Sau khi đoàn người này biến mất vào trong hang động, đám Người mặt sắt trốn
ở gần đó lại chậm rãi xông ra, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh nghi và cẩn
thận.
“Tiên sinh anh minh, những người này tới đây quả nhiên đều tiến vào từ nơi
này, ẩn núp trước ở đây quả nhiên rất thích hợp.”
Thử thái bà nhẹ nhàng vỗ một câu tâng bốc.
Người mặt sắt suy tư, thì thầm: “Lại trực tiếp đi vào…”
Lúc trước, khi Ninh Triêu Ất nói ra, y còn có chút hoài nghi, bây giờ tận mắt
nhìn thấy, quả nhiên không cần dùng thủ đoạn gì cả, người có biện pháp đi vào
quả thực là có thể trực tiếp đi vào.
Y quay đầu lại hỏi mọi người: “Khẳng định đã dùng một loại thủ pháp nào đó,
các ngươi có thể nhìn ra được manh mối gì không?”
Thử thái bà: “Có khả năng có liên quan với những con Hoàng kim điểu mà bọn
họ mang theo.”
Người mặt sắt: “Làm sao biết được điều đó?”
Thử thái bà: “Ninh Triêu Ất từng nói, tên Ngô Hắc kia đưa cho bọn họ mỗi
người một viên kim hoàn, bọn họ mới tiến vào được. Nói cách khác, phương
pháp tiến vào cũng không phải là thủ đoạn gì, chỉ là cầm theo một thứ đồ vật
nào đó mà thôi.”
Lúc này, Người mặt sắt đã hiểu rõ ý của bà ta, chần chừ hỏi: “Kim hoàn và
hoàng kim điểu có thể giống nhau được sao?”
Ở một bên, Giang Sơn nói: “Bọn họ cầm hoàng kim điểu trong tay quả thực có
vẻ quá mức khác lạ, cầm thứ đó làm gì, cũng không thể ăn được, nỗ lực bắt mấy
con chim đem vào Tiên cung, nhìn như thế nào cũng thấy không thích hợp,
khẳng định là có điểm hữu dụng mới bắt.”
Trải qua những lời nhắc nhở như vậy, đem vấn đề đối chiếu so sánh với nhau,
Người mặt sắt hơi chút trầm ngâm rồi gật gật đầu, “Không quản như thế nào,
trước tiên thử xem rồi nói tiếp. Cao Viễn, ngươi cũng đi bắt mấy con chim về
thử xem.”
“Được.” Cao Viễn đáp lời.
Người mặt sắt lại phái một thủ hạ cùng đi với Cao Viễn…
Dưới ánh trăng, bên trong hẻm núi hoàng kim rộng lớn, ba con yêu ma mọc
cánh khiêng ghế nằm vừa bay ra khỏi vách núi liền sợ hãi không ít, nhanh
chóng hoảng sợ nhìn xung quanh.
Nằm trên ghế nằm, Ngô lão thái gia hô lên: “Đừng có hoảng, không có việc gì,
đây chính là tình hình bên trong Tiên cung, bay lên đi, cứ hướng phía trên mà
bay lên.”
Lúc này, ba con yêu ma mới ổn định lại, khiêng ghế nằm bay lên phía trên hẻm
núi lớn.
Sau khi bay đến trên không trung hẻm núi, Ngô lão thái gia lại phất tay chỉ về
phía một ngọn núi cao nhất ở gần đây, “Phía trên đó có một tòa lầu, những gia
hỏa mà Ngô Đao nhìn thấy kia hẳn là đang ở bên trong, đến đó nhìn xem đi, để
xem đứa cháu trai kia của ta có ở đó hay không.”
Lão già cũng chỉ xem trọng cha con Ngô Hắc, về phần những người khác, lão ta
hoàn toàn không để vào mắt.
Một nhóm người lập tức lặng lẽ bay đi về phía đó.
Cũng may đám người Dữu Khánh đã có đề phòng trước đó, Mục Ngạo Thiết
vẫn một mực nhìn chằm chằm tới phương hướng cửa ra vào, vừa nhìn thấy mục
tiêu xuất hiện liền vút bay về phía mọi người, nhanh chóng lao trở vào, hướng
về những khu vực có ánh sáng lấp lóe xung quanh bắn ra những viên sỏi vàng
nhặt ở bên ngoài, một tràng âm thanh va chạm lanh canh vang lên.
Nghe thấy âm thanh báo nguy, những người đang phân tán lục soát nhanh chóng
hiện thân, dồn dập nhảy xuống tập hợp lại.
Mục Ngạo Thiết chỉ nói một câu, “Đi mau, Ngô lão thái gia đến rồi.”
Một đám người nhanh chóng che giấu ánh sáng của Huỳnh thạch, nhanh chóng
hướng một khu vực ở gần đây, nhảy lên lao đi, xông thẳng về phía bên ngoài
đình đài lầu các, xuyên qua lớp sóng hư không rung động, khẩn cấp chạy ra
khỏi Tiên cung, tìm đến một vị trí góc chết ở bên ngoài, ẩn núp.
Dữu Khánh cũng ở trong đó, lần này hắn không có tiếp tục khiêng kim quan,
nghe nói Ngô Đao có khả năng sẽ dẫn Ngô lão thái gia tới, hắn liền đem kim
quan giấu tại trên mái vòm cao nhất bên trong cung điện.
Đối diện với loại nhân vật như Ngô lão thái gia này, khiêng kim quan hành động
không được thuận tiện là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là đã đưa
được kim quan đến nơi muốn đến, đã đem kim quan tiến vào được bên trong
Tiên cung thì không cần phải lấy ra nữa, việc còn lại chính là nghĩ biện pháp
tìm đến Thiên tuyền, hoặc là tìm đến Nhân tuyền.
Hắn cũng muốn thử xem Nhân tuyền có thể giúp Kiều Thư Nhi sống lại hay
không, cha con Ngô Hắc không phải muốn dùng Nhân tuyền để biến thành
người bình thường sao? Hắn muốn thử xem di thể của Kiều Thư Nhi có thể
sống lại thành người bình thường được hay không…
Ghế nằm còn chưa tới gần lầu các, Ngô lão thái gia cuối cùng vẫn là không thể
nhẫn nhịn được tâm tình nóng lòng muốn nhìn thấy cháu trai của mình, lão ta
lắc mình rời khỏi ghế nằm, lóe lên, lướt đi như quỷ mị tại dưới ánh trăng sao,
lao vào bên trong lầu các.
Vì để giữ lại sức lực nhằm đối phó với sự dây dưa của đệ đệ mình, lão mới làm
ra chiếc ghế khiêng thay cho cước lực, vốn nghĩ rằng có thể không tiêu hao tu vi
thì tận lực không tiêu hao, nhưng lúc này lại phải tiêu hao rồi. Lão ta thi pháp
nhẹ nhàng lơ lửng tại bên trong Tiên cung, nổi tại trên không Địa tuyền chính
giữa Tiên cung. Đôi mắt lão ta dần dần ửng đỏ, thân thể chậm rãi lơ lửng xoay
quanh, thỉnh thoảng nhanh chóng quay đầu lại, xem xét kĩ các chỗ ngóc ngách
chìm sâu trong bóng tối của các vách tường tại trong các đình đài lầu các ở khắp
nơi.
Ba con yêu ma bay vào bên trong lầu các, thu cánh lại, biến hóa thành người,
khôi phục bộ dáng của ba vị trang chủ Liệt Cốc sơn trang, rồi phát hiện thấy
không gian bên trong lầu các rất lớn, đủ cho bọn hắn sải cánh bay lượn.
Bọn hắn có khả năng nhìn trong bóng tối, không cần phải đốt cháy vật gì để
chiếu sáng.
Ba người đi tới bên cạnh Địa tuyền, nhìn thấy trong ao nước thỉnh thoảng bốc
lên bọt khí, Ngô Hòa Vận kinh ngạc nói: “Ở đây vậy mà còn có hồ nước, xem
ra còn rất sâu, có thể uống không?” Cúi đầu điều tra, hơi ngửi ngửi để phân biệt
rõ.
Có giọng nói từ trên không trung truyền đến, “Đó là Địa tuyền.”
Ba người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Ngô lão thái gia đang chậm rãi hạ
xuống, rơi tại trên thành hồ.
Nghe nói đây là Địa tuyền có thể biến người thành yêu ma, ba người cho dù đã
là yêu ma nhưng vẫn vô ý thức mà nhanh chóng thối lui một bước.
Ngô lão thái gia nhìn quanh bốn phía, “Nơi đây chính là nội điện của Tiên cung
mà các ngươi ở bên ngoài nhìn thấy.”
Ba người nghe vậy thì mừng rỡ, Ngô Đao cung kính hỏi: “Lão tổ tông, Thiên
tuyền cũng ở tại nơi đây sao?”
Trở về chốn cũ, Ngô lão thái gia như cũng cảm khái vạn phần, buông tiếng thở
dài, “Bên trong Điện là không có. Năm đó, ta đã lục soát, tìm kiếm khắp các nơi
trong điện này, không nhìn thấy hai nguyên tuyền khác. Ta nghĩ, có lẽ nó nằm ở
bên ngoài.” Dứt lời, nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa nơi tiến vào, lại tiếp tục
nói: “Hãy tìm kiếm khắp nơi đây một lần đi, để xem đứa cháu trai kia của ta có
còn ở đây không. Nhớ kỹ, cấm chế tại nơi đây lấy mái hiên làm ranh giới, xông
ra khỏi cấm chế thì phải từ bên ngoài đi vòng trở về.”
“Vâng.” Ba vị trang chủ lĩnh mệnh, rồi lập tức lại biến thành yêu ma hai cánh
với khuôn mặt dữ tợn, giương cánh bay đến bên trong các đình đài lầu các ở
xung quanh để lục soát.
Ngô lão thái gia chắp tay đứng ở trên thành hồ, một đôi con mắt loáng thoáng
lập lòe ánh sáng đỏ tiếp tục nhìn quét xung quanh…
Đi tìm kiếm một chỗ khuất để ẩn núp, đám người Dữu Khánh tìm được một địa
phương tốt, vị trí nơi hang động tiến vào Tiên cung, địa thế nơi này đột nhiên
cắt sâu xuống, từ bên trong Tiên cung ở trên cao vút cũng nhìn không thấy.
Vấn đề là, nơi bọn họ cảm thấy tốt thì cũng là nơi người khác cảm thấy tốt, thí
dụ như vào lúc này, đám Người mặt sắt đang trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Đám Người mặt sắt đang trốn kỹ ở nơi này, chợt nghe thấy tiếng động của
người, lúc đầu còn tưởng rằng là Cao Viễn ra ngoài làm việc trở về, sau khi
quan sát liền phát hiện thấy không đúng, mắt mở trừng trừng nhìn một đám
người nhảy tời đây, bọn chúng cũng không biết nên trốn đi tốt, hay không trốn
mới tốt hơn.
Dù sao, lúc trước đã muốn tìm được những người này, bây giờ người ta chủ
động đưa lên tới cửa, làm sao bây giờ?
Chỉ hơi chút do dự như vậy, hai nhóm người đã chạm mặt với nhau.
Người mặt sắt nở nụ cười, đoán chừng đám gia hỏa này là bị vị Ngô lão thái gia
kia hù dọa phải bỏ chạy khỏi Tiên cung, y liền chủ động đánh vỡ bầu không khí
trầm mặc, “Không nghĩ tới các ngươi cũng đã lên được đây rồi, thảo nào không
chịu hợp tác, thì ra Ngô huynh tự mình có biện pháp lên đây a.” Khi nói lời này
thì tựa như ngẫu nhiên mà quét qua Ninh Triêu Ất.
Rõ ràng là đang làm ra vẻ như không biết đám người Ngô Hắc đã tiến vào Tiên
cung.
Người ta đã muốn diễn như vậy, đám người Ngô Hắc cũng đành phải giả vờ
như không biết rằng đối phương đã biết rõ.
Mọi người cũng chú ý tới chuyện Bạch Lan và Dữu Khánh va chạm ánh mắt
với nhau.
Người mặt sắt bỗng nhiên chỉ vào cửa vào hang động to lớn tối như mực, nói:
“Lúc nãy, khi chúng ta trốn ở trong bóng tối thì tận mắt nhìn thấy ba con yêu ma
khiêng bá phụ của ngươi tiến vào từ nơi này, bây giờ Ngô huynh cũng tới đây,
xem ra nơi này quả thực là lối để tiến vào Tiên cung. Chuyện cho tới bây giờ,
Ngô huynh chẳng lẽ không cảm thấy nhiều người nhiều thêm một phần lực
lượng sao?”
Ngô Hắc cuối cùng cũng lên tiếng, “Ta cũng cho rằng như vậy.”
Trong mắt Người mặt sắt lập tức sáng lên, tinh thần tỉnh táo, ở tại nơi này mò
mò mẫm mẫm, bây giờ có được người biết rõ tình hình tương trợ, vậy thì thực
sự không thể tốt hơn nữa rồi, nếu không, muốn làm gì cũng phải rón rén không
dám làm, y cũng từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng vẫn khó mà đè nén được
dục vọng trong lòng, lập tức phấn chấn nói: “Được, một lời đã định! Ngô
huynh, ngươi cho rằng kế tiếp nên làm gì bây giờ?”
Ngô Hắc: “Trước tiên bào người của ngươi đi tìm mấy con vật còn sống tới đây,
hoàng kim động vật.”
Người mặt sắt: “Ngô huynh là muốn lợi dụng hoàng kim động vật để đi vào
sao?” Nhìn thấy đối phương dùng ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm vào
mình, y vội vàng giải thích, “Không dối gạt Ngô huynh, lúc trước ta trốn ở gần
đây có nhìn thấy mấy người bá phụ của ngươi làm thế nào để đi vào, mang theo
mấy con hoàng kim điểu. Lúc đó ta đã có sự hoài nghi, đã bảo người đi tìm rồi.
Ở tại nơi đây tìm được mấy con vật còn sống hẳn là không khó, chắc hẳn rất
nhanh sẽ trở về, chỉ là…” Y đánh giá phản ứng từ thần sắc của Ngô Hắc, cất lời
thăm dò: “Bá phụ của ngươi đã tiến vào, bây giờ chúng ta còn có thể đi vào
không? Nếu không, chờ một chút đi, chờ khi bọn họ rời đi rồi nói tiếp?”
Ngô Hắc: “Không gian bên trong rất lớn, có thể tránh né được bọn họ.”
“Được! Vậy thì làm theo Ngô huynh.”
Người mặt sắt vui vẻ tán thưởng, nếu vị này đã không sợ, vẫn còn dám đi vào,
thì y cũng yên tâm, nếu không, nỗi lòng sẽ luôn luôn căng thẳng, lo lắng.
Ngô Hắc lại hỏi: “Bọn họ có phát hiện thấy các ngươi không?”
Người mặt sắt: “Không. Bọn họ lặng lẽ đi đến, một mạch đi ra khỏi đám mây
rồi trực tiếp tiến vào bên trong hang động này. Nếu không phải là chúng ta đúng
lúc trốn ở gần đây, e rằng cũng không phát hiện được bọn họ đã tới.”
Dứt lời liền quan sát đối phương, cũng không biết Ngô Hắc với vẻ mặt thâm
trầm đang suy nghĩ cái gì.
Trong lúc vô ý, ánh mắt y chạm đến Dữu Khánh, nhớ tới gì đó, lập tức quay
sang nói với người của mình: “Mọi người đều nghe cho rõ, bây giờ hai bên đã
liên thủ, có thù hận gì thì tạm thời đều phải bỏ xuống, lấy đại cục làm trọng, nếu
không thì đừng trách ta không khách sáo!” Nói xong, quay đầu lại hỏi Ngô Hắc,
“Ngô huynh, ngươi thấy sao?”
Ngô Hắc đại khái đã hiểu được ý của y, quay đầu lại liếc mắt nhìn Dữu Khánh,
thấy Dữu Khánh không có bất kỳ biểu hiện phản đối gì, liền nhàn nhạt “Ừ” một
tiếng.
Chính vào lúc này, trong mây mù có tiếng xé gió truyền đến, nhìn thấy một con
Bạch đầu ưng khổng lồ xuyên phá mây mù bay tới, phía sau còn chở theo một
người trên mỗi tay xách theo mấy con chim bắt được, người sau nhảy xuống,
con bạch đầu ưng khổng lồ cũng thu cánh hóa thành hình dáng của Cao Viễn, hạ
xuống.
Nhìn thấy đang chạm mặt với đám người Ngô Hắc, Cao Viễn ít nhiều có chút
kinh ngạc.
Người mặt sắt đã ra hiệu cho thủ hạ cầm hoàng kim phi điểu bắt về đưa cho
Ngô Hắc nhìn xem, hỏi: “Ngô huynh, thế nào, có thể dùng được không?”
Ngô Hắc nói: “Chia cho hai bên đi.”
Người mặt sắt không có ý kiến gì, nhưng sau khi kiểm kê, phát hiện thấy chỉ có
chín con, hoàn toàn là dựa theo số người của phe mình để bắt, lúc trước không
có nghĩ tới sẽ có thêm nhiều người, y liền nói ngay: “Ngô huynh chờ một chút,
để bọn họ đi bắt thêm mấy con về là được.”
Ngô Hắc: “Không cần phiền phức như vậy, như vậy cũng đủ rồi, chỉ cần thân
thể áp sát vào nhau, dùng chung một con cũng có thể đi vào.”
Hắn ta nói ra sự sơ hở trong lớp phòng ngự này của Tiên cung, chỉ vì không
muốn chậm trễ lâu hơn nữa, từ thông tin Mục Ngạo Thiết cung cấp khi đi ra
ngoài đã chứng minh nhóm người bá phụ đều đã xông vào trong cung điện, bây
giờ nhanh chóng đi vào lối vào có khả năng sẽ tương đối an toàn.