Bán Tiên

Chương 412: Trong núi




Mặt trời dần dần lên cao, đồng thời có đám mây đen lớn kéo tới che phủ, khiến

cho ánh vàng lấp lánh trên mặt đất cũng dần dần mất đi sự rực rỡ.

Lén lút nhìn chằm chằm vào lầu các trên núi, sau một hồi quan sát, nhưng mãi

cũng không quan sát ra được kết quả gì, Người mặt sắt nhìn nhìn bầu trời dần

dần bị mây đen che phủ, nhịn không được, nói: “Ngô huynh, chúng ta còn phải

chờ tới khi nào? Không lẽ cứ một mực chờ đợi như vậy hay sao? Nói không

chừng bên trong căn bản không có người. Có lẽ trước khi chúng ta nhìn thấy ba

người kia rời đi thì đã có một người rời đi trước rồi.”

Mọi người đều không nói gì, cũng cảm thấy một mực chờ đợi như vậy không

phải là biện pháp.

Ngô Hắc suy nghĩ một chút, thực sự cũng là không còn cách nào khác, cuối

cùng hạ quyết tâm, “Dù cho có người, xung quanh cũng chỉ là một người,

không phải đối thủ của chúng ta.” Ánh mắt nhìn chăm chú về phía Người mặt

sắt, “Ghi nhớ kỹ, một khi phát hiện có người, lập tức toàn lực ứng phó, nhất

định không thể để cho hắn phát ra cảnh báo.”

Sẽ động thủ với người của vị Ngô lão thái gia kia sao? Người mặt sắt hơi chút

do dự, nhưng cuối cùng y vẫn gật đầu, nói: “Được, ta nhất định không nương

tay.”

Ngô Hắc: “Các ngươi trước tiên chờ ở nơi này. Chúng ta đi vào kiểm tra trước.

Chờ sau khi chúng ta tiến vào, ngươi lại lập tức dẫn người đi tới ngăn chặn lối

ra đề phòng chạy trốn.” Dứt lời liền muốn kêu gọi đám người Dữu Khánh cùng

nhau rời đi.

“Chậm đã.” Người mặt sắt nhấc tay khẩn cấp ngăn cản lại.

Đám người Ngô Hắc đảnh phải tạm dừng lại nhìn y.

Giọng điệu Người mặt sắt trái nhưng rất khách khí, “Ngô huynh, việc đã đến

nước này, hai bên chúng ta cùng tiến cùng thối mới phải, bỏ lại chúng ta đi

trước, việc này rất không thích hợp đi?”

Hiển nhiên, y đang lo lắng sẽ bị chơi đùa mánh lới gì đó.

Đối diện với lời nghi vấn, Ngô Hắc không thể không giải thích, “Theo như lời

ngươi nói, bọn hắn cũng không có phát hiện được các ngươi, cũng có thể nói là

không biết các ngươi đã tiến vào rồi. Từ vị trí lầu các trên đỉnh núi, ở trên cao

nhìn xuống, tầm nhìn bao quát hết xung quanh, không xót nơi nào, đi tới gần rất

dễ dàng bị phát hiện.

Nếu như đối phương thật sự còn có một người ở tại bên trong đó, nhìn thấy

chúng ta đi tới, sẽ không còn nghi ngờ gì khác, sau khi chúng ta tiến vào liền có

thể thu hút sự chú ý của hắn, sau đó ngươi mới có cơ hội thừa dịp hắn không đề

phòng, dẫn người đi đến ngăn chặn hết toàn bộ phương hướng chạy trốn khỏi

lầu các kia, đề phòng hắn đi mật báo.

Dù cho là như vậy, chúng ta cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản đối phương, bên

trong có rất nhiều cửa ra vào. Cũng may, lúc này Tiên cung đang chìm vào sâu

trong biển rộng, ở tại trong nước, có một đôi cánh cũng ít có khả năng vùng

thoát khỏi ta. Đi vào hơi bức ép một chút, chỉ cần có người, đại khái sẽ trốn ra

qua cửa sổ của lầu các này.”

Người mặt sắt trầm ngâm một chút, quay sang chạm mắt với Ninh Triêu Ất,

nhìn thấy người sau hơi khẽ gật đầu, lúc này mới thoải mái cười nói: “Thì ra là

thế, Ngô huynh cao kiến. Được, vậy thì cứ làm theo sự sắp xếp của Ngô huynh

đi, chúng ta nội ứng ngoại hợp.”

Ngô Hắc cũng không tiếp tục nói lời vô dụng với y, mang theo nhi tử, kêu gọi

đám người Dữu Khánh, cùng nhau tung người bay ra, bay vọt đi, lao thẳng đến

đỉnh núi phía trước…

Bên trong cửa sổ lầu các trên đỉnh núi, Ngô Tạ Sơn khôi phục hình người đứng

chắp tay, thỉnh thoảng nhìn quanh tình hình bốn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên,

ánh mắt dừng lại, tiếp đó thân hình vụt hạ thấp xuống, tựa ở bên cạnh tường, từ

một bên cạnh cửa sổ nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài mấy lần, sau đó lại nhanh

chóng cong người, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Lão ta vừa mới chui ra khỏi cửa ra dưới lầu, liền xuất hiện tại bên trong cung

điện, ẩn núp tại trong đình đài lầu các, âm thầm quan sát phương hướng lối vào.

Ngô Hắc dẫn một đám người tiến đến.

Đám người Dữu Khánh dồn dập lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, cũng đều đi

theo Ngô Hắc bắt đầu đi dạo.

Mọi người đại khái hiểu được dụng ý đi dạo xung quanh của Ngô Hắc, đang

tranh thủ thời gian cho nhóm Người mặt sắt đến gần.

Khi một nhóm người đi tới bên cạnh thành hồ Địa tuyền, Ngô Hắc bỗng nhiên

quát lên, “Bá phụ của ta đã dẫn đi hai người, nơi đây hẳn là còn lưu lại một

người. Lục soát cho ta!”

Lời này vừa nói ra, đám người Dữu Khánh đương nhiên sẽ hưởng ứng phụ họa.

Đang ẩn núp tại trên vách, Ngô Tạ Sơn giật nảy mình, không dám chần chừ,

nhanh chóng cong người thối lui, lại chui về tới trong lầu các thông ra bên ngoài

kia.

Sau khi chạy vào trong lầu các liền không chút chần chừ, lập tức theo cửa sổ

tung mình nhảy ra ngoài, người còn tại trong không trung, trên thân tràn ra tà

khí, vươn lên cao hóa thành yêu ma hai cánh, định vẫy cánh bay cao rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, lão ta bỗng nhiên nhận ra dị thường gì đó, đột nhiên

quay đầu nhìn lại, vừa nhìn trong mắt liền lộ ra sự kinh hãi.

Từ lâu âm thầm chờ đợi tại trên đỉnh lầu các, trấn thủ bốn phương tám hướng,

Người mặt sắt phóng tới giống như mũi tên rời dây cung, một cước như đầu mũi

tên, thiếu một chút trúng đá trúng giữa lưng Ngô Tạ Sơn.

Ngô Tạ Sơn liều mạng xoay người tránh thoát một kiếp, lại bị Người mặt sắt

lăng không một trảo chụp được một cái cánh, người sau cũng không quản tới

việc bị tà khí nhàn nhạt bao phủ trên người Ngô Tạ Sơn ăn mòn, nói chung kéo

được cái cánh liền không buông tay, kéo lấy đối phương điên cuồng tấn công.

Vây quanh ở bên ngoài lầu các, đám người Bạch Lan đều dồn dập nhào ra, dồn

dập ngẩng đầu nhìn trận giao tranh trên không trung.

“A…” Ngô Tạ Sơn chợt hét thảm một tiếng, máu bắn tung lên cao.

Một kẻ kéo cái cánh không thả, một kẻ muốn thoát khỏi, vì vậy cái cánh kia đã

bị cưỡng ép xé rách ra rồi.

Oanh! Thân thể Ngô Tạ Sơn nện xuống mặt đất, nện xuống tại trên bề mặt

hoàng kim cứng rắn, đập tung ra một đám tà khí.

Vị trí cánh bị đứt trên người lão ta tràn ra lượng lớn tà khí, không ngờ lại có

một cái cánh đang ra sức tái sinh.

Bóng người lóe lên, hạ xuống, Người mặt sắt rơi xuống, một cước dẫm tại trên

ngực Ngô Tạ Sơn, mạnh mẽ đem lão ta cưỡng ép đè trở lại mặt đất, đồng thời

rút kiếm, mũi kiếm chống tại trên trán Ngô Tạ Sơn, “Nếu còn dám động, một

kiếm cắt trán ngươi!”

Khóe miệng sặc máu, Ngô Tạ Sơn chỉ có thể thở hổn hển, sau khi lấy lại một

chút sức lực mới trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Lúc này, đám người Ngô Hắc cũng nghe thấy động tĩnh chạy tới đây vây xem.

Ngô Tạ Sơn xoay chuyển tròng mắt nhìn quanh hiện trường, nhìn thấy tình hình

liền hiểu được, tiến vào đây không chỉ có số người mà bọn lão nhìn thấy.

Vì vậy, lão ta từ bỏ chống cự, thân hình rất nhanh biến hóa, tại ngay trước mắt

bao người lại biến đổi từ hình dạng yêu ma trở về hình dạng của Nhị trang chủ.

Người mặt sắt nói với Ngô Hắc: “Ngô huynh quả thực diệu tính, quả nhiên đã

chui vào lưới. Thực lực tên gia hỏa này không kém, vậy mà đạt đến giữa Sơ

Huyền và Thượng Huyền.”

Ngô Hắc: “Tình huống bình thường cũng chỉ Sơ Huyền, sau khi biến thân thành

yêu ma, thực lực của hắn sẽ tăng cường không ít.” Tiếp đó lại nhìn chằm chằm

người trên mặt đất, hỏi, “Ngô Tạ Sơn, những người khác đi đâu rồi?”

Ngô Tạ Sơn hỏi ngược lại: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể buông tha ta

sao?”

Ngô Hắc: “Vậy thì phải xem giá trị lời ngươi nói có xứng đáng để chúng ta thả

ngươi hay không.”

Ngô Tạ Sơn: “Ta nói ta không biết, ngươi tin sao?”

Ngô Hắc: “Với tính cách của bá phụ ta, ngươi quả thực cũng khó mà biết rõ

được cái gì.” Dứt lời liền lôi kéo nhi tử, xoay người rời đi.

Người mặt sắt rõ ràng giật mình, gọi lại: “Ngô huynh, quái vật này xử lý như

thế nào?”

Ngô Hắc: “Con tin như hắn không kiềm chế được loại người như bá phụ của

ta.”

Lời này vừa nói ra, Người mặt sắt liền hiểu rồi, lưu giữ không có tác dụng gì,

trái lại còn có thể là hậu hoạn.

Nằm trên mặt đất, Ngô Tạ Sơn nghe được cũng hiểu rồi, lập tức điên cuồng giãy

giụa gào thét, “Đại Hắc Tử, ngươi trốn không thoát…” Tiếng nói chợt ngừng

bặt, trên tay Người mặt sắt lóe qua kiếm quang, trên mặt đất xuất hiện đầu và

thân thể chia lìa.

Máu tươi, cái đầu lăn lóc, tứ chi co quắp, tà khí vù vù toát ra.

Đang đứng xem, Lục Tinh Vân chợt lên tiếng: “Lúc trước ta từng giết hắn một

lần, hắn vẫn có thể sống lại, tốt hơn hết là nên băm vằm hắn ra mới ổn thỏa một

chút.”

Người mặt sắt a một tiếng, lập tức vung kiếm chém liên tục, đem thân thể Ngô

Tạ Sơn bầm thây vạn đoạn rồi mới dừng tay.

Lúc này, trên khuôn mặt ôn nhu của Lục Tinh Vân cuối cùng cũng hiện ra nét

vui sướng có chút cảm giác biến thái.

Đám đồng bạn Dữu Khánh khi nhìn thấy như vậy thì đều im lặng…

Trong lòng núi nóng cháy, những bọt khí đỏ rực chói mắt ùng ục dâng trào

không ngừng, giống như dung nham nóng chảy dưới nền đất. Ngô lão thái gia

cùng hai vị trang chủ đi trên những gờ nổi giữa khu vực này đều biết toàn bộ

đều là vàng nóng chảy, một khi làm nguội đi thì chính là hoàng kim.

Cho dù khắp nơi trên mặt đất đầy vàng nóng chảy đỏ rực sôi sùng sục, nhưng

những bức tường đá hiểm trở và địa mạo gồ ghề địa ở xung quanh đều tràn ngập

một màu u ám, khiến cho người ta có cảm giác kìm nén, ngột ngạt.

“Lão tổ tông, ngài nhìn kìa, đó là cái gì?”

Ngô Đao chợt chỉ tới một chỗ, kêu lên.

Ngô lão thái gia và Ngô Hòa Vận thuận thế nhìn tới, chỉ thấy một đám màn đá

lởm chởm buông ngược xuống giống như răng nanh, ở giữa một chỗ vàng nóng

chảy đỏ rực sôi sùng sục có một tảng đá lớn cháy sém đứng sừng sững, phía

trên tảng đá cháy sém đó có mọc một gốc cây cao nửa người, nhìn hình dạng

những chiếc lá dài nhỏ, như là cây hoa lan, cây hoa lan màu vàng kim.

Điểm khác biệt với phong lan chính là, thay vì nở ra hoa, trên cành chính của

cây trái lại mọc ra ba quả trái cây hình dạng như trứng gà.

Trái cây vàng kim, và cũng nhỏ hơn trứng gà hai cỡ.

Ba quả trái vàng vô cùng bắt mắt, Ngô Đao cũng là nhìn thấy trái cây trước mới

chú ý tới cái cây này, bởi vì thỉnh thoảng có ánh sáng vàng rực rỡ chợt lấp lóe

trên trái cây, khiến cho vật này có vẻ bất phàm.

Ba người làm sao còn có thể nhịn được, lập tức lắc mình rơi tại trên tảng đá

cháy sém kia, đều cúi người nhìn cây phong lan vàng kim này.

Ngô Đao sách sách nói: “Từ khi tiến vào Kim Khư tới nay, đã nhìn thấy không

ít động vật hoàng kim, thực vật hoàng kim thì đích thật đây là lần đầu tiên nhìn

thấy.”

“Đây là thứ gì?” Ngô lão thái gia cũng cảm thấy ngạc nhiên, thì thầm.

“Lão tổ tông, lão tổ tông…”

Ngô Hòa Vận đột nhiên liên tục kêu gọi.

Ngô lão thái gia và Ngô Đao ngẩng đầu nhìn lão ta, trông thấy lão ta đang nhìn

chằm chằm phía đối diện, lập tức thuận thế nhìn tới, sau đó hai người cũng giật

mình, sửng sốt.

Lúc trước có màn đá lởm chởm như răng nanh buông ngược xuống che chắn, lại

thêm ánh sáng phía sau tương đối mờ tối, khiến người nhìn thấy không rõ tình

hình phía sau, lúc này đứng ở phía dưới màn răng nanh đá liền nhìn được tương

đối rõ ràng, chỉ thấy một bóng người to lớn đang ngồi ngay ngắn.

Là thân ảnh của một cự nhân, cự nhân vàng kim, dáng vẻ nam nhân, mặt mày

trông rất sống động, như đang nhắm mắt an thần, tựa ở trên thạch bích, hai tay

bắt chéo nhau nâng kiếm.

Đối với ba người bọn lão mà nói, thanh kiếm kia tự nhiên cũng là cự kiếm, mũi

kiếm sắc bén, trên thân kiếm có hoa văn mây lưu loát.

“Đã chết hay còn sống? Là tượng sao?”

Ngô Hòa Vận cẩn thận từng li từng tí cất tiếng hỏi.

Nếu đặt ở ngoại giới, đương nhiên sẽ cho rằng đó là tượng vàng, nhưng ở tại

trong địa phương quỷ quái này, động vật hoàng kim đều là vật sống, có một cái

người sống bằng vàng e rằng cũng không có gì quái lạ.

Không phải nói tới lão, ngay cả Ngô lão thái gia, trong lòng cũng có chút bồn

chồn, có phần không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoài miệng lại đang tự an

ủi mình, “Hẳn phải là tượng đi, nếu thật sự là người sống, thì không đến mức

ngay cả việc chúng ta đi đến trước mặt cũng không phát hiện được. Nếu như

một điểm năng lực phát hiện đó cũng không có, nếu như là sống thì cũng không

đủ để phải sợ.”

Nghe lão ta nói như vậy, hai vị trang chủ tức thì cảm thấy yên tâm không ít,

nhưng mà vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng.

Ngô Đao: “Lão tổ tông, năm đó, bên trong Kim Khư có cự nhân không?”

Ngô lão thái gia: “Đương nhiên là có, làm việc dời núi lấp biển rất tốt, dùng tốt

hơn nhiều so với một đống phàm nhân, Tiên nhân các nơi đều thích chọn đưa về

sử dụng làm lực sĩ.”

Ngô Hòa Vận ngạc nhiên, hỏi: “Lão tổ tông, làm ra một bức tượng hoàng kim

đặt tại nơi đây để làm gì?”

“Không biết…” Ngô lão thái gia mới thì thầm ra nửa câu, bỗng nhiên sắc mặt

đột nhiên biến đổi, vụt quay đầu lại nhìn về phía hướng đi tới, trầm giọng nói:

“Không tốt, lão Nhị đã xảy ra chuyện!”