Bán Tiên

Chương 404: Dẫn hai người bọn hắn đi




Bạch Lan dừng bước, nghe xong lời căn dặn, quay đầu lại nhìn một cái, rồi tiếp

tục đi tới trước.

Tứ chi đều có vết thương, phía sau lưng cũng mỡ ra một cái lỗ lớn máu chảy

đầm đìa, áo quần rách nát, cho người ta có cảm giác rách rưới tả tơi.

Tuy rằng bị thương nhưng cũng chỉ khiến cho ả ta không thuận trong lợi chiến

đấu chứ không gây trở ngại khi rời đi, thân hình vụt lóe lên nhảy lao về phía bờ

bên kia.

Hai người Nam, Mục cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh Dữu Khánh, quan sát

trên dưới, phát hiện thấy hắn không có việc gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, hai người cũng rất khó hiểu, Nam Trúc hỏi: “Lão Thập Ngũ, lưu

lại nữ nhân này là lưu một mầm tai họa, mạng nhỏ của ả ta đã nằm dưới kiếm

rồi, hẳn nên lập tức chém ả, làm sao có thể buông tha, làm vậy chẳng phải là tự

tìm rắc rối cho mình sao?”

Dù rất khó hiểu, nhưng cảm thấy lão Thập Ngũ làm như vậy tất có lí do, vì vậy

cất lời hỏi.

Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào bóng người đi xa, “Là tai họa, nhưng chỉ là

mầm tai họa tìm kiếm sự sống dưới kiếm của ta. Bên kia còn có cái tai họa mà

sức bọn ta không thể địch, dựa vào thực lực của chúng mà ta muốn giết chết hắn

là rất khó, có lẽ Bạch Lan sẽ dễ dàng đắc thủ hơn chúng ta.”

Nghe được lời này, hai người Nam, Mục bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu được dụng

ý khi tên này buông tha cho đối phương.

Nam Trúc buông tiếng thở dài, “Thảo nào ngay từ đầu ngươi không nói rõ, cứ

phải đấu cùng ả một trận rồi mới bằng lòng nói ra.”

Dữu Khánh: “Ngay từ đầu ta liền nói ra như vậy, ả ta có thể dễ dàng tin tưởng

sao? Ta có thể giết chết ả nhưng lại không giết, ả mới sẽ tin tưởng, ả ta mới có

khả năng đi làm theo những gì ta dẫn dắt.”

Hai người Nam, Mục nhìn nhau, trong mắt đều có cảm giác kinh ngạc khó giải

thích, cho dù tại trong mắt hai người, lão Thập Ngũ vốn không phải là thứ gì

tốt, có làm ra chuyện hãm hại lừa gạt gì đó cũng không đủ quái lạ, nhưng lần

này bọn họ vẫn khó giải thích mà cảm nhận được, lão Thập Ngũ hình như đã có

thay đổi ở điểm nào đó.

“Ngươi vừa rồi thi triển ra chính là Phong Trần kiếm quyết?” Mục Ngạo Thiết

bỗng hỏi một câu.

Dữu Khánh hơi gật đầu, nhìn về phía kim quan, “Nơi đây không thích hợp ở

lâu, đi thôi.”

Ba người mới vừa đi trở lại bên cạnh kim quan, Dữu Khánh mới vừa cúi người

định nhấc kim quan lên, chợt thấy trên nắp quan tài dường như xuất hiện thứ gì

đó phản chiếu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tới.

Hai người khác tự nhiên cũng ngẩng đầu nhìn lên, bỗng thấy kinh hãi.

Một con nhện thân thể to như một căn nhà lơ lửng trên không, đang chậm rãi

trôi về phía bọn họ, xác thực mà nói là treo ngược hạ xuống.

Vào thời điểm này, sư huynh đệ ba người cuối cùng đã biết được lưới tơ vàng

kim kia là thứ gì.

Vấn đề là không chỉ có một con, rất nhiều con nhện vàng to to nhỏ nhỏ không

biết từ nơi nào chui ra, nhỏ nhất cũng lớn cỡ một căn phòng, cao cao thấp thấp

dồn dập từ trên trời hạ xuống.

Ba người nào dám do dự gì nữa, Dữu Khánh nâng kim quan lên là người đầu

tiên chạy đi, cũng hô to, “Đi!”

Còn chưa lao tới vách đá đối diện trước mặt thì thấy hàng loạt con nhện vàng to

to nhỏ nhỏ từ trên vách đá bò ngược xuống. Những vết nứt lớn và hang động

trên vách đá dường như là tổ của những con nhện này, không ngừng có loại vật

này bò ra, đá vụn từ trên vách đá rơi xuống như mưa.

Những con nhện vàng treo ngược kia cũng đã hạ xuống mặt đất, thành quần kết

đội vọt về phía bọn họ, những cái đốt chân kia leo lên rất nhanh.

Ba người quay đầu nhìn lại phía sau, cũng không thể quay về được, bầy nhện

đông đúc đã hạ xuống rồi.

Càng muốn mạng chính là trong không trung, hàng ngàn hàng vạn tơ nhện vàng

kim phun ra tung bay rơi xuống.

Lúc trước Nam Trúc đã thử qua mức độ dính chắc của thứ này, nếu thật sự bị

nhiều tơ nhện như vậy quấn lên người, muốn thoát thân được chỉ sợ là khó như

lên trời, hắn lập tức liên tục tung chưởng phong ra, thổi bay đám tơ nhện bay

tới.

Mục Ngạo Thiết cũng như thế, ba người đồng thời nhắm phía có ít nhện vàng

nhất, phóng đi.

Nhưng tơ nhện phất phới từ trên trời giáng xuống càng ngày càng nhiều, kim

quan vô cùng nặng nề, cuối cùng đã bị một ít tơ nhện tung bay dính vào, động

tác có hơi chút chậm lại, tơ nhện bay dính vào lại càng nhiều thêm.

Dữu Khánh còn định tận lực xoay chuyển tình thế, nhưng sau khi ánh mắt đảo

qua hai người Nam, Mục, cuối cùng vẫn phải bỏ lại kim quan, cùng hai người

trước đồng thời lắc mình thoát đi.

Ba người một tay rút kiếm, một tay không ngừng phát ra chưởng phong thổi bay

những tơ nhện nhè nhẹ kia.

Rất nhanh, ba người liền bị đám nhện từ bốn phương tám hướng xông đến vây

quanh, từng cái đốt chân giống như trường mâu bầm bập đâm tới bọn họ, ba

người rất nhanh né tránh, những cục vàng trên mặt đất không ngừng bị trường

mâu đốt chân đâm xuyên qua, có thể tưởng tượng ra được lực tấn công dữ dội

như thế nào.

Cũng may những con nhện to lớn này cũng có khuyết điểm, chúng nó khó thể

tấn công trên lưng của chính chúng. Ba người tung lên rơi xuống phía sau lưng

chúng nó, tránh né đám nhện và tơ nhện không ngừng từ trên hạ xuống, tình thế

vô cùng hung hiểm, nếu như bị những tơ nhện kia quấn lên người, hậu quả khó

mà tưởng tượng nổi…

Trên vách núi, đám người Ngô Hắc, và cả Người mặt sắt đều nghe được dưới

vách núi mơ hồ truyền đến âm thanh ù ù.

Tại lúc đang lắng nghe, một thân ảnh phi thân bay lên, hạ xuống đỉnh vách núi,

chính là Bạch Lan với dáng vẻ tóc tai bù xù, quần áo tả tơi.

Thấy dáng vẻ ả ta khắp người bị thương, Người mặt sắt khá kinh ngạc, hỏi:

“Làm sao lại bị thương đến tình trạng như vậy?”

Bạch Lan hơi ngưng mắt nhìn vào đôi mắt hắn ta, cắn răng nói: “Tin tức của

ngươi có sai lầm, tu vi của hắn đã phá Huyền, thực lực mạnh hơn ta tưởng

tượng, thiếu một chút ta đã táng mệnh tại trên tay bọn họ.”

“Tu vi phá Huyền rồi?” Người mặt sắt kinh ngạc, tiếp đó lại hỏi: “Người đã

chết?”

Bạch Lan: “Không có, xuất hiện rất đông con nhện cuốn lấy bọn họ, ta mới có

thể thoát thân. Tiên sinh, những con nhện kia lực tấn công rất mạnh, tơ nhện

phun ra dính rất chắc, bị dính vào mu bàn tay, ta phải trực tiếp róc ra một mảng

da mới có thể thoát được thân, rất nhiều nhện đã bị kinh động, có thể lên trên

này bất cứ lúc nào.”

Người mặt sắt lập tức phất tay quát lớn: “Đi!”

Hai người song song lắc mình rời đi.

Ninh Triêu Ất lập tức hỏi Ngô Hắc, “Tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ?”

Ngô Hắc không chút do dự nói: “Chúng ta cũng đi!”

Vừa mới nói xong, có âm thanh vù vù vang lên, ba cái bóng người từ dưới vách

núi xông lên trên, chính là ba người Dữu Khánh.

Phía dưới vách núi còn có âm thanh ào ào giống như thủy triều đang tràn lên,

Dữu Khánh bỏ trường kiếm vào bao, nhắc nhở mọi người, “Quái vật dưới vực

sâu đã bị kinh động, đang đuổi theo.” Dứt lời, chợt lui ra phía sau một bước, hai

tay đột nhiên đánh lén, đâm vào phía sau lưng hai người Nam, Mục, lại nhanh

chóng bổ sung mấy chỉ.

Đám người Ngô Hắc vẻ mặt kinh ngạc, không rõ lí do.

Hai người Nam, Mục cũng kinh hãi, nhưng bất lực, thân thể xụi lơ đổ nhào

xuống.

Dữu Khánh hai tay nâng nâng hai người, khẩn cấp nói với mọi người: “Dẫn hai

người bọn hắn rời đi giúp ta.” Dứt lời hai tay đẩy ra, đẩy hai người bay đi.

Ninh Triêu Ất và Chu Khoan Trấn lập tức xuất thủ, mỗi người tiếp lấy một

người.

Ánh mắt hai người Nam, Mục gấp gáp lấp lóe, không động đậy được, miệng lại

không thể nói, khiến hai người nôn nóng vô cùng.

Dữu Khánh quay đầu liền dọc theo mép vách núi chạy vội đi.

“Ngươi đi đâu?” Ninh Triêu Ất hô to hỏi.

Dữu Khánh: “Về sau ta sẽ đi tìm các ngươi.”

Âm thanh ù ù dưới vách núi đã tới gần, Ngô Hắc trầm giọng nói: “Đi!”

Một đám người lập tức lướt đi, rất nhanh lại lục tục quay đầu nhìn, chỉ thấy một

đám vật khổng lồ ánh vàng rực rỡ leo lên trên, trông thấy đoàn người, lập tức

nhấc lên một trận truy kích khói bụi ầm ầm tung bay, chân dài chạy cũng nhanh.

Dữu Khánh nhảy vào ẩn núp tại trong một cái khe nứt trên mặt đất, đợi cho

động tĩnh bên ngoài biến mất, hắn mới bò ra khỏi khe nứt, đi đến phái bên vách

núi, vươn đầu ra nhìn nhìn phía dưới vách núi, sau khi xác nhận đã không còn

bóng dáng con nhện khổng lồ, mới phi thân nhảy xuống.

Xuống đến phía dưới vực sâu, lại một đường cẩn thận lướt đi.

Không bao lâu sau, hắn lại trở về khu vực lúc trước phát sinh sự việc, cũng nhìn

thấy được kim quan bị mình bỏ lại. Nhưng vấn đề là kim quan đã bị lượng lớn

tơ nhện bao bọc rồi, mặt đất khu vực đó cũng phủ đầy tơ nhện khắp nơi, không

nói tới việc lấy kim quan ra, hắn căn bản không có ách nào tới gần.

Nôn nóng vò đầu bứt tai một hồi, hắn đột nhiên lấy mồi lửa ra ra, nhớ tới tơ

nhện tại Nhân gian rất sợ lửa, không biết nơi đây thì thế nào.

Thổi cháy mồi lửa lên, thuần túy là còn nước còn tát, cầm ngọn lửa đốt lên tơ

nhện, nào ngờ đột nhiên “Bùng” một tiếng, một đám lửa đột nhiên bùng lên, rồi

giống như là một cơn gió, rất nhanh lan tràn đến toàn bộ tơ nhện có liên quan

vào.

Dữu Khánh ngạc nhiên, không nghĩ tới những tơ nhện này chống cháy kém như

thế, vừa đụng vào lửa liền cháy.

Ngọn lửa bốc cháy rất mạnh, đốt cháy ra một mùi khét quái dị. Bị ngọn lửa

nóng thiêu đốt, những tơ nhện vàng kim kia như đang vặn vẹo, xoắn lại. Lửa

bùng phát nhanh, tan cũng nhanh, ánh lửa rất nhanh liền dập tắt, những tơ nhện

đã bị đốt cháy qua kia đều trở nên mềm oặt, rũ xuống, cũng mất đi sự sáng bóng

vốn có.

Hắn thử phất tay quét ra chưởng phong, để nhìn xem tơ nhện còn có khả năng

bám dính hay không, kết quả những tơ nhện từng bị đốt cháy kia không chỉ tung

lên, còn tan vỡ thành bụi vàng bay lượn.

Tơ nhện lúc trước vốn vô cùng khó thoát khỏi, bây giờ rất dễ dàng liền bị ngọn

lửa giải quyết, Dữu Khánh rất vui sướng, cất mồi lửa đi, lập tức lắc mình nhảy

đến bên cạnh kim quan, phất tay gạt bỏ tơ nhện đã bị đốt hủy, lộ ra hình dáng

kim quan.

Mặt trên Kim quan trở nên lồi lõm gồ ghề, rõ ràng là bị đám nhện to lớn kia

giẫm đạp lên.

Cũng may không bị đâm lủng, Dữu Khánh nâng kim quan lên liền chạy, muốn

thừa dịp những con nhện khổng lồ kia còn chưa trở về, nhanh chóng chạy thoát

thân.

Nào ngờ sợ cái gì tới cái đó, đợi khi hắn leo đến dưới vách đá, mới bò lên cao

chưa được bao nhiêu, liền phải dừng lại, âm thanh đá vụn sột soạt từ phía trên

rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên có một cái hang động, một con

nhện đang tựa nửa người tại cửa hang động nhìn chằm chằm vào hắn ở phía

dưới.

Rất hiển nhiên, đám nhện này vẫn chưa có hoàn toàn chạy đi hết.

Con nhện to lớn bỗng nhiên chui ra khỏi cửa hang động, tơ nhện từ phía đuôi

lao thẳng tới Dữu Khánh ở phía dưới.

Dữu Khánh búng người bay đi ra ngoài, nửa chồm hổm rơi xuống đất, bỏ kim

quan xuống, tiếp đó lại bật người bay lên, phản công trở lại.

Con nhện to lớn vừa đáp xuống đất, Dữu Khánh đã rút kiếm cầm trong tay từ

trên trời giáng xuống, rơi tại phía trên lưng nó, thừa dịp nó còn chưa có đứng

vững, trực tiếp chính là một kiếm đâm ngược vào vị trí cái cổ của con nhện, một

luồng tà khí tức thì toát ra từ chỗ vết thương.

Con nhện to lớn lập tức phát ra tiếng kêu to “chi chi”, xoay quanh rất nhanh,

thân thể giãy giụa kịch liệt, thậm chí là dùng thân thể đụng vào vách, sau cùng

lại liều mạng mà leo về trên vách đá, nhưng mà sự sáng bóng trên thân nó đang

dần biến đổi, các đốt chân leo lên cũng dần dần trở nên vô lực, lung lay muốn

đổ, có vẻ như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nơi miệng vết thương trên cổ nó, tà khí vẫn tiếp tục tuôn ra bên ngoài, không

phải là trạng thái bay lên mà là biến thành trạng thái bị hút ra.

Treo tại phía sau lưng con nhện, Dữu Khánh cúi đầu nhìn, nhìn tà khí cuồn cuộn

như gió xoáy vù vù rót vào trước ngực mình, tự nhiên không phải rót vào trong

cơ thể hắn mà là bị hút vào trong mặt dây chuyền nơi vòng cổ, lại là viên hạt

châu của Vân Hề đang hấp thu tà khí.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, con nhện to lớn này vô cùng kinh hoảng, vô

cùng sợ hãi, nhất tâm chỉ muốn chạy giữ mạng.

Nhưng mà dường như sức sống của con nhện to lớn này cũng đang rất nhanh bị

hút ra, bề mặt kim loại bên ngoài xuất hiện cảm giác mù mờ như bị ăn mòn, mất

đi sự trơn bóng lúc trước.

Cuối cùng, con nhện to lớn không còn sức lực kêu to, càng là không có sức lực

treo mình tại trên vách đá, trượt chân ầm ầm rơi xuống.

Dữu Khánh phi thân bay ra, rơi xuống, mạnh mẽ tiêu hao pháp lực để nâng cao

tác dụng của pháp nhãn, mắt mở trừng trừng nhìn một làn tà khí sau cùng toát ra

từ trên miệng vết thương con nhện bay tới, rót vào trên ngực mình.