Bán Tiên

Chương 416: Tái ngộ




Về lý thì có lẽ có thể nói như vậy, nhưng Người mặt sắt thực sự khó mà mở lời

nói với người của mình như vậy? Về những việc khác, có lẽ thủ hạ sẽ nghe lời

y, nhưng đây rõ ràng là chuyện muốn hại thủ hạ của mình, làm sao có thể để cho

thủ hạ nghe theo, làm sao để cho họ có thể chấp hành?

Ánh mắt của Ngô lão thái gia nhìn chằm chằm vào y dần dần trở nên lạnh lẽo.

Người mặt nạ sắt trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, không thể không quay sang

phía người của mình, nhắc nhở: “Lời lão tiên sinh nói, mọi người đều đã nghe

được đi, thực ra cũng không có đáng sợ như mọi người nghĩ, người nào trước?”

Đám Bạch Lan vô cùng lo sợ, rất muốn hỏi y một chút, việc này không đáng sợ

thì việc gì mới đáng sợ? Kiểu sống mà không dám công khai như lão quái vật

này là dễ chịu sao? Hậu quả mà ngay cả lão quái vật cũng phải luôn luôn suy

nghĩ tìm cách thoát khỏi, ngươi còn nói không có đáng sợ?

Không người nào đáp lại, cũng không có người nào có can đảm đứng ra làm

người đầu tiên nếm thử, tất cả đều lộ vẻ kinh sợ, trong lòng thấp thỏm nhưng

muốn chạy lại không dám chạy.

Ngô lão thái gia thấy vậy liền lên tiếng, “Quả thực không có đáng sợ như các

ngươi tưởng, Địa tuyền tác động lên mỗi người mỗi khác. Ta và em trai ta đều

từng ngâm qua, kết quả lại không giống nhau. Ta rất mong đợi muốn biết sau

khi tám người các ngươi đi xuống ngâm thì kết quả từng người sẽ như thế nào.

Các ngươi cũng nên có sự mong đợi, trải qua Địa tuyền giúp thoát thai hoán cốt,

các ngươi sẽ có được thực lực càng cường đại hơn.”

Nghe đến đây, Người mặt sắt đại khái đã hiểu được rồi, ngoại trừ điều được gọi

là “Một lòng” ra, lão gia hỏa này còn muốn lấy mọi người ra làm thí nghiệm.

Lúc trước, Ngô lão thái gia hỏi y có biết tung tích của cha con Ngô Hắc hay

không, được biết đã trốn ra Tiên cung, có khả năng đang bị phong ấn tại trong

tầng băng, Ngô lão thái gia bảo y triệu tập nhân thủ tới đây, chuẩn bị đục băng

tìm người.

Y còn tưởng rằng thật sự chỉ là triệu tập người đến đào bới tầng băng để bắt lấy

cha con Ngô Hắc đang bị phong ấn bên trong, cuối cùng, thì ra là còn có dự

định này. Điều này thực sự đã coi bọn hắn như là công cụ có thể dùng thì dùng,

có cảm giác ngay từ đầu đã không nhìn bọn hắn như là người.

Dù cho lão ta có nói như thế nào đi nữa, tại đây vẫn không người nào hé răng,

sợ hãi, không dám.

Nếu không thức thời, vậy thì thường thường chỉ có một cái kết quả, tiên lễ hậu

binh!

Ngô lão thái gia quay đầu lại liền trực tiếp truyền đạt một cái ánh mắt cho

Người mặt sắt.

Người mặt sắt tức thì cảm thấy áp lực, rõ ràng có một động tác hít sâu chuẩn bị

hành động, ánh mắt quét qua đảo lại trên người bốn yêu Bạch Lan, sau khi suy

nghĩ một chút, cuối cùng lại chuyển sang phía bốn gã thủ hạ của mình, hất đầu

một cái, ra hiệu cho bọn hắn xuống trước.

Bốn gã thủ hạ của y lập tức sợ hãi, đều vô ý thức có dấu hiệu lùi về phía sau.

Động tác này trái lại khiến cho Người mặt sắt xấu hổ, dứt khoát nhấc tay chỉ tới

một người, “Ngươi trước!”

Người kia sợ hãi xua tay nói: “Ta không muốn trường sinh…”

Lời còn chưa có nói xong, Người mặt sắt đột nhiên lắc mình lao ra, tại khoảng

cách gần, trong nháy mắt liền đụng tới, chỉ nghe thấy một tiếng bùm, người

trước bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất, sặc ra máu, mấy lần duỗi chân cũng

đứng không được, trọng thương tại chỗ.

Tu vi chênh lệch khá lớn, còn là tập kích ở khoảng cách gần, người bị tập kích

lập tức không chịu được rồi.

Bóng người lại lần nữa lóe lên, Người mặt sắt quyết đoán bổ một kích, một

cước cắt qua cổ người kia, một tiếng rộp vang lên, âm thanh xương cổ đứt gãy

giòn giã,.

Ngươi kia tay chân co quắp một hồi liền không còn động tĩnh.

Ngay tại thời điểm đòn tập kích được tung ra, đám người Bạch Lan giật mình

vội vàng tránh ra, sợ bị hại đến.

Ngô Đao, Ngô Hòa Vận cũng lắc mình lao đi, hai người này không phải vì né

tránh, một người lướt đi thủ tại nơi cửa sau, một người lóe lên thủ tại lối cửa

vào thông tới lầu các trên đỉnh núi.

Về phần những cửa đi khác ngoài cổng cung điện thì đều đã bị đóng băng,

muốn dựa vào tu vi đánh vỡ tầng băng dày như vậy để chạy trốn, những kẻ tại

đây không có một kẻ nào có thể làm được, nếu thật sự có được thực lực như vậy

thì cũng không cần phải chạy trốn.

Thử thái bà nhịn không được mở miệng lên tiếng, giọng điệu có chút đanh thép,

“Mặt nạ sắt tiên sinh, sự việc trở thành như vậy, ngươi không cảm thấy càng

ngày càng quá mức rồi sao? Ngay cả tâm phúc thủ hạ của mình mà ngươi cũng

giết, chúng ta làm sao có thể tin tưởng được lời hứa hẹn của ngươi?”

Người mặt sắt: “Sau khi tiến vào Kim Khư, đã biết rõ những việc đang làm liên

quan đến bí mật của Kim Khư, các ngươi không phải vẫn luôn lo lắng ta sẽ nuốt

lời sao? Ta có thể nói rõ ra cho các ngươi biết, nếu là vào lúc trước, ta quả thực

sẽ nuốt lời, không phải là ta muốn nuốt lời, mà vì bản thân ta cũng không làm

chủ được.

Các ngươi hẳn đã cảm thấy được, ta cũng là người nghe lệnh để làm việc, hẳn

đã cảm thấy được thế lực của người phía sau ta rất cường đại, nhưng các ngươi

đều có điểm yếu bị nắm trong tay, không dám không nghe theo. Hiện tại thì

không giống nữa, ta đã có chỗ dựa mới, ta có thể nghịch lại ý của người phía

sau màn, ta có thể buông bỏ ra không nắm lấy các điểm yếu của các ngươi nữa.”

Lời này vừa nói ra, thần sắc Bạch Lan, Thử thái bà, Cao Viễn, Giang Sơn đều

dao động bất định, quả thực đã tin lời nói của đối phương, nhưng tiền đề cho

việc buông bỏ các điểm yếu cũng rất rõ ràng, đó chính là cần bọn hắn tiến vào

Địa tuyền để thực hiện thoát thai hoán cốt.

Người mặt sắt lại nhìn về phía ba gã thủ hạ còn lại của mình, nói: “Với các

ngươi thì cũng là đạo lý như vậy, bí mật của Kim Khư là sẽ không thể để cho

các ngươi tiết lộ ra, người phía sau màn cũng sẽ diệt khẩu các ngươi. Các ngươi

cho rằng ta là đang hại các ngươi, nhưng không biết rằng đó là ta đang cứu các

ngươi!”

Lời dừng lại nơi này, đã hạ độc thủ đối với người của mình, y dứt khoát làm tới

nơi tới chốn, lần nữa chỉ tới một gã thủ hạ vừa lướt ra, nói “Ngươi đi!”

Người bị chỉ tới vẻ mặt buồn bã, cũng có phẫn uất, nhưng thi thể trên mặt đất

chính là sự cảnh cáo, then chốt là không có thực lực để chống cự.

Dưới sự cưỡng ép bức bách, gã ta không thể không cố gắng kiên trì đi tới, từng

bước một đi tới bên cạnh thành hồ, đứng lên trên, một mực do dự, rồi bỗng

nhiên cảm giác được Người mặt sắt đang đến gần ở phía sau, cuối cùng gã ta

nhắm hai mắt lại, chủ động nhảy xuống.

Bọt nước văng khắp nơi, trong nháy mắt người đã chìm vào trong hồ nước.

Rất nhanh, trong ao nổi lên lượng lớn bọt khí, thu hút sự chú ý của mọi người.

Hẻm núi lớn nơi Hoàng kim động vật tiến giai đã biến thành băng cốc, nước

biển chảy vào đó cũng đã bị đóng băng lại rồi.

Dưới ánh tà dương, bề mặt một tảng băng bỗng nhiên trở nên trong suốt, sau đó,

phía dưới có thứ gì đó dao động, rất nhanh mặt băng liền hòa tan hình thành

một cái lỗ thủng, lão nam nhân cầm Hoàng Kim kích trong tay là người đầu tiên

xông ra, đứng ở trên mặt băng nhìn quanh bốn phía.

Sau đó, đám người Dữu Khánh cũng lần lượt xông ra, đã có lão nam nhân tại

đây, mọi người can đảm hơn không ít, giảm đi cảm giác lén lút.

Lão nam nhân phi thân lên bờ, ánh mắt nhìn tới tòa lầu các trên đỉnh núi ở phía

trước, ông ta không biết bây giờ đám người Ngô lão thái gia có còn tại trên đó

hay không, tay cầm Hoàng Kim kích đột nhiên dùng sức chống xuống mặt đất.

Đông! Âm thanh kim loại chấn động vang lên, đinh tai nhức óc, vang vọng chấn

động.

Đám người Dữu Khánh giật nảy mình, không biết lão nam nhân làm ra hành

động khí thế hào hùng như vậy là có ý gì, rất sợ địch nhân không biết ngươi đã

tới đây hay sao?

Tuy nhiên, phong thái của lão nam nhân này quả thực vẫn luôn luôn có vẻ rất

phóng khoáng dứt khoát, đứng ngay tại đó cũng có khí thế rất vững vàng trầm

ổn.

Bên trong cung điện, trong hồ nước vẫn còn đang có lượng lớn bọt khí bốc lên,

bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh chấn động vang vọng, khiến cho mọi

người dồn dập quay đầu lại nhìn.

Đám Người mặt sắt có chút khó hiểu, những người tiến vào Tiên cung đều đã ở

tại đây mới phải, động tĩnh từ đâu tới, còn có người khác cũng ở tại trong Tiên

cung hay sao?

Chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Ngô lão thái gia

hiện ra nét tươi cười, “Cuối cùng đã tìm tới được rồi, xem ra lần này không

phân ra rõ ràng là không được rồi.”

Trong giọng điệu dường như có một loại cảm giác buồn phiền khó giải thích,

khiến cho người khác cảm thấy không ngờ tới.

Dù sao, tại trong mắt người khác, lão gia hỏa này trông có vẻ xem chúng sinh

như con sâu cái kiến vậy.

Người mặt sắt thử hỏi một câu, “Người nào vậy?”

Ngô lão thái gia cười ha hả, nói: “Ngoại trừ vị đệ đệ lục thân không nhận kia

của ta ra thì còn có thể là ai? Với tầng băng dày như vậy, muốn tại trong quãng

thời gian ngắn như thế lặng yên không một tiếng động phá xuyên qua mà không

dùng phương thức bạo lực thì cũng chỉ có Hoàng kích trên tay hắn có thể làm

được.”

Người mặt sắt lập tức há hốc mồm, trong ánh mắt hiện ra sự không cam lòng.

Quả thực không nghĩ tới, Tiên cung giấu tại phía dưới biển sâu lại bị lão nam

nhân kia phát hiện ra nhanh như vậy, nếu sớm biết đi bên đó có thể được lão

nam nhân kia nhanh như vậy che chở… Nói chung y tiếc đến đứt ruột luôn rồi.

Nhưng mà vẫn cảm thấy không thích hợp, thử hỏi: “Hoàng kích là chỉ cây

Hoàng Kim kích kia sao?”

Ngô lão thái gia vậy thì liếc mắt nhìn y, không cho là đúng nói: “Tại trong mắt

các ngươi, gọi là Hoàng Kim kích cũng không sai.”

Người mặt sắt hoài nghi, nói: “Lão tiên sinh, có phải ngài đoán nhầm rồi hay

không, Hoàng Kim kích tại trên tay ta.”

Ngô lão thái gia hiếm thấy mà trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đang đùa

giỡn hay sao? Hoàng kích làm sao có thể ở tại trên tay ngươi?”

Người mặt sắt: “Khi ta đi theo vào Kim Khư thì nhặt được, trên đường đi sợ bị

mất nên đã giấu nó đi rồi. Ngài không tin có thể hỏi những người khác bên phía

ta, khi ta nhặt được Hoàng Kim kích thì bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy.”

Vẻ mặt và phản ứng của Ngô lão thái gia rõ ràng là thực sự sững sờ, không hiểu

ra sao, lão ta không cần đi hỏi người khác cũng tin tưởng tên này không cần

phải lấy loại chuyện này ra để nói sạo, lẽ nào người em trai kia của mình đã xảy

ra chuyện bất ngờ gì rồi hay sao?

Đùng…

Ngô lão thái gia đột nhiên cầm Lam kích dậm mạnh xuống đất, chấn động kịch

liệt vang vọng khắp toàn bộ bên trong cung điện, thật lâu không dứt.

Đám Người mặt sắt cũng giật nảy mình, sững sờ nhìn lão ta, nhận thấy được vị

này dường như đang làm ra đáp lại gì đó…

Bên bờ băng cốc, nghe thấy động tĩnh từ bên trong lầu các trên đỉnh núi truyền

xuống, đám người Dữu Khánh lập tức đoán được Ngô lão thái gia ở bên trong.

Lão nam nhân ngóng nhìn một hồi, quay đầu lại nhìn về phía con trai, hỏi: “Bên

trong điện không tìm được Nhân tuyền sao?”

Ngô Hắc lắc đầu, “Bên trong có quá nhiều các loại các dạng gian phòng, chúng

ta chưa tìm hết, nhưng cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Ta có cảm giác Thiên

tuyền và Nhân tuyền đều không tại bên trong điện.”

Lão nam nhân chỉ chỉ lầu các trên đỉnh núi, “Cứ một mực đi thẳng theo hướng

đối diện với cửa chính lầu các, sẽ thấy một ngọn núi cao, đó là một ngọn núi

cao bằng đất đá duy nhất bên trong Tiên cung, rất dễ dàng phân biệt, nhìn thấy

liền biết. Ta chưa từng tới đó. Hồi đó, nghe người trong Tiên cung từng nói, nơi

đó là vị trí chủ chốt để vận chuyển trận pháp toàn bộ Tiên cung, cũng là nơi

năm đó Huyền Kim thượng tiên dùng để luyện khí. Nếu bên trong điện không

có, nới có khả năng tồn tại nhất hẳn phải là ở tại đó. Đi đi.”

Ngô Hắc nhìn lầu các một cái, lo lắng nói: “Phụ thân, ngài…”

Lão nam nhân nhấc tay cắt đứt, “Chuyện giữa ta và bá phụ của ngươi, ngươi

cũng không chen tay vào được, ngươi ở lại sẽ trở thành trói buộc. Tại trước khi

hắn phát hiện được ngươi, hãy đi về phía trước, dẫn con trai của ngươi đi mau.

Nhớ kỹ, nếu tại bên trong khu vực chủ yếu của trận pháp vẫn không tìm được

thì hãy lập tức rời đi Kim Khư, việc này không có chỗ để thương lượng, hiểu

không?”

Ngô Hắc “Vâng” một tiếng, ngay sau đó ôm lấy đứa con trai nhỏ đang mê man

dứt khoát rời đi. Những người khác lập tức rất nhanh đi theo.

Lão nam nhân bay lên không trung, xẹt qua khoảng không, trực tiếp hạ xuống,

lại bay vào bên trong lầu các.

Ngô Hòa Vận đang đứng tại bên cạnh báo cáo cho Ngô lão thái gia, sau khi gã

ta nghe thấy động tĩnh thì tới cửa sổ trong lầu các trên đỉnh núi xem xét kiểm tra

phía bên ngoài, nhìn thấy được đám người Ngô Hắc rời đi, liền xuống đây báo

cho lão ta biết.

Nhìn thấy lão nam nhân lắc mình đến trước mặt, nhìn thấy Hoàng Kim kích trên

tay đối phương, khóe miệng Ngô lão thái gia co giật một cái, chậm rãi nghiêng

đầu nhìn chăm chú về phía Người mặt sắt.

Người mặt sắt cũng không có mù, đã là trợn mắt há mồm.

Y định giải thích cái gì, Ngô lão thái gia lại tạm thời không tính toán tới, hừ một

tiếng, nghiêng đầu nói: “Nơi đây không có chuyện của các ngươi, lão Đại, lão

Nhị, các ngươi dẫn nhóm người Mặt nạ sắt đi bắt đám người Đại Hắc Tử về

đây, bắt không được sống thì chết cũng được.”

Hai vị trang chủ lập tức ngoắc tay ra hiệu, nhanh chóng dẫn theo mấy người

Mặt nạ sắt cùng rời đi.

Đám người Bạch Lan kỳ thực có chút do dự, nhưng cũng không biết phía bên

lão nam nhân có tiếp nhận bọn hắn hay không, huống hồ còn chưa biết chuyện

thắng bại giữa hai lão huynh đệ này sẽ như thế nào, tại trong lúc không có nắm

chắc liền không tiện phản bội, đành phải cùng đi theo.