Dữu Khánh bị đánh ngất đi, không còn động tĩnh nữa, hai người Nam, Mục mới
không quấn lấy hắn nữa, buông hắn ra, bò đứng dậy khỏi mặt sàn đẫm nước.
Nhìn thân thể ướt đẫm của cả ba người, lại nhìn nhìn hồ nước còn đang dập
dềnh sóng nước, hai người thật sự là hữu tâm vô lực.
Hai người đều biết rõ Dữu Khánh rất quan tâm tới di thể của Kiều Thư Nhi,
nhưng mà thoạt nhìn Địa tuyền này có vẻ rất sâu, hai người thật sự không có
dũng khí chui vào trong Địa tuyền với cái kim quan kia lên, cũng sẽ không để
cho Dữu Khánh đi làm loại chuyện không tính hậu quả như vậy. Vẫn là câu nói
kia, người mất cũng đã mất rồi, người sống không cần phải khiến cho cuộc sống
không được tự tại.
Bên ngoài, khối băng nện lên Tiên cung vẫn còn tiếp tục gây ra động tĩnh ầm
ầm, nhưng thời điểm kịch liệt nhất đã trôi qua, động tĩnh dần dần lắng xuống.
Nam Trúc đưa cho Mục Ngạo Thiết một cái ánh mắt, hai người nhấc tay nhấc
chân, khiêng Dữu Khánh đã bị ngất xỉu ra khỏi vũng nước đọng trên mặt nền,
khiêng đến một nơi khô ráo, đặt hắn xuống, rồi thi pháp loại bỏ đống nước ướt
đẫm trên người Dữu Khánh.
Sau đó hai người lại nhanh chóng thi pháp giúp cho nước trên người mình khô
đi.
Không nhanh chóng cũng không được, cả hai người đều sợ, đây dù sao cũng là
nước Địa tuyền, mặc dù không ngâm mình vào đó tẩy thân, nhưng quỷ mới biết
rõ sẽ có hậu quả gì hay không.
Sau khi trên người đã khô ráo, Nam Trúc hỏi Mục Ngạo Thiết, “Có cảm thấy
trên người có khác thường gì hay không vậy?”
Mục Ngạo Thiết tỉ mỉ cảm nhận một hồi, rồi lắc đầu, nói: “Hình như không có
cảm thấy có gì khác thường.”
Nam Trúc cũng sờ trái sờ phải trên người mình, suy nghĩ một chút, thì thầm:
“Hình như là không có cảm giác gì cả, chắc hẳn không có việc gì.”
Quả thực đều không có cảm thấy được có gì khác thường, nhưng vẫn có chút
cảm giác bất an.
Ở cách không xa, Ninh Triêu Ất và Trầm Khuynh Thành cũng đang nhìn chằm
chằm vào bọn hắn, quan sát tình huống.
Ánh mắt Trầm Khuynh Thành tập trung chú ý vào trên thân Dữu Khánh, đang
bị ngất xỉu, nàng ta đã nhìn thấy toàn bộ tình cảnh vì di thể người yêu thương
mà không tiếc tất cả đó.
Lúc này, tại trong mắt nàng ta, Dữu Khánh là một nam nhân hoàn mỹ, ngoại
hình không tệ, còn là thiên hạ đệ nhất tài tử, tuổi còn trẻ đã đột phá đến tu vi
Huyền cấp, chân chính là văn võ song toàn, đối với tình yêu cũng là đến chết
cũng không thay đổi.
Ninh Triêu Ất thì tập trung đánh giá phản ứng của hai người Nam, Mục. Y đang
ngạc nhiên tự hỏi không biết mối quan hệ giữa ba người này đến cùng là như
thế nào, đó thế nhưng là Địa tuyền a, biết rõ nó nguy hiểm mà vẫn dám lao vào
trong nước để kéo người ra…
Tiên cung đã bay trở lại trên bầu trời, khắp nơi trên Kim Sơn là những khối
băng vỡ vát to to nhỏ nhỏ, và xung quanh nó lại lần nữa xuất hiện những đám
mây mù trôi nổi.
Ông cháu ba người Ngô Tuế rơi tại trên đỉnh một tòa đình nơi chỗ cao nhất Kim
Sơn, Hoàng kim cự nhân thì hạ xuống tại một chỗ có địa thế tương đối thấp,
duy trì sự cân đối về tầm mắt để hai bên nói chuyện với nhau.
Ngô Tuế vốn định lần nữa mở miệng khẩn cầu bỏ qua cho con cháu, nào ngờ
Hoàng kim cự nhân đã mở miệng trước, “Những người khác có thể rời đi, hai
huynh đệ các ngươi là người trông coi nhưng tự trộm, làm sao có thể buông tha?
Vốn nên trực tiếp đánh giết ngươi, nhưng nghĩ đến việc ngươi trung tâm thủ hộ
tiên phủ mấy nghìn năm, mới đưa ra trừng phạt khác.”
Ngô Tuế lập tức khom người đáp: “Tạ Đại lực sĩ, Ngô Tuế cam nguyện chịu
phạt.”
Nhưng Ngô Hắc lại kinh hãi, “Phụ thân…”
Ngô Tuế nhấc tay ngăn cản lại, nhìn con cháu, buông tiếng thở dài, “Ngay từ
đầu ta cũng không tin bọn họ có thể dễ dàng giết chết được đại bá của ngươi, ta
đã đoán được đại bá của ngươi có khả năng đang mượn cơ hội này để tiến vào
lại Kim Khư, nhưng khi ngươi nói ra không muốn tiếp tục tiếp nhận truyền thừa
để thủ hộ Kim Khư thì ta cảm thấy tất cả những điều này nên đến lúc kết thúc
rồi. Hắc tử, bắt đầu ngay từ khi bước vào trong Kim Khư này, ta vốn đã không
có dự định rời đi nữa, vốn là chuẩn bị sẵn sàng trường hợp không thể khống chế
được đại bá của ngươi thì sẽ hủy hoại cây kích trong tay, làm cho cửa ra vào
triệt để đóng lại, không thể mở ra được nữa.”
Ngô Hắc khó khăn nói ra: “Phụ thân…”
Ngô Tuế xua tay, “Không cần nói thêm lời nào nữa. Cửa ra vào Kim Khư đã bị
lộ, mà ta thì sẽ càng ngày càng suy yếu, ta đã không còn khả năng ứng phó với
những sự việc bên ngoài, dù sao ta cũng là người đi theo Thượng tiên, há có thể
để bị một ít tục nhân làm nhục. Với ta mà nói, thay vì ngủ say tại thế giới bên
ngoài, còn không bằng trở về nơi đây, đây là nơi quy túc đã định trước trong số
mệnh của ta, ta có thể được thanh thản.”
Nói đến đây, ông ta lại hướng về phía Hoàng kim cự nhân chắp tay thỉnh cầu,
“Đại lực sĩ, có thể chỉ điểm vị trí Nhân tuyền hay không? Con cháu ta không
mong cầu trường sinh, chỉ muốn biến trở về thành người bình thường rồi rời đi,
mong rằng Đại lực sĩ thành toàn.”
Hoàng kim cự nhân cảm thấy kỳ lạ, hỏi “Tại sao các ngươi lại cho rằng Thiên
tuyền và Nhân tuyền cũng tại Kim Khư?”
Ngô Tuế kinh ngạc: “Tam Sinh tuyền không phải là chỉ ba nguồn suối sao?”
Hoàng kim cự nhân: “Là ba nguồn suối thì không sai, nhưng hai nguồn khác
không tại trong Kim Khư. Rất nhiều tiên gia phúc địa, Kim Khư có thể có được
một nguồn Địa tuyền đã là có được năng lực đại tạo hóa, nếu có thể tụ tập tạo
hóa của cả ba nguồn Thiên, Địa, Nhân tại một nơi, ngươi có biết được nó có ý
nghĩa gì không? Đó là chuyện không thể nào, các ngươi suy nghĩ nhiều.”
Ngô Tuế phụ tử nhìn nhau không nói nên lời, vẻ mặt kinh ngạc, lúc này mới biết
được giày vò lâu như vậy là công dã tràng.
Ngô Tuế ngay sau đó truy hỏi: “Không biết Nhân tuyền ở tại tiên phủ nào?”
Hoàng kim cự nhân hừ một tiếng, “Thế nào, ngươi còn muốn cho con trai ngươi
tiếp tục xông vào tiên phủ khác hay sao? Tiên phủ khác nhưng sẽ không nghĩ
đến công lao của ngươi giống như ta, muốn chết sao?”
Ngô Tuế hơi giật mình, ngay lập tức khom người nhận sai, “Vâng, Đại lực sĩ
răn dạy chính phải.”
Hoàng kim cự nhân chợt đưa tay vào trong quần áo lục tìm một hồi, không biết
tìm cái gì, nói chung là chĩa một ngón tay đến trước mặt Ngô Hắc.
Ông cháu ba người nhìn chăm chú vào đó, chỉ thấy trên bụng ngón tay có một
cái điểm đen, nhìn kỹ là một cái giới chỉ kim loại màu đen, trên bề mặt nhẫn là
hình ảnh một con cá bơi tinh xảo và trông rất sống động.
Tiểu Hắc trái lại là không sợ trời không sợ đất, lập tức đưa tay ra chụp lấy, Ngô
Hắc nhanh chóng ngăn cản lại.
Hoàng kim cự nhân lại nói: “Cầm lấy đi.”
Ngô Hắc sửng sốt, đưa mắt nhìn phụ thân một cái, thấy phụ thân gật đầu, lúc
này mới đưa tay cầm chiếc nhẫn kia vào trong tay, có phần không hiểu ra sao.
Sau khi buông tay, Hoàng kim cự nhân nói với Ngô Hắc:
“Vọng nhìn tiên cơ, tất sinh tham dục, tham niệm nổi lên, tất có họa tới… Đây
là nguyên văn lời Huyền Kim thượng tiên nói năm đó, ta thấy rất đúng, cho nên
ta cũng không biết ‘Nhân tuyền’ ở đâu. Ngươi cầm theo cái giới chỉ này đi đến
‘Minh Hải tiên phủ’ tìm một nữ nhân gọi là ‘Lệ nương’, đem tình trạng của ta
nói cho nàng biết là được. Nếu như ngươi cứ muốn tìm hiểu tung tích của ‘Nhân
tuyền’, không ngại hỏi nàng thử xem, có lẽ nhìn tại việc ngươi giúp đưa tin tới,
nàng có thể giúp đỡ ngươi, nói không chừng ‘Nhân tuyền’ ngay tại ‘Minh Hải
tiên phủ’.”
Minh Hải tiên phủ? Một lần nữa, Ngô Hắc và phụ thân Ngô Tuế quay mặt nhìn
nhau, có phần không biết nên tiếp lời như thế nào, bởi vì Minh Hải tiên phủ
chính là Ảo Vọng bây giờ.
Cuối cùng vẫn là Ngô Tuế thử mở miệng hỏi: “Dám hỏi Đại lực sĩ, vị ‘Lệ
nương’ này là người như thế nào với ngài?”
Dường như đó cũng chẳng phải là chuyện gì không thể nói, Hoàng kim cự nhân
dứt khoát trả lời: “Là muội muội ruột của ta.”
Phụ tử hai người lần nữa nhìn nhau, thật sự không biết có nên nói cho hắn ta
biết tin dữ kia hay không.
Hoàng kim cự nhân đã nhận ra gì đó, hỏi: “Thế nào, có vấn đề gì hay sao?”
Ngô Tuế hơi chần chừ, sau đó trả lời: “Đại lực sĩ, Minh Hải tiên phủ từ lâu đã
không còn tồn tại nữa rồi.”
Hoàng kim cự nhân lập tức tâm tình biến đổi, “Có ý gì? Một phương tiên phủ
làm sao có khả năng không còn tồn tại nữa chứ.”
Ngô Tuế than thở: “Thật lâu trước đây đã bị cao thủ tu hành trong thế tục phá
cửa xông vào, người thủ sơn trong đó cũng đã bị mấy tên cao thủ tu hành liên
thủ mưu sát. Bây giờ, Minh Hải tiên phủ có tên là Ảo Vọng, đã trở thành một
nơi buôn bán giao dịch do Yêu tu chiếm giữ, người đến người đi khá sôi động.”
Hoàng kim cự nhân sửng sốt, cuối cùng đã hiểu được ý của phụ tử hai người,
sau khi hơi suy tư, lắc đầu nói: “Tại Minh Hải, nàng tự có phương pháp bảo vệ
mình, hẳn là không dễ dàng bị giết như vậy.”
Ngô Hắc quan sát một chút tư thế của hắn ta, nói tiếp một câu, “Thế giới bên
ngoài, từ lâu đã không còn như trước, đã không còn cự nhân tồn tại, chưa nghe
nói tới tại Ảo Vọng còn có cự nhân, nếu như có thì quá mức gây chú ý, hẳn
cũng đã ẩn nấp không được, càng không có khả năng ẩn nấp nhiều năm như
vậy.”
Hoàng kim cự nhân hiểu được ý ông ta, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Nàng giống
như người bình thường, ta vốn cũng giống như người bình thường.”
Phụ tử hai người thêm lần nữa sửng sốt, Ngô Tuế lại thử hỏi: “Người bình
thường sống được đến bây giờ sao?”
Hoàng kim cự nhân: “Thiên tuyền tẩy thân, nàng có được trường sinh.”
Thiên tuyền trong truyền thuyết quả nhiên tồn tại! Phụ tử hai người nhìn nhau,
rất muốn hỏi một chút hắn ta, ngươi tại sao sẽ từ như người bình thường biến
thành cự nhân, rồi lại biến thành Hoàng kim cự nhân, nhưng mà với loại lời nói
này, dùng lời người ta đã nói, chính là vọng nhìn tiên cơ, không nên hỏi.
Hoàng kim cự nhân lại nói: “Đương nhiên, nếu Minh Hải tiên phủ gặp phải giết
chóc, khả năng nàng còn sống có lẽ không lớn, có muốn tìm nàng hay không, tự
ngươi suy nghĩ. Đã mấy nghìn năm trôi qua, ta cũng không có biện pháp cung
cấp quá nhiều manh mối tìm kiếm cho ngươi, manh mối duy nhất có thể cho
ngươi là, trên tay nàng có một cái giới chỉ tương tự như trên tay ngươi, hai cái
giới chỉ phân chia âm dương, có thể khớp với nhau thành một khối.”
Ngô Hắc không nói nên lời, chỉ có một đầu mối này sao, đã qua mấy nghìn năm
rồi, có khác gì biển rộng tìm kim chứ?
Ngô Tuế lại nhịn không được hỏi một câu, “Vì sao Đại lực sĩ không tự mình đi
ra ngoài tìm kiếm? Dựa vào thực lực của ngài…”
Hoàng kim cự nhân: “Ta ra không được.”
Ra không được? Phụ tử hai người lại ngẩn ra, chẳng lẽ là khổ người quá to cao?
Nhưng suy nghĩ lại thì thấy không đúng.
Hơi trầm mặc một chút, Hoàng kim cự nhân nói ra sự thật, “Chỉ cần vừa bước
ra tiên phủ, ta lập tức liền sẽ hóa thành bột vàng, tan thành mây khói.”
Phụ tử hai người im tiếng không nói, hiểu được rồi, tiên nhân đã hạ đủ cấm chế
trên người vị này, nếu không vị này mà chạy ra ngoài thì sớm đã xưng bá thiên
hạ rồi.
“Ai.” Hoàng kim cự nhân than thở một tiếng, lại nói ra một sự thật khác, “Có
thể có sự việc bây giờ, cũng là bởi vì tư tâm của ta quấy phá. Năm đó, ta vốn
nên đi tìm huynh đệ các ngươi lấy lại song kích, trầm kích luyện lò, đem song
kích nung hủy đi, để triệt để phong tỏa Kim Khư, là ta nghĩ nếu vạn nhất muội
muội tìm tới… Mà chưa tuân lệnh làm việc.”
Lắc đầu, lại nói với Ngô Hắc: “Đi thôi, không nên dừng lại trong tiên phủ, ta chỉ
cho ngươi thời gian một ngày, một ngày hẳn đã đủ cho ngươi rời đi rồi. Ngày
mai, khi mặt trời lặn, ta sẽ triệt để đóng kín cửa ra vào. Nếu như ngươi còn dám
dừng lại, vậy thì vĩnh viễn đừng đi ra ngoài nữa.”
Ngô Hắc suy nghĩ một chút, nếu trở về theo đường cũ thì thời gian một ngày
không tính dư dả, nhưng nếu một mực chạy đi, chạy ra ngoài hẳn là không
thành vấn đề, lập tức gật đầu nói: “Vâng.”
Quay đầu lại nhìn về phía phụ thân, biết rõ với tính cách của phụ thân có nói gì
cũng vô dụng, lập tức xoay chuyển Tiểu Hắc lại, chỉ vào phụ thân, ra hiệu nói:
“Tiểu Hắc, gọi gia gia đi.”
Tiểu Hắc mở to đôi mắt sáng, ánh mắt lấp lánh, xoay người ôm bắp đùi phụ
thân, không có hé răng.
Cuối cùng vẫn là Ngô Tuế bỏ cây kích xuống, chủ động kéo Tiểu Hắc tới,
không để ý đến việc cháu trai giãy giụa, ôm lấy nó, vỗ về âu yếm sau lưng cháu
trai, cũng không nói lời nào, tất cả đều nằm trong sự im lặng đó.
Sau một hồi vỗ về ân cần, ông ta trả cháu trai lại cho Ngô Hắc, “Thời ngan một
ngày khá gấp gáp, đi thôi, không nên tiếp tục dừng lại.”
Ngô Hắc im miệng không nói, phụ tử hai người đều không phải loại người giỏi
biểu đạt tình cảm bằng lời nói, ánh mắt y dừng tại bên trong phía dưới cửa
thành lâu, nhìn thấy được hai người Nam, Mục đang lén lén lút lút, y ôm nhi tử
lắc mình một cái bay đi xuống.
Rơi tại bên ngoài cửa thành lâu, hướng người đang lén lút trốn trong cổng tò vò
nhu ăn trộm, nói: “Đi thôi!”