Lỗ trống trùng khớp với cự kiếm.
Khi thanh kiếm đã vào đúng chỗ, Hoàng kim cự nhân lập tức giữ chuôi kiếm
bằng cả hai tay, rõ ràng có thể nhìn ra được hắn ta đang phải dùng một sức lực
rất mạnh để vặn xoay thanh kiếm.
Cự kiếm và lỗ hổng đang chậm rãi xoay động, bánh xe kim loại phía dưới chân
hắn ta đang phát ra âm thanh xoay chuyển nặng nề ong ong.
Bạch Lan nằm im bên cạnh đống đá ngổn ngang phía xa xa vừa vặn có thể nhìn
thấy được cảnh tượng đó, âm thầm kinh hãi, không biết cự nhân đang làm gì.
Đống đá sụp đổ ở bên người ả ta lục tục bị rầm rầm đẩy ra, Thử thái bà, Cao
Viễn, Giang Sơn lần lượt bò ra khỏi đống đá ngổn ngang, cả ba đều lảo đảo lắc
lư, rõ ràng đã bị trọng thương.
Khi nhìn thấy rõ tình huống xung quanh, sau khi nhìn thấy cự nhân kia, mỗi
người đều bị hù dọa cho sợ hãi, bộ dạng hoảng loạn như không biết nên trốn
vào đâu, dính phải đòn đánh lén, thương thế cũng không nhẹ, đã không thể thoải
mái di chuyển ẩn núp.
Trong đống đá vụn ngổn ngang bò ra một con “Bọ tre”, là cây quải trượng kai
của Thử thái bà, nó bị làm cho sợ hãi, vẫy cánh bay đi trước.
Cự nhân đã rút kiếm đi tới, nhưng vẫn không có đem mấy tên Yêu tu này đặt
nặng, tại trong lòng núi rỗng lộn xộn này sải bước rời đi.
Đi ra khỏi bụng núi, đi tới mép vách núi, đối diện với thiên địa trống trải,
Hoàng kim cự nhân tung người bay đi, tạo ra một trận cuồng phong.
Tại trong bụng núi, dung nham hoàng kim vẫn còn đang không ngừng kịch liệt
bắn ra, đem rất nhiều thành bờ dọc ngang và đá cháy sém nhấn chìm xuống,
dung nham hoàng kim sôi trào lên với một cách thức không bình thường, giống
như là bị ép chặt lại dẫn đến quá trình diễn ra không suôn sẻ.
Ba người Thử thái bà tránh thoát được một kiếp Hoàng kim cự nhân, nhưng lại
không tránh thoát được một kiếp với Bạch Lan này.
Lắng nghe tiếng bước chân nặng nề kia, xác định Hoàng kim cự nhân đã đi xa
rồi, Bạch Lan đang nằm giả chết trên mặt đất nhanh chóng đứng dậy, vừa mở
mắt ra liền không chút nào khách khí mà xuất thủ, đem ba gã đồng bạn bị
thương nặng khống chế.
Ả ta cũng không dám ở lại lâu trong sào huyệt của Hoàng kim cự nhân, thi pháp
khiêng ba gã đồng bọn lập tức rời đi. Sau khi chạy ra khỏi bụng núi, ả ta lập tức
luồn lách vào trong những góc cạnh ẩn khuất dưới núi.
“Bọ tre” lúc trước chạy ra bên ngoài ẩn núp phát hiện thấy bọn hắn, lập tức vẫy
cánh đuổi theo.
Luồn lách một lúc lâu sau, tìm được một cái khe rãnh tương đối bí ẩn, Bạch Lan
mới ném ba yêu xuống đất, cũng bỏ cấm chế trên miệng ba yêu.
Đã có thể mở lời nói chuyện, phản ứng trong ánh mắt của Cao Viễn và Giang
Sơn nhìn về phía Bạch Lan thể hiện ra sự kinh nghi bất định rất rõ ràng, Thử
thái bà lại lập tức kêu gào đạo: “Bạch Lan, ngươi muốn làm gì vậy, ngươi điên
rồi sao?”
Trong mắt Bạch Lan lộ ra sự hung dữ nói: “A Sĩ Hành sở dĩ có thể giết chết
trượng phu của ta là bởi vì trước đó trượng phu của ta đã phải hứng chịu vết
thương trí mạng, là ai làm?”
Lời này vừa nói ra, Thử thái bà ngây ngẩn cả người.
Cao Viễn và Giang Sơn thì vô ý thức nhìn nhau một cái. Cả hai đều tại thời
điểm bị Bạch Lan đả thương kia liền mơ hồ nhận thấy được nguyên nhân vì sao
Bạch Lan ra tay với bọn hắn, nếu không thì cũng không có lí do nào, bây giờ
quả nhiên đã bất hạnh đoán đúng, hai người bỗng thấy không ổn.
Ngay sau đó, Thử thái bà đột nhiên trừng mắt với hai kẻ kia, “Bạch Lan, việc
này không có liên quan gì tới ta, ta không có xuất thủ với trượng phu của ngươi,
là hai kẻ bọn hắn làm. Ta không chỉ không có đả thương trượng phu của ngươi,
trái lại ta còn đã ngăn cản bọn họ hạ đòn độc thủ cuối cùng đối với trượng phu
của ngươi.”
Đã đến thời điểm này, bà ta cũng đã cảm nhận được sát cơ của Bạch Lan, chết
người khác không chết mình là bản năng của mỗi người, sau khi đã làm rõ tình
trạng, bà ta lập tức trước tiên rũ sạch quan hệ với mình.
Lúc này, hai yêu Cao, Giang rất hoảng sợ, làm sao có thể thừa nhận việc này,
vừa nhận liền phải chết.
Giang Sơn rống giận: “Thử thái bà, đừng nên ăn nói bừa bãi! Bạch Lan, ngươi
đừng nghe bà ta nói bậy bạ, không thể nào.”
Cao Viễn cũng lớn tiếng nói: “Bạch Lan, lão thái bà này thuần túy là vì rũ sạch
quan hệ mà nói xằng nói bậy. Bạch Lan, việc này có phải là A Sĩ Hành nói cho
ngươi hay không? Ngươi không nên để bị hắn lừa. Tên tiểu tử kia rất gian xảo,
ngươi nghìn vạn lần không nên làm việc tổn thương người thân kết nghĩa kẻ
thù, nghìn vạn lần không thể để trúng chiêu của tên kia.”
Nghe được lời ấy, Giang Sơn cũng kịp phản ứng lại, “Đúng, tiểu tử kia là tên
gian trá, vạn lần không thể tin.”
Hai người đại khái đã đoán được, lúc trước Bạch Lan chết sống đuổi theo A Sĩ
Hành báo thù, bây giờ lại đột nhiên chuyển hướng về phía bọn hắn, tám chín
phần mười là A Sĩ Hành nói gì đó.
Hai người thậm chí đã đoán được, khẳng định chính là thời điểm lúc trước khi
Bạch Lan xuống hẻm núi vực sâu truy sát A Sĩ Hành thì đã phát sinh chuyện gì
đó không người biết.
Khiến hai người kinh nghi chính là, A Sĩ Hành làm sao biết được bọn hắn đả
thương Hắc Vân Khiếu, lẽ nào khi sự việc xảy ra thì tên kia ở tại hiện trường
hay sao?
Bạch Lan trong lòng sát cơ càng thịnh, đã từ trong phản ứng đầu tiên của ba yêu
nhận ra được chút gì đó, lập tức nhìn chăm chú về phía Thử thái bà, hung dữ
nói: “Nói cách khác, là ngươi đang nói dối?”
Khóe miệng Cao Viễn và Giang Sơn tức thì co giật, có phần không nói nên lời,
bọn họ trái lại hi vọng Bạch Lan có thể không cho Thử thái bà nói chuyện liền
trực tiếp giết chết Thử thái bà đi, nhưng mà biết điều đó không quá thực tế.
Thử thái bà thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hoảng sợ, rất sợ Bạch Lan làm xằng
bậy, vội vàng hét lên: “Oan uổng a! Bạch Lan. Hai tên gia hỏa bọn hắn mới là
nói bậy. Lúc đó, khi việc chặn giết cử tử trên đường vào kinh thành thất bại, lúc
ta rút về thì đã nhìn thấy bọn họ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương.
Còn đả thương như thế nào thì ta không nhìn thấy được, dựa vào thực lực của
trượng phu ngươi, ta hoài nghi tám chín phần mười là thừa dịp trượng phu
ngươi không đề phòng mà bị đánh lén.
Về phần nguyên nhân đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương là bởi vì Cao Viễn
nhận được tin tức, nói Địa mẫu đã giết chết Tê Hà nương nương rồi, sự tình đã
không thể làm tiếp được nữa, bọn họ trách phu phụ các ngươi liên lụy tới chúng
ta, làm hại chúng ta phải chạy trối chết giống như chó nhà có tang. Trong cơn
oán hận, không chỉ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương còn muốn giết chết hắn,
là ta xuất thủ ngăn cản lại.
Bạch Lan, nếu như A Sĩ Hành nói cho ngươi điều gì, vậy thì hắn hẳn phải là
người biết tình hình nha, ngươi hãy nói hắn tới đối chất cùng ta, xem lời ta nói
có giả hay không, nếu như có nửa câu nói dối, sẽ tùy cho ngươi róc xương róc
thịt, không một câu oán hận.”
Trong mắt Bạch Lan hiện ra sự bi phẫn, ánh mắt nhìn về phía Giang Sơn và Cao
Viễn có thể nói tràn đầy oán độc.
Hai người càng thêm kinh hoảng, Cao Viễn gào to: “Đúng, đối chất, nói A Sĩ
Hành tới đối chất đi, nhìn xem người nào đang nói láo.”
Gã đang tìm cơ hội kéo dài thời gian, định trước tiên vượt qua tình hình nguy
hiểm trước mắt rồi nói tiếp, kéo dài thì sinh biến luôn chí lý, biến cố lớn nhất
chính là thời gian, có thời gian mới có cơ hội.
Tuy nhiên, đối với Bạch Lan mà nói, có cần đối chất hay không đã không trọng
yếu nữa rồi, quan trọng là A Sĩ Hành nói bên này có người mưu hại trượng phu
của ả ta, mà bên này đã có người thừa nhận rồi.
Ả ta đột nhiên thấp người nhào ra đất, hóa thành một con báo tuyết thân thể
thon dài, răng nanh nhe ra để sát vào, lộ rõ sát cơ.
Giang Sơn và Cao Viễn lần này là triệt để hoảng loạn.
Cao Viễn tức thì đau buồn kêu gọi, “Chúng ta thừa nhận đả thương hắn, nhưng
cũng chỉ là đả thương mà thôi. Ngay chính Thử thái bà cũng đã nói rồi, bà ta đã
ngăn cản chúng ta hạ sát thủ, chúng ta cũng không có giết chết hắn. Hắc Vân
Khiếu là bị A Sĩ Hành giết, ngươi không nên báo thù sai lầm đối tượng.”
Giang Sơn cũng kêu to: “Không sai! Bạch Lan, ngươi cho chúng ta một cái cơ
hội lập công chuộc tội đi. Chúng ta thể, nhất định sẽ giúp ngươi báo thù rửa
hận.”
Cao Viễn: “Đúng, chúng ta giúp ngươi báo thù, chúng ta thề, a…” Nói còn chưa
dứt lời liền bật ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Báo tuyết hung hăng cắn một cú vào cái đầu của gã, trực tiếp cắn vỡ tan xương
sọ, óc bị nổ tung chảy ra, móng vuốt ấn lại thân Cao Viễn co quắp, há miệng giơ
răng nanh điên cuồng cắn xé.
Cao Viễn rất nhanh liền hiện ra nguyên hình là một con Bạch đầu ưng khổng lồ,
bị cắn cho huyết nhục tung tóe, lông lá bay loạn.
Bạch Lan không có dùng thủ đoạn giết thống khoái mà dùng thủ đoạn bản năng
nhất của nó, từng ngụm từng ngụm đem kẻ thù tươi sống xé xác.
Rất nhanh, khung xương của Cao Viễn cũng bị xé cho tan nát, hiện trường đẫm
máu rải khác đầy lông chim khắp nơi, khiến cho hai kẻ đứng xem cảm thấy quá
mức kích thích.
Xé xác xong Cao Viễn, con báo miệng đầy máu tươi lại quay đầu nhìn về phía
Giang Sơn.
Giang Sơn tức thì biết được số kiếp mình đã định, nhìn thấy cái miệng máu me
đỏ lòm tới gần, gã chợt gào lớn: “Thử thái bà cũng không phải là muốn cứu
trượng phu của ngươi, bà ta là muốn lưu Hắc Vân Khiếu và ngươi lại để cầm
chân truy binh của triều đình Cẩm quốc, a…”
Thử thái bà nghe vậy thì vô cùng lo sợ, bên kia đã vang lên một tiếng hét thảm,
chỉ thấy báo tuyết lại là một trận cắn xé tàn bạo đẫm máu.
Đợi khi báo tuyết đã cắn xé tan tành xong con cự oa kia, quay đầu lại nhìn về
phía mình, Thử thái bà kinh hãi nói: “Con cóc đó là đang cố ý hại ta, là muốn
kéo ta đệm lưng, a…”
Lời còn chưa dứt, lại là một tràng tiếng kêu thảm thiết.
Báo tuyết lại nhào tới cắn xé một trận.
Bạch Lan đã không muốn đi phân rõ thật giả gì cả, chỉ cần bị chỉ chứng có tham
dự vào việc giết chết trượng phu thì ả ta cần phải đi xác minh từng người sao?
Chỉ cần có cơ hội, ả ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, kể cả Dữu Khánh.
Tựa tại trên đỉnh núi, “Bọ tre” bị kinh hãi nhanh chóng vẫy cánh bay đi…
Mặt đất vẫn luôn có chút rung động, tựa như một mực duy trì động đất vậy, chỉ
là mức độ chấn động không có mãnh liệt như trong lòng núi mà thôi.
Đã mất đi hai chân, sắc mặt Ninh Triêu Ất trắng bệch, Trầm Khuynh Thành
cõng y một đường nhanh chóng lướt đi, Lục Tinh Vân làm bạn ở bên cạnh.
Nhiếp Phẩm Lan đi theo, thỉnh thoảng gạt lệ. Sự bi phẫn và thương tâm của bà
ta không người nào có thể đồng cảm được, trượng phu vì cứu bà ta mà chết,
động lực thúc đẩy cho bà ta tiếp tục tiến về phía trước chính là muốn sống cho
tốt, nghĩ biện pháp cứu ra con trai của trượng phu và vợ trước của trượng phu.
Bỗng nhiên, trên không trung truyền đến tiếng vang khác thường, mấy người
ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh thật lớn vù một cái bay qua ở phái trên
không, đó Hoàng kim cự nhân kia. Mấy người quay mặt nhìn nhau, không biết
Hoàng kim cự nhân đi đâu, cảm thấy giống như cũng là đi về phía cung điện
Tiên cung, trong lúc nhất thời mấy người có phần không biết có nên tiếp tục đi
về phía trước hay không…
Ôm con trai nhanh chóng lướt đi, Ngô Hắc chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng
kim cự nhân nhanh chóng vọt qua tại phía trên đỉnh đầu…
Trong không trung, Ngô lão thái gia và lão nam nhân một trước một sau bay
nhanh, trên thân người sau có một cái vết máu dài do bị vật sắc bén cắt qua, rõ
ràng đã bị thương.
Lúc này, hai người tạm thời bỏ qua chuyện liều mạng chém giết, chỉ vì mặt đất
đột nhiên rung động không ngừng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người
hoài nghi có phải là có liên quan gì đến trung tâm của Tiên cung hay không, liền
chạy tới nhìn để biết đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên, hai người gần như cùng lúc mở lớn hai mắt, gần như đồng thời lắc
mình rơi xuống phía mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở trừng trừng
nhìn Hoàng kim cự nhân ở trong không trung bay vút qua phía trên đầu bọn họ.
Ngô lão thái gia kinh nghi lẩm bẩm hỏi: “Thật là sống, đây là Thủ sơn thú của
Kim Khư sao?”
Không cần phải nghi ngờ, vừa nhìn liền biết, hẳn phải là Hoàng kim cự nhân tại
trong bụng núi lúc trước đã thức tỉnh rồi.
Lão nam nhân liếc nhìn phía lão ta, nói một câu, “Nhìn tướng mạo, hình như là
Đại lực sĩ.”
Năm đó, một số cự nhân làm việc cho tiên nhân, dời núi lấp biển lực lớn vô
cùng, được người gọi là lực sĩ, mà những cự nhân đó có một thủ lĩnh, chính là
Đại lực sĩ mà ông ta vừa nói tới. Địa vị cao hơn so với hai huynh đệ bọn họ, dù
sao, hai huynh đệ bọn họ chỉ là người trông cửa.
Ngô lão thái gia bỗng thấy khiếp sợ, “Là hắn đang lưu thủ sao? Hắn tại sao lại
biến thành Kim nhân?”
Lão nam nhân: “Ta không biết tại sao hắn lại biến thành Kim nhân, ta chỉ biết rõ
chúng ta tự ý mở ra Kim Khư, còn tự tiện xông vào Tiên cung sử dụng Địa
tuyền, bây giờ đã kinh động đến hắn, mộng trường sinh của ngươi phải đứt rồi,
chỉ sợ ngươi ta cũng sẽ khó tránh tai vạ.”