Bán Tiên

Chương 410: Chìm xuống biển




Thực ra, đối với bọn họ mà nói, biện pháp ổn thỏa nhất hiện nay chính là lập tức

rời đi, nhanh chóng rời đi trước khi bị Ngô lão thái gia phát hiện được.

Nhưng mà lại không có người nào làm như vậy, biết rõ đi vào trong đó có khả

năng sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, bọn họ vẫn cứ cố gắng kiên trì xông vào

bên trong.

Người mặt sắt là thèm muốn trường sinh, tham vọng khó át, và một đám thủ hạ

thì không thể không theo.

Đám người Cao Viễn bị cưỡng ép thì càng không có cách nào, chưa nói tới có

nhược điểm nằm tại trên tay Người mặt sắt, càng đã nhận ra thế lực phía sau đối

phương rất kinh khủng, có lẽ tại bên ngoài cửa ra vào Kim Khư hiện đang có

người nhìn chằm chằm, từng đã lĩnh giáo qua thủ đoạn hành hạ, đày đọa của

Người mặt sắt, bọn hắn thậm chí ngay cả can đảm tự ý chạy ra Kim Khư cũng

không có.

Ngô Hắc đi tới ngã rẽ của định mệnh, mẫu thân chết thảm, ái thê bỏ mình, làm

cho hắn ta dứt khoát kiên quyết lựa chọn thay đổi vận mệnh, không muốn để

cho con cháu của mình không ngừng lặp lại bị kịch như vậy, cũng chính là bởi

vì sự lựa chọn này của hắn ta mới dẫn đến Kim Khư lần nữa mở ra.

Tiểu Hắc không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy chiếc mặt nạ của Người

mặt sắt rất thú vị, trong mắt tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm vào đó, không chút

nào biết được vận mệnh của mình đã được phụ thân làm ra lựa chọn khác.

Dữu Khánh thì giống như đã mất đi lý trí, biết rằng đó là việc không thực tế

nhưng vẫn muốn đi làm, phục sinh lại Kiều Thư Nhi trở thành điều hắn muốn

làm nhất. Hắn không thể không làm, hắn không thể dễ dàng buông bỏ việc này,

đây thực sự là nữ nhân đầu tiên đúng nghĩa trong cuộc đời hắn, nội tâm hắn đã

bị bao trùm trong nỗi đau thương nồng đậm, chỉ là biểu hiện ở mặt ngoài không

nhìn ra được mà thôi.

Bây giờ, cho dù là tiểu sư thúc tới đây, hắn cũng sẽ không nghe khuyên nhủ,

tình yêu hết sức thắm thiết của một thanh niên là như vậy, không hối hận, không

đụng phải đầu rơi máu chảy thì không biết cái gì gọi là đường này không thông,

đó gọi là thuần túy!

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng không còn cách nào, không thể vứt bỏ tên

Chưởng môn chết tiệt này mà không quản. Thực ra, Dữu Khánh cũng không

muốn liên lụy tới bọn họ, thậm chí đã đem bọn họ dẫn ra Kim Khư, nhưng hai

người bọn họ vẫn là đi theo trở vào, dọc theo đường đi còn hỗ trợ khiêng chiếc

kim quan nặng nề kia.

Về phần đám người Ninh Triêu Ất, kỳ thực thì tình cảnh cũng giống như bốn

yêu Cao Viễn, cũng không còn đường nào khác để đi, nhưng bọn hắn có thêm

một sự lựa chọn, lựa chọn đứng tại phía bên Ngô Hắc để thử thời vận. Bởi vì có

ân oán với Dữu Khánh, bốn yêu Cao Viễn cũng sẽ không có suy nghĩ về

phương hướng này.

Lúc này, tự nhiên là lời Ngô Hắc nói mới có tính quyết định, hắn ta đã mở

miệng, Người mặt sắt lập tức làm theo, bảo thủ hạ phân chia bốn con hoàng kim

phi điểu cho Ngô Hắc.

Ngô Hắc không nói hai lời, cầm một con trong tay, những con khác đều đưa cho

đám người Dữu Khánh.

Đám người Dữu Khánh lập tức làm theo lời Ngô Hắc dặn dò, sư huynh đệ ba

người Dữu Khánh cầm lấy một con hoàng kim điểu, mẹ con Lục Tinh Vân và

Ninh Triêu Ất gom lại dùng một con, phu phụ Tặc uyên ương dùng một con, ba

nhóm người lần lượt tạo ra rung động rồi biến mất tại phía sau lớp sóng hư

không, Ngô Hắc ở phía sau đề phòng lúc này mới dẫn theo con trai xông qua

lớp sóng hư không để vào hang động.

Từ đây có thể thấy, Ngô Hắc vẫn luôn rất không yên tâm với nhóm Người mặt

sắt.

Không còn cách nào, là một người nào đó cũng sẽ không yên tâm, huống hồ hắn

ta còn nghe đám người Ninh Triêu Ất kể về những việc Người mặt sắt đã làm,

cưỡng ép bắt gia quyến của nhiều người như vậy làm con tin, nghĩ cũng có thể

nghĩ được y chẳng phải là loại lương thiện gì.

Người mặt sắt cũng không chậm trễ, bảo thủ hạ nhanh chóng làm theo, nhìn

thấy quả nhiên có hiệu quả, tức thì rất vui.

Hai đám người thuận lợi xông vào trong.

Vừa đi ra khỏi vách đá, trong nháy mắt dường như đã đến một cái thế giới khác.

Gặp lại hẻm núi lớn bằng vàng, đã đi qua một lần, đám người Dữu Khánh còn

đỡ, chỉ lo đề phòng xung quanh, một đám Người mặt sắt nhưng là ngạc nhiên

khó giải thích.

Xoay người lại nhìn chằm chằm vào vách núi rất chân thực và tìm kiếm một

lúc, sau đó Người mặt sắt nhịn không được hỏi: “Ngô huynh, đây là tình huống

gì?”

Ngô Hắc bây giờ có phần muốn qua sông dỡ cầu, bởi vì thực sự không muốn

dính dáng tới loại người không từ thủ đoạn giấu giếm nguy hiểm này, lúc trước

đáp ứng hợp tác chỉ là bởi vì đối phương có thể kịp thời cầm tới hoàng kim

động vật để trợ giúp bọn họ tiến vào đúng lúc mà thôi, mà bây giờ thì đã không

còn giá trị lợi dụng.

Nhưng dù sao cũng đã dẫn người tiến vào, người tại bên cạnh, trong tình huống

hiện nay, không để ý tới cũng không được, hắn ta chỉ có thể trả lời kiểu ứng

phó: “Lối vào này không an toàn, trước tiên rời khỏi nơi đây đã.” Dứt lời liền

phất tay, trước tiên dẫn theo đám người Dữu Khánh nhanh chóng lướt đi.

Người mặt sắt đương nhiên là nhanh chóng dẫn người đuổi theo.

Một đám người luồn lách tại bên trong hẻm núi, không dám bay lên, lặng lẽ độn

đi xa…

Bên trong cung điện hoàng kim trống trải, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh

lạch cạch, Ngô lão thái gia chống cây Băng lam kích giống như cô hồn lang

thang khắp nơi, thỉnh thoảng dừng bước tại trước những bức vách điêu khắc

tinh xảo, những bức điêu khắc này đường như đang kể lại một câu chuyện nào

đó, mà lão ta chính là người đứng nhìn xem câu chuyện diễn ra.

Khi đi qua một vùng ánh trăng ở ngoài phòng thì những nếp gấp nhăn nheo như

vỏ cây trên khuôn mặt già nua của lão ta được soi sáng rõ ràng.

Trong không trung, ba con yêu ma lục tục từ trong các đình đài lầu các ở xung

quanh bay ra, tụ tập với nhau, xác nhận đều đã lục soát hết rồi, ngay lập tức

cùng nhau bay ngược xuống, tới gần mặt đất thì trượt một đoạn, dồn dập dừng

tại trước mặt Ngô lão thái gia.

Đầu đội kim cô, Ngô Đao bẩm báo: “Lão tổ tông, không có phát hiện thấy bất

kỳ kẻ nào.”

Ánh mắt Ngô lão thái gia tựa như bị một bức điêu khắc trên tường thu hút,

miệng lẩm bẩm nỉ non: “Tên cháu trai này của ta mang theo nhi tử chạy vào đây

đến tột cùng là làm quái gì vậy chứ? Cũng là tới vì Thiên tuyền hay sao? Theo

lý thuyết thì không phải a, nếu thật sự là xông vào vì Thiên tuyền, với tính cách

kia của huynh đệ ta là không có khả năng để cho con cháu tiến vào, đang tìm cái

gì vậy chứ?”

Lão ta thì thào và xoay người, đối diện với Ngô Đao, “Khi ngươi tới vẫn còn

nhìn thấy bọn hắn đang ở tại đây tìm tòi gì đó khắp nơi, sau đó không lâu chúng

ta liền đi tới, nhưng đã không còn thấy bọn hắn nữa rồi, đi đâu rồi chứ? Đơn

giản có hai khả năng, phát hiện thấy chúng ta nên trốn đi, hoặc là không có tìm

được thứ mình cần ở tại đây, đã đi vào bên trong để tìm kiếm.”

Ngô Đao: “Lão tổ tông, có phải là bọn hắn đã tìm được và rời đi rồi hay

không?”

Ngô lão thái gia: “Trong tòa cung điện này, ngoại trừ ao Địa tuyền này ra, hầu

như tất cả những vật phẩm khác đều đã được dọn đi sạch sẽ vào năm đó rồi,

không có thứ gì, bọn hắn có thể tìm được gì ở đây chứ? Nếu bọn hắn có thể

quanh quẩn tại nơi đây, nghĩa là bọn hắn còn chưa tìm được cái gì. Phía bên

ngoài cửa sau lại tự thành một giới, địa vực rất rộng lớn, muốn tìm được cái gì

cũng không dễ dàng. Ngươi tới rồi quay lại trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ

bọn hắn còn chưa có tìm được thứ gì.”

Ngô Đao nghiêng đầu nhìn về phía phương hướng cửa chính, “Lẽ nào thật sự đã

phát hiện thấy chúng ta nên chạy rồi? Có phải là trốn ở bên ngoài hay không?

Chúng ta có nên đi ra ngoài lục soát một chút không?”

Ngô lão thái gia với dáng vẻ già nua cười ha hả, nói: “Không cần thiết. Đệ đệ

kia của ta nếu đã có thể để cho con cháu tiến vào, liền đã nói rõ thứ con cháu

muốn tìm rất quan trọng, là sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Không quản phải đi vào

bên trong, hay là đi ra bên ngoài, chỉ cần bọn hắn chưa tìm được thứ mình cần

thì còn sẽ tiến vào.”

Ngô Tạ Sơn trầm ngâm nói: “Cho nên, chúng ta có thể mai phục tại lối vào hẻm

núi hoàng kim kia!”

“Ôi!” Ngô lão thái gia xua tay nói: “Dù sao cũng là cháu trai của ta, lưu giữ bọn

hắn lại còn hữu dụng, cũng không định đánh giết bọn hắn, mai phục để làm gì.

Vạn nhất bọn hắn chậm chạp không tiến vào thì sao chứ, lẽ nào chúng ta thật sự

phải tiêu tốn thời gian một mực mai phục tại đó hay sao? Không nên bởi vì bọn

hắn mà làm lỡ chính sự. Không cần phải quan tâm về lối vào, cứ để bọn hắn

tiến vào đi. Lão Nhị ngươi lưu lại, trông chừng cửa vào này đi.”

Thủ tại nơi đây? Ngô Tạ Sơn có chút chần chừ, nhưng vẫn đáp, “Vâng.”

Ngô lão thái gia tiếp tục căn dặn, “Âm thầm trốn tại nơi đây là được, nếu phát

hiện thấy bọn hắn tới, ngươi tiếp tục ẩn núp không cần phải xen vào, nếu bọn

hắn muốn rời đi, ngươi cũng không cần ngăn cản, một mình ngươi cũng khó là

đối thủ của Đại Hắc Tử, huống hồ hắn còn có trợ giúp. Bọn hắn đi ra ngoài thì

cứ để cho bọn hắn đi, ngươi chỉ cần phát ra âm thanh cảnh báo, sau đó ở trên

không trung đi theo Đại Hắc Tử phụ tử, ta sẽ tự đuổi tới tìm ngươi.”

Ngô Tạ Sơn nhẹ nhõm, gật đầu đáp: “Đã hiểu rồi, lão tổ tông yên tâm, sẽ không

có sai lầm.”

Ngô lão thái gia ừ một tiếng, xoay người lại chỉ tới một chỗ lối vào đình đài trên

vách, “Nơi đó hẳn là có một gian tương đối đặc biệt, ai trong các ngươi đi vào?”

Ba người trong hình dáng yêu ma quay nhìn nhau, cuối cùng Ngô Hòa Vận thử

nói ra: “Lão tổ tông, ta ở tại đó nhìn thấy một gian không giống bình thường,

những lỗ hổng khác nhìn thấy đều là cảnh ngoài núi, chỉ có một cái lỗ hổng bên

trong đó nhìn qua chính là thấy tình hình bên trong núi.”

Ngô lão thái gia ừ một tiếng, nói: “Không sai, chính là gian đó. Một gian đó

mới là bên trong lầu các trên đỉnh núi mà các ngươi nhìn thấy khi tiến đến. Ở tại

đó có thể thấy rõ tình huống bên ngoài cửa sau. Lão Nhị không ngại thì ẩn thân

tại đó, nhìn thẳng ra ngoài cửa sau, nếu có người nào muốn tiến vào trong cung

điện này thì không thể gạt được ánh mắt của ngươi.”

Ngô Tạ Sơn: “Vâng.”

Lúc này, Ngô lão thái gia lại lắc mình một cái, rời đi, rơi tại cửa sau, lão ta lại đi

tới trên ghế khiêng, ngồi xuống.

Ngô Đao và Ngô Hòa Vận lập tức bay ra, trước sau nâng ghế nằm lên, Ngô lão

thái gia đưa Băng lam kích trong tay chỉ tới một cái phương hướng, ra hiệu đi

về phía đó tìm kiếm, hai yêu ma lập tức song song vẫy cánh bay lên, khiêng lão

ta bay đi rất nhanh…

Bên trong một cái khe nứt trên mặt đất, một số cái đầu lén lút nhô lên một nửa

khỏi mặt đất, trốn ở phía sau một đống tảng đá hoàng kim, xuyên qua khe hở

tảng đá quan sát động tĩnh trên lầu các ở đỉnh núi, chính là nhóm người Ngô

Hắc và Người mặt sắt.

Khoảng cách khá xa, loáng thoáng nhìn thấy chiếc kiệu khiêng rời đi dưới ánh

trăng, Người mặt sắt nhẹ nhàng khẽ di một tiếng, “Bốn tên, chỉ đi ra ba, còn có

một kẻ ở bên trong sao?”

Không người nào trả lời.

Y đành phải quay đầu lại hỏi Ngô Hắc ở một bên, “Ngô huynh, bọn họ rời đi

làm gì vậy?”

Ngô Hắc: “Để ta đi hỏi giúp ngươi một chút?”

Người mặt sắt rõ ràng thoáng sửng sốt, ngay lập tức cười gượng nói: “Vậy thì

không cần.”

Một đám người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể là trước

tiên ẩn núp.

Ẩn núp, lại tiếp tục ẩn núp, cho đến khi trời sáng lên, mọi người cũng dần dần

nhìn thấy rõ thế giời hoàng kim rực rỡ này, thật khiến người cảm thán không

thôi, thì ra thứ quý giá mà Nhân gian truy cầu lại chẳng đáng gì ở tại nơi đây,

đất đá tại trong Nhân gian trái lại trở thành thứ hiếm có ở trong này.

Bọn họ nhìn không thấy chính là, toàn bộ Kim Sơn khổng lồ ẩn giấu trong đám

mây lúc này đang lơ lửng tại trên biển rộng mịt mờ, đang chậm rãi hạ xuống

trên mặt biển trong thời điểm sáng sớm này.

Kim Sơn khổng lồ sau khi chạm đến mặt biển thì vẫn không ngừng chìm xuống,

vẫn duy trì tốc độ vốn có, một mực đều đặn chìm xuống, mặt biển rất nhanh liền

đem ngọn Kim Sơn khổng lồ nhấn chìm quá nửa.

Lúc này, đám mây to lớn tụ tập tại trên biển dường như mất đi sức ngưng tụ, rất

nhanh liền bị gió biển thổi tan, lộ ra hình dáng của Kim Sơn.

Trên mặt biển, thỉnh thoảng có lượng lớn cá hoàng kim tung tăng nhảy lên,

giống như là đang hoan nghênh Tiên cung xuất hiện.

Ở tại trong khe nứt trên mặt đất bên trong Tiên cung, nhóm người Ngô Hắc và

đám Người mặt sắt đều trợn tròn mắt, đều bởi vì động tĩnh thét gào mà chạy tới

phần cuối khe, đưa mắt nhìn xung quanh trong hẻm núi hoàng kim thật lớn kia.

Bọn họ nhìn thấy được nguồn gốc của động tĩnh ầm ầm thật lớn đó, nhìn thấy

một dòng nước thật lớn từ một đầu khác của hẻm núi với khí thế phá hủy tất cả

ầm ầm lao nhanh đến, ào ào ào trong nháy mắt liền lướt qua trước mắt bọn họ,

mặt đất rung động, tiếng gió thổi vù vù như biển gầm.

Dòng nước chảy xiết xoáy lên đang rất nhanh đưa mực nước dâng cao.

Bên trong cung điện, Ngô Tạ Sơn cũng bởi vì động tĩnh đó mà không ẩn núp

nữa, chạy tới vị trí cửa thành nhìn xem chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Khi y tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiên cung chìm vào biển rộng thì rất chấn

động.

Nước biển nhấn chìm tầm mắt của y, cũng dừng lại tại ngoài thành lầu, có một

tầng sóng hư không vô hình khiến cho nước biển bên ngoài khó mà chảy vào

trong cung điện mảy may.

Chỉ là ánh sáng càng ngày càng tối, Ngô Tạ Sơn mắt mở trừng trừng nhìn Tiên

cung một mực chìm vào trong biển rộng sâu không thấy đáy.