Thấy tận mắt đám Người mặt sắt đi bắt con trai của mình, lão nam nhân cầm
kích vẫn đứng tại nguyên chỗ, không chuyển động, không đi chặn lại, chỉ nhìn
chằm chằm vào chính Ngô lão thái gia.
Mục tiêu chủ yếu của ông ta chính là Ngô lão thái gia, nếu chú ý tới đám Người
mặt sắt mà để cho Ngô lão thái gia chạy đi, như vậy thì đám người Ngô Hắc sẽ
càng thêm nguy hiểm.
Huynh đệ hai người giằng co với nhau, trong mắt đều không có người khác.
Một đám người đi vòng qua hai người bọn họ, rất nhanh rời đi.
Bọt khí đang bốc lên ùng ục trong ao đột nhiên dần dần tan biến, nước trong ao
từ từ cuồn cuộn, bất chợt có một cái móng vuốt màu đen đặt tại trên thành hồ,
có hai cánh vươn ra khỏi mặt nước, một con yêu ma không khác biệt lắm với ba
vị trang chủ Liệt Cốc sơn trang trồi lên khỏi mặt nước, chỉ là phía sau cái mông
còn có một cái đuôi vung vẩy loạn xạ, đập vào mặt nước rất không trật tự.
Lão nam nhân nhìn chằm chằm, Ngô lão thái gia cũng chầm chậm quay đầu lại
nhìn.
Khi nhìn thấy hai vị này, con yêu ma kia hình như có chút kinh sợ, ra sức nhảy
lên, khi thân tại không trung thì hai cánh vỗ liên tục, cố gắng giữ cân đối, nhưng
hiển nhiên bởi vì chưa từng làm bất kỳ sự thích ứng nào, dẫn đến nó bay vọt
qua trên đỉnh đầu Ngô lão thái gia rồi chao đảo tung bay lao về phía bên lão
nam nhân.
Ánh sáng một viên Huỳnh thạch rơi rớt trên mặt đất, chiếu lên trên cây Hoàng
Kim kích trong tay lão nam nhân vừa hất ra, ngay tại chỗ hất lật ngược con yêu
ma vừa nhào tới, đâm đó đóng ngược trên mặt đất.
“A…”
Yêu ma nằm trên mặt đất giãy giụa, phát ra tiếng kêu thảm thiết, lấy vị trí mũi
kích đóng ở trên người nó làm trung tâm, từ trong cơ thể nó bốc cháy lên ngọn
lửa, lan tràn ra, rất nhanh nó liền ngừng bặt tiếng kêu, thoáng chốc đã hóa thành
một đống tro tàn sụp rơi xuống mặt đất.
Ánh lửa biến mất, ánh sáng nhàn nhạt của Huỳnh thạch trên mặt đất vẫn còn,
chiếu sáng lên hình ảnh huynh đệ hai người đang giằng co nhau.
Lão nam nhân nhổ kích, chỉ về phía Ngô lão thái gia ở đối diện, chính khí lẫm
liệt, rất có vẻ sẽ làm một trận nhất quyết sinh tử.
Thủ hạ bị biến thành tro tàn nhưng Ngô lão thái gia ngay cả mí mắt cũng không
có nháy cái nào, ngay từ đầu đã không đặt nặng, chống kích đứng ở đó không
chút động đậy, bây giờ cất tiếng, hỏi: “Nhất quyết cứ phải muốn gây chuyện cản
trở anh ruột của mình, ngươi có phải bị bệnh rồi hay không?”
Lão nam nhân phản bác, “Là chính ngươi muốn gây chuyện với mọi người
chúng ta.”
Ngô lão thái gia hừ lạnh, “Nếu là ta gây chuyện, làm khó mọi người, ngươi cho
rằng con trai ngươi tại bên ngoài còn có thể sống đến bây giờ sao? Ngươi cho
rằng mấy trăm năm nay ta thật sự không tìm được biện pháp bắt được hắn sao?”
Lão nam nhân: “Đó là bởi vì ngươi biết cho dù có bắt được hắn thì hắn cũng sẽ
không nói ra tung tích của ta, nếu không, ngươi cho rằng ngươi có thể nhẫn nhịn
không làm sao?”
Ngô lão thái gia: “Ngươi cứ muốn nghĩ về anh ngươi như vậy, ta cũng không
còn cách nào, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, đến tột cùng phải như thế nào
ngươi mới bằng lòng dừng tay?”
Lão nam nhân trái lại lập tức đưa ra đáp án: “Giao ra cây kích trong tay ngươi,
lập tức rời khỏi Kim Khư, mãi mãi không tiếp tục tiến vào.”
Ngô lão thái gia chậm rãi hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ u tối, “Có phải hôm
nay ngươi nhất quyết muốn ngăn cản con đường của ta, phải không?”
Lão nam nhân: “Cửa ra vào là do ta mở ra, ta phải chịu trách nhiệm với sai lầm
mà ta phạm phải. Anh trai, nghe ta một lời đi, không có ai có thể trường sinh bất
bại, cũng không ai có thể vĩnh viễn giỏi hơn phía trên chúng sinh, chỉ cần ngươi
đứng lên, thì sớm hay muộn sẽ xuất hiện người đẩy ngã ngươi xuống, sẽ khiến
ngươi càng thêm đau khổ, đó là thiên ý!”
Ngô lão thái gia: “Thị thị phi phi, đúng đúng sai sai, tất cả đều là tự tìm, không
có gì là thiên ý cả! Bây giờ ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi nhường
đường hay không nhường?”
Lão nam nhân: “Giao cây kích trong tay ra, rời khỏi Kim Khư!”
“Được, vậy thì phải dùng bản lĩnh tới lấy!” Ngô lão thái gia gầm lên một tiếng,
bóng người rất nhanh lướt ra, Lam kích đánh mạnh tới.
Oanh! Tiếng nổ vang vọng tại bên trong cung điện.
Hai tay cầm kích chắn ngang cứng rắn ngăn cản một kích, lão nam nhân bị chấn
động trượt ra sau một đường thẳng tắp, rời khỏi vị trí năm sáu trượng mới đứng
vững lại được.
Âm thanh cười nhạt của Ngô lão thái gia vang lên trong điện, “Em trai, xem ra
ngươi ở trên trời bay tới bay lui làm cho thực lực tiêu hao không ít a!”
Đây chính là đã biết rõ còn cố nói, hai người bởi vì nguyên nhân thân thể đặc
thù, không thể không ngủ say nhiều năm, cho nên lão ta mới sai khiến ba vị
trang chủ Liệt Cốc sơn trang làm ghế khiêng lão ta đi, chính là vì bảo toàn thực
lực.
Lão nam nhân không phục, lắc mình lao ra, khua kích chủ động tấn công.
Trong âm thanh ù ù, hai anh em ruột thịt kịch liệt chiến đấu với nhau…
Tốc độ bay trên không trung quả thực nhanh hơn nhiều so với trên đất bằng, cho
dù rời đi trước, nhóm người Dữu Khánh cuối cùng vẫn là bị người đuổi kịp.
Ngô Đao, Ngô Hòa Vận vẫy cánh xoay quanh trên không trung, bọn hắn cũng
không hạ xuống tới dây dưa, chỉ ở tại trên không trung lượn vòng vòng nhìn
chằm chằm, để chỉ dẫn phương hướng cho người phía sau truy đuổi theo.
Thấy cắt đuôi không được, không cần phải uổng phí sức lực, một đám người
trên mặt đất dứt khoát dừng lại.
Không bao lâu sau, Người mặt sắt cũng dẫn một đám người đuổi tới, đứng
giằng co với nhóm người Ngô Hắc.
Ngô Đao, Ngô Hòa Vận cũng thu cánh rơi xuống, đứng ở hai bên Người mặt
sắt.
Thấy đám Người mặt sắt và Liệt Cốc sơn trang đã trở thành cung một nhóm,
trong mắt nhóm người Dữu Khánh không khỏi hiện ra vẻ khinh thường.
Ngô Hắc nhịn không được châm chọc một câu, “Không phải là liên thủ cùng ta
sao?”
Người mặt sắt quay đầu lại nâng tay, không chút hoang mang mà từ bên hông
một gã thủ hạ rút ra một thanh kiếm, đột nhiên toàn thân vung kiếm, một vệt
kiếm quang lóe lên, máu tươi phun ra.
Hai cái đầu Ngô Đao, Ngô Hòa Vận bay ra khỏi cổ, trên cái đầu tung bay lên,
hai con mắt trừng lên rất to, hai người tựa hồ nằm mơ cũng không có nghĩ đến
Người mặt sắt lại đột nhiên tập kích bọn hắn.
Không cần nói tới hai người bọn hắn, đám người Ngô Hắc ở phía trước cũng
trợn mắt há mồm, đám người Bạch Lan ở phía sau cũng nhìn ngây ngẩn.
Đều đã bị hành động của Người mặt sắt làm cho sững sờ, cứ như vậy liền dễ
dàng chém giết được Ngô Đao, Ngô Hòa Vận rồi sao?
Hai cái đầu người bộp bộp rơi xuống, hai cái thi thể bắn ra máu tươi và tà khí
lần lượt rầm rầm đổ xuống đất. Tiểu Hắc đã tỉnh lại, đang tựa tại phía sau phụ
thân, thấy vậy thì nhanh chóng giấu mặt tại phía sau lưng phụ thân, không dám
nhìn nhiều.
Rung rớt vết máu trên kiếm, xoay tay đem kiếm cắm trở lại trong vỏ kiếm bên
hông thủ hạ, lúc này Người mặt sắt mới đáp lại lời Ngô Hắc hỏi, “Lẽ nào chúng
ta không phải đang liên thủ sao?”
Ngô Hắc có phần không lời chống đỡ, liền lại hỏi: “Tại sao ngươi lại đi chung
với bọn hắn?”
Người mặt sắt: “Ta không đi chung với bọn hắn thì làm sao có thể dễ dàng giết
chết bọn hắn. Liên thủ cũng không phải tất cả đều phải đứng ở chỗ sáng để đối
kháng, có thể một sáng một tối, cũng có thể nội ứng ngoại hợp. Hiện tại, ta đã
nương tựa vào bá phụ của ngươi, ta vẫn là người của phía bên bá phụ ngươi, về
sau các ngươi không nên lộ ra manh mối gì.”
Ngô Hắc trầm mặc một hồi, hơi gật đầu, đã hiểu được ý của đối phương, nội
ứng ngoại hợp.
Người mặt sắt: “Còn dây dưa ở đó làm gì, cần làm gì thì đi làm đi, nhanh đi,
một khi bá phụ ngươi tới nơi, ta sẽ giả bộ truy sát các ngươi.”
Đã giết chết thủ hạ thân tín của Ngô lão thái gia ngay trước mặt mọi người, đã
có nhược điểm như thế, đám người Ngô Hắc liền không còn có nghi ngờ gì, lập
tức tiếp tục đi tới.
Người mặt sắt hơi chút xử lý thi thể trên mặt đất rồi tiếp tục đi theo phía sau
nhóm người kia.
Mà đám Bạch Lan ở phía sau lưng y thì thỉnh thoảng quay mặt nhìn nhau, vị
Người mặt sắt này xoay chuyển cực nhanh, khiến cho đầu óc bọn hắn theo
không kịp.
Đương nhiên, xảy ra sự kiện lật chuyển như vậy, bọn họ cũng âm thầm cảm
thấy kỳ quái, không biết vị Ngô lão thái gia kia và hai vị trang chủ Liệt Cốc sơn
trang là nghĩ như thế nào, vì sao lại đột nhiên tín nhiệm Người mặt sắt như vậy.
Bọn hắn chỉ biết sau một đoạn thời gian tách ra với Người mặt sắt, khi gặp lại
thì Người mặt sắt dường như đã được Ngô lão thái gia tín nhiệm.
Bọn hắn không biết trong khoảng thời gian đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì,
cũng không biết Người mặt sắt làm thế nào giành được sự tín nhiệm của mấy
người Ngô lão thái gia…
Cao sơn, một ngọn núi đất đá duy nhất bên trong Tiên cung, quả thực rất dễ
thấy, muốn tìm đến cũng không khó.
Một nhóm người leo đến trên vách núi, nhìn dòng sông vàng chảy ra từ trong
bụng núi, ánh mắt đã được mở rộng.
Nam Trúc nhìn chằm chằm vào lỗ thủng nơi bụng núi, chặc chặc lưỡi nói,
“Theo truyền thuyết, trong Kim Khư có Hoàng kim chi tuyền chảy ra hoàng
kim, ta thực sự hoang mang, hoàng kim làm sao có thể chảy ra giống như chất
lỏng vậy được, thì ra cái gọi là Hoàng kim chi tuyền là như vậy thế này.”
Đã đến địa điểm mục tiêu, không có gì phải do dự, hơi chút quan sát xung
quanh xong, mọi người lập tức kích động mà xông vào.
Tiến vào bên trong bụng núi, chỉ thấy những gờ nổi tung hoành dọc ngang, khắp
nơi là những hoàng kim chi tuyền cuồn cuộn bọt khí, sôi trào sùng sục không
ngừng, nóng cháy khô người, giống như tiến vào trong một cái lò lửa lớn.
Từ một ít tàn tích có thể thấy được, nơi đây vốn là có một công trình kiến trúc
nào đó, nhưng mà không biết đã bị cái gì phá hư, những con đường ngay ngắn,
cột đá, cầu nối, phòng ốc vốn có đều bị sụp đổ, tan hoang thành những đống lồi
lõm gồ ghề, bị đốt cháy thành một mảnh đất đá phế tích, đây là một nơi sáng
vàng chói lóa nhưng lại khiến người ta có cảm giác âm trầm, ngột ngạt.
Những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng nhất là muốn nhìn thấy được
hai tuyền khác trong Tam Sinh tuyền.
Một đám người tìm tới tìm lui, tại trong khu vực đất đá cháy xem hỗn độn, đầy
răng nanh treo ngược lởm chởm này tìm khắp rồi, cũng không phát hiện thấy có
nguồn suối nào tương tự Địa tuyền, vấn đề là ngay cả một giọt nước cũng không
thấy, trái lại là tìm thấy một đồ vật dọa người.
“Nơi đây.”
Tiếng kêu to của Nhiếp Phẩm Lan bỗng nhiên vang lên.
Mọi người đang tìm kiếm khắp nơi trong bụng núi lập tức nghe tiếng mà đi đến,
đều cho rằng nàng ta đã tìm được Thiên tuyền hoặc Nhân tuyền, cuối cùng lại
phát hiện nàng ta tìm được một gốc cây phong lan vàng kim kết ra ba trái cây
vàng. Đương nhiên, cũng phát hiện được phu phụ Tặc uyên ương đang khẩn
trương nhìn chằm chằm cái gì đó phía chỗ âm u đối diện.
Đám người lần lượt tụ tập đến đây đều thuận thế nhìn tới, nhìn thấy được hoàng
kim cự nhân một nửa ẩn giấu tại trong bóng tối, dựa vào tường nâng kiếm ngồi
ngay ngắn, tất cả đều giật nảy mình.
Đặt ở địa phương khác, có khả năng sẽ cho rằng đó là bức tượng, nhưng tại Kim
Khư, mọi người đầu tiên đều nghĩ tới đó là vật còn sống.
Bất kể là Ngô Hắc, hay là Người mặt sắt, lúc này đều cẩn thận từng li từng tí.
Trong đám người tụ tập nơi khu vực đất đá cháy sém này, Nam Trúc là người
đầu tiên quay trở về đến cây phong lan bằng vàng kia, thì thầm: “Thứ này là thứ
gì chứ? Bên trong Kim Khư đã nhìn thấy không ít động vật hoàng kim, thực vật
hoàng kim thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy a.”
Gã vừa lẩm bẩm vừa trực tiếp đưa tay lên sờ vào, thuận tiện nắm một quả trái
cây vàng kim vặn một cái, phát hiện thấy nó rất dai, liền sử dụng cả hai tay, vận
công ra sức, một tiếng tách vang lên, đã mạnh mẽ hái xuống một trái cây vàng
kim.
Mọi người lập tức nhìn tới, tiếng lòng hơi có căng thẳng, ngay lập tức đều vô ý
thức nhìn về phía hoàng kim cự nhân đang nhắm mắt dưỡng thần kia, trong lòng
lo lắng có biến.
Kết quả hoàng kim cự nhân chậm chạp không phản ứng gì, thay vào đó vàng
lỏng đỏ rực đang sùng sục sôi trào trong các ô xung quanh lại sinh ra phản ứng,
động tĩnh sôi trào trở nên lớn hơn…
Phía dưới tầng băng mặt biển thỉnh thoảng có âm thanh ong ong truyền ra, tầng
băng cũng đang chấn động.
Tựa tại trên túi da chứa Linh Mễ, Đầu To vừa mới ăn xong một hạt Linh Mễ
cuối cùng, đang ưỡn cái bụng bự, đột nhiên xuất hiện động tĩnh khiến nó nhanh
chóng phóng ra một cái rắm mù mịt khói đen, sau đó vẫy cánh bay lên trời,
xoay quanh trong không trung nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới.
Âm thanh vang vọng ầm ầm ầm thật lớn hết trận này đến trận khác từ dưới tầng
băng truyền lên đến, mặt băng thậm chí đã có xuất hiện vết rạn nứt, dường như
có thứ gì đó muốn chui ra khỏi tầng băng, nhưng mà tầng băng thực quá dày,
phạm vi đóng băng cũng thực sự quá lớn, trọng lực to lớn khiến cho thứ ở dưới
tầng băng không thể thoát khỏi đóng băng, cũng chỉ có thể truyền ra một ít âm
vang hoặc tạo thành một ít vết rạn nứt trên mặt băng.
Một đám người trong bụng núi không biết được điều này, nói chung đều nhất tề
nhìn chăm chú về phía Nam Trúc, trong mắt không ít người thậm chí còn có sự
phẫn nộ.
Trong tay nắm chặt trái cây vàng kim kia, Nam Trúc nhìn xem xung quanh xuất
hiện dị thường, lại nhìn nhìn ánh mắt phẫn nộ của mọi người, co co cái cổ, thực
sự chột dạ và bối rối.
Bốp bốp, tự mình tát vào mặt mình, xấu hổ.