Bên ngoài hang động, Giang Sơn xông ra khỏi nơi ẩn núp, lặng yên tìm đến
miệng động, đưa tay va chạm vào sóng hư không, dùng sức đẩy, phát hiện vẫn
là không thể đi vào, liền lại lặng lẽ rút trở về.
Khi gã một đường vọt nhảy tới giữa sườn núi thì bị đám Người mặt sắt đang len
lén lẻn đến phát hiện ra.
Sau khi song phương chạm mặt, Giang Sơn lại dẫn theo bọn chúng chạy xuống
dưới chân núi, trở về tới trước miệng hang động to lớn kia.
Người mặt sắt dùng tay đụng chạm vào sóng hư không, phát hiện vẫn là không
thể tiến vào, trầm giọng hỏi: “Ngươi xác định bọn họ tiến vào rất dễ dàng sao?”
Giang Sơn chỉ chỉ ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, “Ta nhìn thấy rõ ràng, ngay cả
cái kim quan kia cũng dễ dàng khiêng vào được.”
Người mặt sắt: “Có phát hiện thấy bọn họ sử dụng biện pháp gì hay không?”
Giang Sơn suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, “Không phát hiện thấy có bất kỳ
dị thường gì, cũng không thấy sử dụng bất cứ biện pháp gì, cứ như vậy trực tiếp
đi vào.”
Người mặt sắt lại dùng lực đẩy lớp sóng hư không, nhưng nó thủy chung không
chịu mở ra cho mình, “Làm sao có thể như vậy!”
Giang Sơn: “Có thể là đã dùng biện pháp gì đó không người biết. Tiên sinh,
đám người Ninh Triêu Ất hẳn là đã nắm giữ được biện pháp ra vào.”
Bộp! Người mặt sắt dùng quyền đấm cào lòng bàn tay, hơi lộ vẻ hưng phấn, nói:
“Không sai, bọn họ khẳng định đã biết rõ, để cho bọn họ lưu lại bên kia, mục
đích của chúng ta xem như đã đạt được, lập tức tìm cơ hội liên hệ với bọn họ!”
Vấn đề là bây giờ làm sao để liên hệ? Người đã tiến vào trong, bọn chúng cũng
không tiện gióng trống khua chiêng kêu gào ầm ĩ, không có khả năng để cho cơ
sở ngầm xếp vào đó bị lộ.
Trong lúc bọn chúng đang nghĩ biện pháp làm sao để liên hệ với đám người
Ninh Triêu Ất, thì đám người Ninh Triêu Ất lại đang ở tại phía dưới chân một
vách núi đá khác vỗ đập vách núi thình thịch.
Lúc mới vào hang động, bọn họ còn chưa có cảm thấy gì, sau khi đi được mấy
chục bước, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, giống như lại trở về vực
sâu lúc trước có đám nhện kia, chỉ là bức vách hai bên đã biến thành vách tường
hoàng kim, mà trên bầu trời đêm thì vẫn có thể nhìn thấy ánh sao, ánh trăng
sáng tỏ cũng soi sáng bên trong vực sâu.
Cái gì quỷ? Rõ ràng vừa rồi là đã tiến vào trong một cái hang động.
Bọn họ quay nhìn lại, nào còn có hang động gì, lối vào hang động cũng không
thấy nữa, chỉ là một đầu cuối của một hẻm núi vực thẳm mà thôi.
Tại sao chỉ vừa mới xoay người một cái liền thay đổi rồi? Bọn họ cho rằng bị ảo
giác, liền giơ tay gõ đập thình thịch, kết quả phát hiện đó đúng là một bức vách
hoàng kim rắn chắc.
Không phải ảo giác, tại sao có thể như vậy? Mọi người lập tức quay đầu lại, ánh
mắt nhìn thấy được Ngô Hắc ở cách không xa, chỉ thấy Ngô Hắc ngước nhìn
trời sao, cũng không thể hiện vẻ gì kinh ngạc, hiển nhiên đã biết rõ chân tướng.
Mà vào lúc này, cậu con trai nhỏ của Tiểu Hắc cũng chân trần chạy tới, bước
thấp bước cao, cũng không sợ tổn thương bàn chân.
Tiểu gia hỏa chạy đến trước vách đá, cũng học theo mọi người gõ đập một hồi,
sau đó nhặt lên một cục vàng gõ vang bức vách cành cạch thình thịch.
Sau một lúc gõ vang, nó xoay người nhìn về phía một đám người lớn, đôi mắt
đen lúng liếng trong sáng.
Một đám người lớn cũng nhìn nó.
Sau một lúc đối diện, Tiểu Hắc chợt hướng về phía Ngô Hắc hét to lên: “Không
thấy nữa!”
Ngô Hắc lẳng lặng nhìn nó, nhẹ nhàng ngoắc tay, ra hiệu cho nó tới đây.
Tiểu Hắc lập tức ném cục vàng đi, chạy về với phụ thân, lôi kéo tay áo phụ
thân, chỉ vào đường đi tới, ngước cao đầu nói: “Không thấy nữa.”
Ngô Hắc xoa xoa đầu nó, nói cho nó biết, “Không sao, vẫn có thể đi ra ngoài.”
Lúc này Tiểu Hắc mới trở nên yên tĩnh.
Một đám người nghe vậy cũng đi tới, Nam Trúc hỏi:
“Tiên sinh, đây là có chuyện gì, tại sao Tiên cung lại biến thành một cái vực
sâu?”
Ngô Hắc chỉ chỉ vào đáy cốc gồ ghề, “Vẫn không có gì thay đổi, vẫn luôn là
như thế, cái vực sâu này chính là con đường tiến giai những những động vật
hoàng kim phía bên ngoài kia, chúng nó tiến vào từ một đầu này, vượt qua khe
sâu này để hoàn thành tiến giai, sau đó lại theo một đầu khác của khe sâu mà đi
ra ngoài.”
Nam Trúc a một tiếng, nói, “Nói cách khác, chúng ta cũng có thể đi ra ngoài từ
một đầu khác.”
Nào ngờ Ngô Hắc phủ nhận: “Đầu bên kia, chúng ta không ra được.”
Mọi người đều ngưng nghẹn không nói nên lời, ngơ ngẩn nhìn y.
Lục Tinh Vân nhẹ nhàng mở miệng hỏi, “Tiên sinh, ngươi đang nói giỡn sao?”
Ngô Hắc: “Các ngươi hãy tìm quả Trứng vàng lúc trước ta đưa cho các ngươi
mà xem.”
Nghe được lời này, mọi người lập tức đưa tay tìm kiếm, kết quả sờ tới sờ lui
cũng không có thể tìm thấy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, phát hiện Trứng vàng
trên thân mọi người đều không còn nữa rồi.
Ninh Triêu Ất: “Tại sao lại hư không biến mất rồi?”
Lúc này, đã thuận lợi tiến vào, Ngô Hắc cũng không có tiếp tục giấu giếm bọn
họ, “Miệng hang động này, chỉ có hoàng kim động vật mới có thể đi vào. Mà tại
địa phương này, chỉ có động vật tụ tập đủ tà khí mới có thể tiến vào để hoàn
thành tiến giai, nếu hoàng kim động vật không đạt được yêu cầu, khi tiến vào
thì sẽ bị hấp thu mất, các ngươi cũng có thể cho là đã bị giết chết rồi.
Trứng đã đưa cho các ngươi, quả thực không biết là trứng của hoàng kim động
vật nào, lúc trước khi ở bên ngoài, ta phát hiện thấy ở trên đường, thuận tay thu
nhặt lấy. Nói cách khác, chúng ta là sử dụng biện pháp đầu cơ trục lợi để tiến
vào, giả mạo làm hoàng kim động vật để xâm nhập nơi đây. Cũng là không còn
cách nào, trừ cách đó ra, chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào khác có thể đi
vào được. Đây cũng là biện pháp mà năm đó cha ta và bá phụ ta trong lúc vô ý
phát hiện ra.”
Mọi người đại khái đã hiểu được ý của y.
Dữu Khánh hỏi: “Nói cách khác, không chỉ có là loại trứng kia, chúng ta có thể
lợi dụng bất cứ hoàng kim động vật nào đều có thể tiến vào?”
Ngô Hắc gật đầu, “Hẳn là như vậy.”
Nam Trúc bừng tỉnh đại ngộ nói: “Chúng ta không thể đi ra từ phía đầu kia là
bởi vì chúng ta không còn có kim trứng, nếu như chúng ta có kim trứng, hoặc là
có hoàng kim động vật khác thì có thể thông qua đầu kia để đi ra ngoài.”
Ngô Hắc: “Hẳn là vậy đi.”
Thấy mình đã nói trúng, Nam Trúc hiện ra nét tươi cười, chợt thấy mọi người
dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, tức thì nhận thấy được mình đã nói lời
ngu xuẩn.
Ngô Hắc đưa tay nhấc nhi tử của mình lên, tung mình phi thân bay lên, một
đường theo vách núi lao lên như diều gặp gió.
Tại nơi địa phương xa lạ này, mọi người không biết nên lựa chọn như thế nào,
chỉ có thể là đi theo y.
Không bao lâu sau, mọi người lần lượt đi tới đỉnh núi, nhìn thiên địa rộng lớn
xung quanh, muốn không kinh ngạc cũng khó.
Ngửa mặt lên trời có thể nhìn thấy vũ trụ tinh không, trăng sao sáng tỏ giống
đúc như ngoại giới.
Xung quanh có thể nhìn thấy dãy núi, đất bằng và khe rãnh, chỉ là toàn bộ địa
hình địa mạo có thể nhìn thấy được đều là hoàng kim, khiến cho nó trông có vẻ
đặc biệt hoang vắng.
Nói chung, mặt đất dưới ánh trăng nhìn trong mắt không thấy phần cuối.
Ninh Triêu Ất kinh ngạc hỏi: “Trong Tiên cung lại có không gian lớn như vậy
sao? Vậy… Lối ra ở đâu?”
Nam Trúc hướng về phía vực sâu, bĩu môi, “Còn cần phải nói sao, đương nhiên
là chờ đến khi hoàng kim động vật tiến vào đây tiến giai, sau đó nương nhờ vào
đám hoàng kim động vật đó để đi ra ngoài theo một đầu khác.”
Mọi người suy nghĩ cũng phải.
Nào ngờ Ngô Hắc lại nói: “Kỳ thực để đi ra ngoài rất đơn giản, ở gần đây hẳn là
có một căn nhà, tìm đến căn nhà đó là có thể đi ra ngoài.”
Căn nhà? Mọi người lập tức quan sát xung quanh, lại là Ngô Hắc nhấc tay chỉ
về phía đỉnh một ngọn núi cao nhất ở gần đây, mọi người thuận thế nhìn tới,
nhìn thấy trên đỉnh núi dường như thật sự có một công trình kiến trúc.
Tìm thấy rồi, đương nhiên là muốn tới nhìn xem một lần, cho dù là Ngô Hắc, y
cũng là lần đầu tiên tới đây.
Không cần phải thương lượng, mọi người lập tức dồn dập lao về phía kia.
Sau khi một đám người chạy đến trên đỉnh ngọn núi cao nhất kia, phát hiện đó
là một tòa hoàng kim lầu các, tại trong trời đêm tối đen này nó hòa hợp nhất thể
với đỉnh núi, nếu không chú ý cẩn thận thật đúng là dễ dàng bỏ qua. Phỏng
chừng coi như là ban ngày ban mặt thì cũng không dễ dàng thấy rõ, màu sắc
cùng với xung quanh trọn vẹn một khối, không dễ phân biệt.
Cửa chính của lầu các mở ra, bên trong tối như mực, mọi người giơ vật chiếu
sáng đi vào bên trong.
Đi vào, chiều sáng hơi chút tìm tòi, mọi người liền phát hiện thấy không thích
hợp, không gian bên trong rất lớn, căn bản không phải với thể tích lầu các nhìn
thấy bên ngoài có thể chứa được.
Nam Trúc lập tức quay đầu chạy đi ra ngoài, chạy ra bên ngoài lầu các để kiểm
tra, phát hiện ra vào thông suốt, bên ngoài vẫn là như cũ, chỉ là bên trong có
động thiên khác mà thôi.
Sau đó, mọi người lại nhìn thấy gã chạy trở vào.
Gã nói với mọi người: “Bên ngoài vẫn y chang trước khi tiến vào, không có
biến hóa gì.”
Không đợi mọi người dò hỏi, Ngô Hắc chủ động giải thích: “Bên trong này
tương ứng với những gì nhìn thấy bên ngoài Tiên cung, mỗi một cửa ra vào
nhìn thấy ở bên ngoài đều kết nối với nơi đây, toàn bộ cửa ra vào ở nơi đây
thông tới bên ngoài thì đều có thể đi ra bình thường. Vẫn là câu nói kia, chỉ có
thể ra, không thể vào, một khi đã xông ra kết giới phong ấn, muốn tiến vào lại
thì chỉ có thể là làm lại từ đầu, tiến vào lại từ nơi tiến vào lúc trước.”
Mọi người vừa nghe y nói, vừa đi theo y một đường đi tới trước, không gian lớn
và trống trải, trên mặt đất hoàng kim dưới chân chạm khắc nhiều loại hoa văn
tinh xảo.
Sau lại, Ngô Hắc dừng lại bên cạnh một ao nước lớn xuất hiện đột ngột trên mặt
đất, cau mày ngóng nhìn.
Tiểu hài tử đều thích chơi đùa nước, Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ, vô ý thức
liền định cúi vào trong hồ đưa tay nghịch nước, nhưng mà bị Ngô Hắc chụp kéo
lại.
Một đám người cũng đi tới gần hồ nước nhìn xem, vật chiếu sáng trong tay
vươn tới chiếu sáng, phát hiện thấy hồ nước rất trong suốt, nhưng mà nhìn
không thấy đáy, có cảm giác sâu không thấy đáy.
Sùng sục, dưới đáy ao thỉnh thoảng có từng đợt bọt khí phun ra.
Tại địa phương khắp nơi đều là hoàng kim này, tại nơi nhìn đâu cũng thấy màu
vàng óng ánh nhìn đến phát chán này, ngay cả một khối đá bình thường cũng
không thấy, vậy mà lại xuất hiện một hồ nước trong vắt, trái lại vô cùng hiếm
thấy.
Nam Trúc cũng định đưa tay chạm vào nước để điều tra, ngoài miệng sách sách
nói: “Nước mà Tiên nhân dùng chắc hẳn không phải loại bình thường. Tiên
sinh, nước này không có độc đi?”
Ngô Hắc bình tĩnh nói: “Đây là Địa tuyền, ta không biết Địa tuyền có tính là
độc hay không độc, nếu như ngươi muốn biến thành quái vật không phải người
không phải quỷ thì có thể đi xuống ngâm đi.”
Ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt nhìn chăm chú về phía Nam Trúc.
Ngón tay Nam Trúc cách mặt nước chỉ còn có khoảng cách nửa bàn tay, người
đang khom lưng lập tức cứng tại đó, thần tình trên mặt co quắp, có cảm giác
như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Mục Ngạo Thiết bước nhanh đi đến, vỗ vai gã một cái, kéo trở về.
Nam Trúc có phần bối rối mà nhìn mọi người, bàn tay vô ý thức mà cọ xát, chùi
chùi lên y phục, dùng lời nói để bù đắp, “Không nghĩ tới, tiên gia Địa tuyền
trong truyền thuyết vậy mà lại cứ phổ phổ thông thông bày ra như thế này, thật
đúng là nhìn không ra được.”
Khiêng kim quan, Dữu Khánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bồi một câu:
“Có thể xuất hiện tại nơi đây còn có đơn giản sao? Ngươi còn muốn bày ra thủ
đoạn gì hay sao?”
Ngô Hắc không quản những chuyện này, bỗng nhiên hướng về phía bầu trời
quăng Huỳnh thạch trong tay ra.
Mọi người ngửa đầu nhìn tới, mơ hồ nhìn thấy được một số hình dáng không
gian ở phía trên, đại khái là một cái không gian hình nón bất quy tắc, trên vách
bên trong có bậc thang và lan can được điệu khắc trọn vẹn một khối, còn có các
loại hành lang và các môn đình cửa vào.
Ánh sáng do huỳnh thạch tỏa ra hữu hạn, cho nên không nhìn thấy rõ chi tiết cụ
thể.
Nhưng mà ở trong một đám người đứng bên ngoài Tiên cung, Cao Viễn chợt chỉ
về phía Tiên cung, vội la lên: “Mau nhìn!”
Đám Người mặt sắt vụt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thỉnh thoảng có những
quang ảnh rơi xuống.
Một đám người lập tức đuổi theo hướng đi của những quang ảnh kia, lắc mình
bay đi xuống núi…
Bên bờ ao, Ngô Hắc đưa tay bắt lấy viên Huỳnh thạch vừa rơi xuống, những
ánh mắt quan sát ở xung quanh cũng thu về.
Dữu Khánh hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất vào lúc này, “Tiên sinh, Thiên
tuyền ở đâu?”
Ngô Hắc: “Ta cũng muốn biết rõ.”