tay giang ra, “Không biết a,

lúc đó làm ta sợ muốn chết, giữ lại rước họa sao? Ta tiện tay liền ném đi rồi,

không kịp nhìn kỹ.”

Lời này lừa gạt được người khác, không lừa được Mục Ngạo Thiết, y đương

nhiên biết rõ tên gia hỏa lão Thất này vì sao phải nói dối, nếu việc Hoàng kim

cự nhân tức giận không phải vì trái cây đó, vậy thì khoai lang vốn phỏng tay

cũng không còn phỏng tay nữa rồi, còn cần giải thích vì sao lão Thất tốn tâm tư

như vậy sao?

Tuy vậy, cần giúp thì cũng phải giúp, Nam Trúc cuối cùng vẫn cõng Ninh Triêu

Ất chạy đi.

Trên quãng đường sau đó, ba người thay phiên nhau cõng, thay phiên đi một

mình thả lỏng.

Hừng đông đến bầu trời tối đen, mặt trời lặn đến mặt trời mọc, thẳng đến chạng

vạng tối ngày hôm sau, mọi người chạy suốt một đường không dám dừng lại

mới lại nhìn thấy khung cảnh quen thuộc ấn tượng khắc sâu.

Dưới một cái sườn núi có một lượng lớn hoàng kim xếp lớp chồng chất một

chỗ, tùy tiện một khối nào đều là hơn nghìn cân, chính là kiệt tác của chính bọn

họ.

Điều này có nghĩa là cách cửa ra vào không còn xa nữa rồi.

Nam Trúc nhìn nhìn mặt trời đã sắp lặn, lập tức chuyển Ninh Triêu Ất trên lưng

trả cho Trầm Khuynh Thành, “Xin lỗi, chúng ta tại bên ngoài thiếu nợ một

khoản lớn, chúng ta không thể đến không một chuyến, vô luận như thế nào cũng

cần phải mang chút hoàng kim ra ngoài.” Không nói hai lời, nhảy xuống sườn

núi, lập tức tìm một cục vàng có vẻ giá trị nhất khiêng lên.

Mục Ngạo Thiết cũng lập tức một cánh tay kẹp Dữu Khánh, nhảy xuống sườn

núi cùng một tay nhấc lên một tảng vàng, lúc này mới tiếp tục đi tới trước.

Hoàng kim quá nặng, trước đó lại chạy cả một ngày không dừng bước, thực sự

là chạy nhanh không nổi nữa, chỉ có thể bước nhanh đi tới.

Ninh Triêu Ất lập tức ra hiệu cho Trầm Khuynh Thành thả mình xuống, “Chỉ

còn một khoảng đường ngắn như vậy, ta dùng đôi tay liền dễ dàng đi được. Nếu

không có người ta một đường hỗ trợ, ta sợ là cũng không thể đúng lúc đi ra

ngoài, không có gì báo đáp, nếu người ta đã cần có những hoàng kim này, vậy

thì trợ giúp một tay, hơi chút báo đáp đi.”

Trầm Khuynh Thành gật đầu, thả y xuống, cũng đi khiêng lên một tảng vàng

lớn.

Đứng ở trên sườn núi, Ngô Hắc nhìn nhìn mặt trời, cũng nhảy đến bên cạnh một

đống hoàng kim kia, bỏ con trai xuống, sau đó nhấc khối vàng lên đập vào một

khối khác, từng âm thanh va chạm ầm ầm vang lên.

Những người khiêng vật nặng đã bước lên sa mạc quay đầu nhìn lại.

Ngô Hắc nâng một khối lại một khối hoàng kim đập dẹp đi, chất đống hơn mười

tầng cao, sau đó mới quay đầu lại kêu gọi con trai đi tới đây.

Tiểu Hắc từ trên mặt đất dời một cục vàng lớn cỡ chậu rửa mặt tới đây, đưa cho

y, “A cha, cho, tảng đá.”

Ngô Hắc sờ sờ đầu nó, nói với nó, “Đây không phải tảng đá, về sau chúng ta

cũng cần phải dùng tới thứ này, cũng cần lấy một chút đem đi ra ngoài.” Sau đó

lấy cả cục vàng mà con trai gọi là tảng đá cùng nhau đặt lên trên một đống vàng

xếp lớp, bảo con trai nhỏ nằm úp sấp xuống ổn định, sau đó nâng hai tay nhấc

lên một chồng lớn hoàng kim.

Trọng lượng đó, vượt xa tất cả của những người phía trước cọng lại.

Khiêng vật nặng, Nam Trúc nhìn đỏ mắt, nhịn không được thì thầm, “Mẹ nó, tu

vi cao thật là tốt, tiền cũng có thể khiêng được rất nhiều.”