Đối với nhiệm vụ này, Người mặt sắt có chút chần chừ, xác thực mà nói là
không rõ làm vậy có ý gì.
Ngô lão thái gia đã nhìn ra được, vì để dễ dàng cho việc chấp hành, lão ta giải
thích một chút, “Tiên cung đã mở ra toàn diện phong cấm, bên ngoài vào không
được, bên trong cũng ra không được. Hoàng kim cự nhân được cử lại lưu thủ
Tiên cung, hẳn phải biết rõ làm sao để giải trừ phong cấm.”
Người mặt sắt càng thêm kinh nghi, “Lão tiên sinh tại sao cho rằng Hoàng kim
cự nhân sẽ cùng với đệ đệ của ngài cùng nhau rời khỏi Tiên cung?”
Ngô lão thái gia: “Tên đệ đệ kia của ta đã chán sống rồi, quá mức cổ hủ, hắn
không quan tâm tới sự sống chết của mình, nhưng sự sống còn của con cháu thì
hắn ít nhiều sẽ có chút lo lắng, hắn nhất định sẽ đi cầu Hoàng kim cự nhân thả
cho con cháu của mình rời đi. Mà Hoàng kim cự nhân thì cũng sẽ không ngồi
xem Tiên cung bị đóng băng lâu dài, cần phải lợi dụng Hoàng kích trong tay của
hắn để hóa giải.”
Người mặt sắt chần chừ, hỏi: “Vậy cự nhân có biết khống chế Hoàng Kim kích
không?”
Ngụ ý rất đơn giản, nếu như bản thân Hoàng kim cự nhân biết khống chế, vậy
thì còn cần tới đệ đệ ngươi sao? Nói cách khác, là làm thế nào sẽ cùng rời khỏi
Tiên cung với đệ đệ của ngươi?
Ngô lão thái gia hơi trầm tĩnh một chút, từ từ nói: “Dù cho cự nhân giết chết
hắn, vẫn là phải cởi bỏ cấm chế, cự nhân sẽ hóa giải Tiên cung đóng băng, đến
lúc đó chính là cơ hội cho ngươi ta thoát thân rời đi.”
Khi nói lời này thì lão ta cũng không biết mình có tâm tình gì nữa, lúc trước lão
ta mượn cớ rời khỏi bên cạnh em trai cũng đã có dự đoán em trai mình có khả
năng sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng mà lão ta cũng không có nhắc nhở.
Người mặt sắt đã hiểu rồi, thực lực Hoàng kim cự nhân siêu phàm, bản thân lão
gia hỏa này sợ chết, không dám đến gần quan sát, cho nên bảo y đi mạo hiểm,
nếu không người ra rất có thể tự mình trốn ở bên trong Tiên cung để quan sát.
Y không muốn đi, không muốn mạo hiểm như thế, nhưng mà đối diện với lão
gia hỏa này y không được lựa chọn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng đúng vào lúc này, bên trong lầu các, lão nam nhân bay ra, đứng ở đỉnh
núi nhìn xung quanh, Hoàng Kim kích trong tay trùng điệp ra sức dậm lên trên
mặt đất.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tục không ngừng, âm thanh chấn động vang vọng.
Nghe tiếng nhìn tới, ánh mắt Ngô lão thái gia phức tạp, trong miệng thì thầm
một tiếng, “Tên gia hỏa muốn chết.” Lập tức quay đầu lại nói với Người mặt
sắt: “Ngươi đi vòng qua, tùy thời tiến vào.”
“Vâng.” Người mặt sắt đáp một tiếng, rồi lui về phía sau, rời đi rồi, dùng cách
thức đi vòng lẻn tới gần tòa lầu các kia.
Ở xa xa, đám người Trầm Khuynh Thành cực kỳ hoảng sợ, Hoàng kim cự nhân
đứng ở trước mắt bọn hắn.
Lục Tinh Vân rơi vào trong tay Hoàng kim cự nhân, không hề có lực hoàn thủ,
người sau đột nhiên đi tới, một tay liền chụp lấy nàng ta vào trong tay, muốn
tránh cũng tránh không kịp.
Lục Tinh Vân vóc dáng đẹp, thân hình cũng không thấp, nhưng tại trong tay cự
nhân, một bàn tay liền nắm giữ hết cả người, chỉ lộ phần từ vai cổ trở lên ra bên
ngoài. Bị lòng bàn tay cự nhân nắm chặt, sắc mặt đỏ lên, giống như bất cứ lúc
nào cũng có thể bị bóp bể vụn, đang bị cự nhân tra hỏi.
Cự nhân đang dò hỏi tới đây bao nhiêu người, là những người nào, vì sao muốn
tới nơi đây.
Không còn hai chân, Ninh Triêu Ất ngồi dưới đất, vị trí cụt chân chảy máu
loang lổ, sắc mặt y nguyên tái nhợt, đối diện với cao thủ kinh khủng như Hoàng
kim cự nhân, y cũng bất lực.
Trầm Khuynh Thành thì quỳ gối ở trên mặt đất, cầu xin Hoàng kim cự nhân
buông tha cho mẫu thân của mình.
Nhiếp Phẩm Lan cầm kiếm trong tay, mặt đầy bi phẫn, người trước mắt đã giết
chết trượng phu của bà ta, nhưng lúc này, bà ta cũng chỉ có thể giận mà không
dám nói gì.
Đã biết rõ nguyên do sự việc, biết được những mục đích những người này chạy
vào đây chủ yếu vậy mà là vì tìm Tam Sinh tuyền, Hoàng kim cự nhân cười
nhạt một tiếng, “Một đám con sâu cái kiến, tự tiện xông vào tiên phủ, vọng nhìn
tiên cơ, quả thực hoang đường!”
Chính vào lúc này, từ phương xa mơ hồ có âm thanh ong ong truyền đến, không
ngừng truyền đến.
Hoàng kim cự nhân đột nhiên quay đầu lại nhìn tới, hơi lắng nghe, sau đó cái
tay nắm người kia đột nhiên dùng sức nắm chặt lại.
Lục Tinh Vân lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó máu thịt thân thể
theo kẽ hở giữa ngón tay Hoàng kim cự nhân tuôn ra.
Hoàng kim cự nhân vẫy rũ vết máu trong tay, thân ảnh khổng lồ lần nữa bay lên
không rời đi, giết một tu sĩ phá Huyền chân chính giống như là bóp chết một
con kiến vậy, giống như không có bất cứ sắc thái cảm xúc gì, cũng không nhìn
những người sống khác.
Trong chớp mắt liền bỏ mình, Lục Tinh Vân nện xuống mặt đất, y phục trên
người đã bị máu tươi nhuộm đẫm, đôi mắt trừng lớn, thất khiếu chảy máu, tình
trạng bị chết rất kinh khủng.
Vừa lăn vừa bò đi tới, Trầm Khuynh Thành quỳ gối bên người mẫu thân, ngửa
mặt lên trời phát ra những tiếng khóc lóc cực kỳ bi thảm.
Hai tay chống đất bật lên, Ninh Triêu Ất nhẹ nhàng đi đến, rơi tại bên cạnh
nhìn, sắc mặt nghiêm trọng, cũng không biết nên nói lời gì cho phải, phát hiện
thấy có một số việc một khi đã bị quấn vào, sinh sinh tử tử thật sự không phải
do mình.
Nhiếp Phẩm Lan cũng nâng kiếm đi tới một bên, cảm nhận được sự bạc bẽo
lạnh lùng của thế giới ánh vàng rực rỡ này, dường như không hề có chút nhân
tính để nói, tại trong âm thanh gào khóc thảm thiết của Trầm Khuynh Thành, bà
ta hỏi một câu, “Chúng ta còn có thể sống sót rời đi không?”
Tại đây không người nào trả lời, cách không xa lại truyền đến giọng nói của
một nữ nhân, “Dù sao cũng phải thử xem, không thì làm sao bây giờ, ngồi chờ
chết hay sao?”
Nhiếp Phẩm Lan và Ninh Triêu Ất quay đầu lại nhìn tới, chỉ thấy Bạch Lan
không nhanh không chậm đi tới.
Ngoài lầu các trên đỉnh núi, lão nam nhân cuối cùng dừng gõ Hoàng Kim kích
trong tay, ngước nhìn không trung.
Hoàng kim cự nhân từ trên trời giáng xuống, sau khi rơi xuống, từ trên cao nhìn
ông ta, chú ý tới Hoàng Kim kích trong tay ông ta.
Lão nam nhân một tay nâng kích, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Kim
Khư, Cầm kích thủ vệ Ngô Tuế, bái kiến Đại lực sĩ!”
Cuối cùng đã báo ra tục danh thực sự vốn đã phủ đầy bụi bặm trong năm tháng
dài dằng dặc của mình.
Từ trên cao nhìn xuống, Hoàng kim cự nhân trầm giọng nói: “Đứng lên trả lời.”
“Vâng.” Lão nam nhân Ngô Tuế đứng dậy, tiếp đó bay lơ lửng lên không trung,
nâng lên tới độ cao ngang với ánh mắt Hoàng kim cự nhân mới dừng lại.
Hoàng kim cự nhân nhìn chăm chú hình dạng ông ta, nhìn kỹ một hồi, “Nhìn rất
quen mắt, già hơn một chút, là ngươi.”
Ngô Tuế: “Đại lực sĩ, tạo sao ngươi lại biến thành kim nhân?”
Hoàng kim cự nhân hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Ta hoài nghi là hai huynh đệ
các ngươi mở ra đại môn tiên phủ, sự thực quả nhiên như thế, huynh đệ các
ngươi vậy mà còn sống đến bây giờ.”
Ngô Tuế thẹn thùng đáp: “Xấu hổ, sau khi cửa vào phong bế mấy chục năm,
huynh đệ chúng ta nảy sinh tư tâm, liền từng mở ra cửa vào tiến vào đây, hiểu
nhầm Địa tuyền bên trong điện là Trường Sinh tuyền, kết quả khiến cho mình
biến thành người không phải người quỷ không phải quỷ sống qua nhiều năm
như vậy.”
Hoàng kim cự nhân: “Nghe nói ngươi mấy nghìn năm qua một mực nghĩ biện
pháp ngăn cản ca ca Ngô Niên của ngươi mở ra Kim Khư lần nữa?”
Nghe được lời ấy, Ngô Tuế biết rõ hắn ta hẳn là đã từ trong miệng của người
khác lý giải được một chút tình huống, gật gật đầu, thở dài một tiếng, “Đã mấy
nghìn năm rồi, một lời khó nói hết.”
Hoàng kim cự nhân: “Ngô Niên đi đâu rồi?”
Ngô Tuế nhìn nhìn xung quanh, “Biết được Đại lực sĩ đã thức tỉnh, không biết
trốn đi đâu rồi.”
“Có tật giật mình.” Hoàng kim cự nhân hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nói:
“Tiên cung chìm tại biển sâu, gánh nặng quá lớn, khó mà nổi lên không trung,
dẫn đến trận pháp trung tâm làm việc quá mức, tạo ra rất nhiều loạn tượng, còn
không mau mau lấy Hoàng kích hóa giải đóng băng.”
“Vâng.” Ngô Tuế chắp tay lĩnh mệnh, nhưng rồi lại có điểm chần chứ, “Đại lực
sĩ, Ngô Tuế có một thỉnh cầu, hi vọng khai ân.”
Hoàng kim cự nhân trên mặt lập tức xuất hiện sự tức giận, “Thế nào, còn muốn
cò kè mặc cả hay sao?”
Ngô Tuế vội nói: “Không dám! Thực sự là tình cảm con người khó tránh khỏi.
Ta tại Nhân gian nhiều năm, đã có con nối dòng, nhưng mà hậu nhân lại bị liên
lụy bởi ta, cũng trở thành quái vật không người không quỷ, lần này tiến vào là
vì tìm giải dược, nói chung ngàn sai vạn sai đều là ta sai, mong rằng Đại lực sĩ
không nên hại đến kẻ vô tội, thả cho bọn nó một con đường sống.” Ngón tay chỉ
về phía cửa vào.
Ngô Hắc cõng nhi tử đứng ở cửa vào, Tiểu Hắc ngước cao đầu nhìn chằm chằm
cự nhân vẻ mặt có vẻ rất kinh ngạc.
Hoàng kim cự nhân liếc mắt, lạnh lùng nói: “Không nên cò kè mặc cả với ta,
trước tiên giải bỏ đóng băng cho Tiên cung đã!”
“Vâng.” Ngô Tuế lĩnh mệnh.
Hoàng kim cự nhân xoay người đi tới cửa, lại khom lưng chui đi vào.
Ngô Tuế cũng lắc mình rơi xuống, cùng đi theo vào, Ngô Hắc ôm con trai cùng
đi theo.
Đi đến trước vách tường đối diện với cổng vào cung điện, Hoàng kim cự nhân
từ trên bức điêu khắc tinh xảo trên vách tường tìm đến một cái lỗ hổng, lại một
kiếm cắm vào, xoay chuyển, trong tường truyền đến một tràng âm thanh ong
ong, sau khi đúng vị trí, hắn ta mới rút kiếm ra, tiếp đó xoay người đi về phía
cổng, khom người chui đi ra ngoài.
Hắn ta vung kiếm ra hiệu, sau đó Ngô Tuế phi thân rơi tại trên cửa thành lâu,
lần này một lần nữa thử đụng vào cấm chế, kết quả phát hiện liền dễ dàng xuyên
qua lớp sóng hư không rung động, lúc này liền khua kích đâm ra ngoài, nửa
đoạn kích tại bên ngoài làm cho băng cứng rất nhanh biến hóa, nhanh chóng hòa
tan thành nước.
Tốc độ hòa tan rõ ràng không nhanh như tốc độ đóng băng.
Sau khi bên ngoài đã có một không gian thủy vực đủ lớn, Ngô Tuế và Hoàng
kim cự nhân đều xuyên qua lớp sóng hư không đi ra bên ngoài, Ngô Hắc nhìn
nhìn phía sau, lo lắng gặp phải bá phụ của mình, cho nên cũng đi theo ra ngoài.
Tiên cung đóng băng tại đáy biển dần dần có được tự do, từ từ nâng lên theo tốc
độ hòa tan.
Bên trong cung điện, trên mặt đất có mấy viên Huỳnh thạch do người trước lưu
lại đang hơi lay động, Tiên cung rõ ràng đang có chút rung động.
Một thân ảnh từ trên vách bên trong đình đài lầu các hiện thân, phi thân rơi
xuống, rất nhanh tìm đến bên ngoài cánh cổng, nhìn xung quanh quan sát khắp
nơi.
Gần như là chuyện chân trước chân sau, lại có ba cái bóng người bò tiến vào
bên trong cửa sổ lầu các, theo ngóc ngách lặng lẽ lẻn tiến vào bên trong cung
điện, ẩn núp tại chỗ kín đáo để quan sát.
Ba người này không phải ai khác, chính là sư huynh đệ ba người Dữu Khánh.
Chợt thấy có bóng người từ cửa chính cung điện lóe lên lướt trở về, ba người
tức thì sợ đến mức giống như bức tượng, một cử động nhỏ cũng không dám, rất
sợ đụng phải Ngô lão thái gia.
Nhân ảnh nọ đi về phía Địa tuyền tại trung ương đại điện, khi đi qua bên cạnh
một viên Huỳnh thạch trên mặt đất thì để cho người thấy rõ khuôn mặt, chính là
Người mặt sắt.
Người mặt sắt đứng ở bên cạnh thành hồ, hai tay bất an đan vào nhau, còn thỉnh
thoảng quay đầu lại nhìn về phía cửa chính, dáng vẻ như rất do dự.
Dù cho không phải là Ngô lão thái gia, dựa vào thực lực của Người mặt sắt,
cũng đủ để khiến cho sư huynh đệ ba người im ắng, không dám phát ra động
tĩnh nào.
Ba người không rõ chính là, Người mặt sắt ở tại bên cạnh Địa tuyền do dự làm
gì.
Sau đó, Người mặt sắt bước chân bước lên thành hồ, cả người đứng ở trên thành
hồ, lại tiếp tục do dự một hồi, chợt một chân dẫm tại trên mặt nước, đạp sóng
đến trung ương, cả người chậm rãi chìm vào đáy nước. Chỉ chốc lát sau, mặt
nước bắt đầu sùng sục sủi bọt toát ra lượng lớn bọt khí.
Sư huynh đệ ba người xác thực bị chấn kinh rồi, khó mà tưởng tượng, lại có
người tàn nhẫn với bản thân mình như thế, lại chủ động ngâm vào trong Địa
tuyền, tình huống gì chứ?
Bên ngoài lầu các đỉnh núi, trong một chỗ thung lũng ở đối diện, cũng là trong
cái khe núi mà lúc trước Người mặt sắt ẩn thân, ánh mắt Ngô lão thái gia quan
sát ra phía ngoài chợt dừng lại, vẻ mặt dần dần kinh nghi, thì thầm tự nói một
tiếng, “Chết rồi sao?”
Tại vừa mới rối, lão ta phát hiện thấy mình đột nhiên mất đi cảm ứng đối với
Người mặt sắt, loại tình huống này có nghĩa là người đã chết rồi.
Chết như thế nào? Ngoại trừ vị Đại lực sĩ đó cùng mình và người em trai kia,
lão ta nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.
Trong ánh mắt nhìn về phía lầu các trên đỉnh núi của lão ta càng lộ ra nét kiêng
kỵ.
Chính vào lúc này, ánh mắt lão ta khẽ động, nhìn thấy mấy cái bóng người đang
lặng lẽ lẻn về phía lầu các trên đỉnh núi, Trầm Khuynh Thành cõng Ninh Triêu
Ất, còn có Bạch Lan và Nhiếp Phẩm Lan.
Đều đã trở về rồi, những ý nghĩ lung tung gì đó đều trước tiên ném sang một
bên, hiện tại phải suy nghĩ việc rời đi.