Đối phương dông dài nói ra một đống đạo lý, Dữu Khánh lại không muốn phân
rõ phải trái cùng đối phương, bởi vì bản thân hắn không có tư cách nói lý, hắn
không làm chủ được đối phương, cũng không làm chủ được một nhóm người
bên này, vì vậy hỏi ngược lại:
“Đến cùng thì ngươi là ai?”
Người mặt sắt cười nói:
“Ta biết rõ ngươi muốn biết điều gì, nhưng hiện tại, ngươi ta là quan hệ đối
địch, ta còn không thể nói cho ngươi biết. Chỉ cần hợp tác thuận lợi, sau việc dù
cho ngươi không hỏi, ta cũng sẽ chủ động nói cho ngươi biết một ít, tuyệt không
nuốt lời!”
Dữu Khánh không tiếp tục hé răng, có hợp tác hay không thì toàn bộ nhìn xem
Ngô Hắc quyết định như thế nào, đối phương vốn không phải muốn hợp tác với
hắn, mà là muốn hợp tác với người nắm giữ bí pháp ra vào Tiên cung, chính là
Ngô Hắc. Hắn biết rõ Ngô Hắc dẫn theo nhi tử vào đây truy tìm điều gì, đánh
giá Ngô Hắc sẽ không cự tuyệt hợp tác như vậy.
Nói cách khác, tại trong cục diện hiện nay, chỉ cần Ngô Hắc còn có thể chắn tại
trước mặt Người mặt sắt để che chở bọn họ thì đã rất tốt rồi, làm sao có khả
năng yêu cầu người ta nghe lời của mình, muốn để cho người ta liều mạng báo
thù cho mình thì càng không thể.
Người mặt sắt có ý tươi cười trong ánh mắt, y cũng không cho rằng Ngô Hắc
cần thiết phải cự tuyệt mình.
Nào ngờ, Ngô Hắc lạnh nhạt nói:
“Ngay cả việc ngươi là người nào ta cũng không biết, ngươi cảm thấy ta cần
phải hợp tác với ngươi sao?” Nói xong thì nghiêng đầu ra hiệu cho đám người
Dữu Khánh, “Các ngươi đi trước đi.”
Ý tứ rất đơn giản, y đi sau chính là muốn che chắn phía sau.
Nói đến cùng vẫn là muốn che chở cho nhóm người bên mình, nếu y đi trước,
một khi Người mặt sắt xuất thủ, những người khác có khả năng không chống
được.
Cũng giống như lúc trước Dữu Khánh đã cứu con của y, y còn cố ý chạy đi cảm
tạ, rồi lúc trước tại ngoài cửa ra vào, hai cha con y rơi vào trong tay bá phụ của
y, cũng là được mọi người liên thủ cứu lấy hai cha con bọn họ, hiện tại làm như
vậy cũng xem như là trong tình trong lý.
Dữu Khánh trái lại nhịn không được nhìn Ngô Hắc nhiều một chút, đối với nhân
phẩm của vị này có được nhận thức càng thêm sâu.
Đương nhiên, cũng bất ngờ với việc y vậy mà lại cự tuyệt hợp tác.
Người mặt sắt cũng rất bất ngờ, giang hai tay ra, “Đồ vật trong Tiên cung không
ai chuyển đi được, không ai độc chiếm được, mọi người thuận thuận lợi lợi lấy
thứ mình cần, có điều gì không tốt sao?”
Liếc mắt nhìn đồng bạn đã rời đi trước, Ngô Hắc nhàn nhạt nói ra một câu,
“Muốn hợp tác thì phải đưa ra thành ý, để cho ta biết rõ ràng là chuyện gì xảy
ra, nếu không, ngươi cũng không phải là lựa chọn duy nhất của ta!”
Ném lại lời nói, xoay người lập tức rời đi.
Y không có khả năng ngay cả đối phương là người nào cũng không biết, liền dễ
dàng giúp người ta tiến vào Tiên cung, thứ mà phụ thân y không tiếc trở mặt
thành cừu với huynh đệ ruột thịt cũng phải duy trì, tuy rằng y không kiên quyết
được giống như phụ thân vậy, nhưng cũng tuyệt đối không làm bậy.
Còn có, đối phương một mực không có nói ra đám người Ninh Triêu Ất là cơ sở
ngầm xếp vào bên này, là có ý gì?
Nói chung, tuyệt đối không phải vì giúp Dữu Khánh xả giận, y còn không có trẻ
con như vậy.
Trong viền mắt trên chiếc mặt nạ sắt, ánh mắt Người mặt sắt trở nên tối tăm, gắt
gao nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Hắc rời đi.
Y đại khái đã hiểu được ý của đối phương, nhưng tại trước khi y chưa có được
thứ mình cần thì không có khả năng đem nền tảng của mình nói ra rõ ràng, một
khi người ta đổi ý, hoặc không thể tìm được thứ mình cần ở bên trong Tiên
cung, y liền không còn có một chút đường lui nào rồi.
Chậm rãi hít sâu một hơi sau, y lên tiếng nói: “Bạch Lan, muốn báo thù thì báo
thù đi!”
Lúc trước, sau khi dự định lợi dụng Kiều Thư Nhi để giết chết Dữu Khánh
nhưng thất bại, Bạch Lan còn muốn tiếp tục lợi dụng gian tế bên kia để báo thù
rửa hận, nhưng mà Tiên cung xuất hiện dẫn đến y lấy đại cục làm trọng, tạm
thời kiềm chế Bạch Lan, bây giờ, rất rõ ràng, không cần thiết phải vậy nữa rồi.
“Tạ tiên sinh!” Bạch Lan khom người cảm tạ, trong ánh mắt nhìn về phía Dữu
Khánh phương xa lần nữa hiện lên hận ý sâu đậm.
Người mặt sắt lại lên tiếng hỏi: “Các ngươi đoán xem bọn họ có thể thuận lợi
vượt qua theo cái khe kia hay không?”
Lúc trước khi y cùng với Cao Viễn từ Tiên cung quay lại thì từ trên cao y nhìn
thấy được một vài thứ trên mặt đất…
Một đám người lấy Ngô Hắc làm đầu phải dừng lại rồi, không thể không tạm
thời dừng lại.
Trên mặt đất giống như xuất hiện một cái vết sẹo thật lớn, địa hình núi non
thung lũng trùng điệp tựa như bị xé toạc ra một cái lỗ hổng thật lớn, vết rách
ngoằn ngoèo quanh co, một cái mương thật lớn, vị trí rộng hàng trăm trượng
còn chưa phải là nơi rộng nhất, sâu thì càng không biết bao nhiêu, ánh nắng
chiếu nghiêng không thấy được đáy của nó, thực sự là một vực thẳm.
Làm thế nào vượt qua? Từng người cúi đầu nhìn về phía vực sâu không thấy
đáy dưới chân.
Đối với một đám tu sĩ mà nói, muốn vượt qua không khó, vấn đề là không biết
phía dưới vực thẳm này có thứ gì khác hay không, nhất là đã nghe được lời kể
kia của Ngô Hắc.
Ninh Triêu Ất hỏi Ngô Hắc, “Phía dưới này có thứ ngươi nói không?”
Ngô Hắc: “Không biết, chỉ sợ ngay cả cha ta cũng không biết, dù sao đã cách
mấy nghìn năm, tình huống gì đều có khả năng xuất hiện. Tuy nhiên nhìn dáng
vẻ phía dưới, hẳn phải là nơi thích hợp để cho thứ đó ẩn núp.”
Sau lưng y, Tiểu Hắc bò đứng dậy trong sọt, leo đến trên vai phụ thân, leo lên
đỉnh đầu phụ thân, vươn đầu nhìn về phía vực sâu, hiếu kỳ hỏi một câu, “Thứ
đó?”
Người khác liền nghe hiểu là đứa trẻ này đại khái đang hỏi xem là có thứ gì.
Sau khi mọi người tiếp xúc với nhau một đoạn thời gian, cũng đều đã cảm nhận
được, khả năng giao tiếp của đứa trẻ này tương đối kém, nói chuyện rất không
lưu loát.
Ngô Hắc nhấc tay, ấn nhi tử trở về trong cái sọt.
Mọi người nhìn chằm chằm và vực sâu, suy nghĩ, Nhiếp Phẩm Lan nói ra: “Nói
như vậy, vậy thì phải tận lực giảm thiểu thời gian nán lại phía dưới mới được.”
Ninh Triêu Ất lại hỏi Ngô Hắc, “Dựa vào tu vi của tiên sinh có thể trực tiếp bay
qua không?”
Ngô Hắc hơi gật đầu, nhấc tay làm thủ thế mô tả bay xéo đến không trung, sau
khi đạt được độ cao nhất định thì tiếp đó nhẹ nhàng lướt ngang dần xuống phía
bờ bên kia.
Mọi người nhìn xem xong liền hiểu được, dựa vào tu vi của vị này mà muốn
trực tiếp bay qua thì cũng không được, cũng phải dùng phương thức lướt đi mới
có thể qua được.
Ninh Triêu Ất hơi gật đầu, quay đầu lại nói với mọi người: “Chúng ta không có
tu vi như tiên sinh, không thể trực tiếp bay đến bờ bên kia, nhưng với độ cao
như vậy hẳn cũng đủ để cho chúng ta ngự khí lướt đi đến vách đá đối diện, khi
mọi người đến được vách đá thì nhanh chóng phi thân đi lên…” Tiếng nói chợt
ngừng bặt, ánh mắt mọi người cùng nhau nhìn về phía chiếc kim quan mà Mục
Ngạo Thiết khiêng trên vai kia.
Mọi người có điểm không biết nên nói cái gì cho phải, trọng lượng chiếc kim
quan này đâu chỉ là nghìn cân, mang theo một vật nặng như thế để nhảy xa, coi
như với tu vi của Ngô Hắc chỉ sợ cũng bay không đến bờ bên kia, chỉ sợ cũng
phải rơi đụng đáy.
Nhưng mà với hành động của vị Thám Hoa lang này, rõ ràng không có khả năng
sẽ dễ dàng bỏ đi đi thể người âu yếm, nếu không thì không cần phải tham gia
chuyện mạo hiểm lần này, mọi người cũng không tiện khuyên can.
Ngô Hắc hiển nhiên không có sự phân vân, đắn đo vòng vòng vèo vèo như
người bình thường, gió từ dưới đáy vực cuốn ngược lên trên, tóc dài tung bay, y
nhìn chằm chằm Dữu Khánh hỏi:
“Ngươi thật sự cảm thấy người chết còn có thể phục sinh sao?”
Dữu Khánh: “Nếu Tiên cung thật sự đã tồn tại, vậy thì thử xem cũng không
sao.”
Ngô Hắc: “Không sao? Mấy nghìn năm rồi, có lẽ thứ tồn tại ở phía dưới ngay cả
ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc, nếu như ngươi tại phía dưới thật sự gặp
phải, ta sẽ không cứu ngươi.”
Rõ ràng là nói ra trước lời cảnh cáo, có vẻ muốn nói ngươi không nên không
nghe khuyên bảo.
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, “Ta đã hiểu.”
Ngô Hắc quay đầu lại nhìn nhìn đám Người mặt sắt ở phía sau đang chậm rãi
đến gần nơi này, mặt nhìn sang bờ bên kia, nói: “Các ngươi đi trước đi, ta tiễn
các ngươi một đoạn đường.” Mở bàn tay ra, làm tư thế nâng lên, thấy mọi người
chối từ đi trước, y trực tiếp chỉ vào Ninh Triêu Ất.
Cũng không có gì để nói, Ninh Triêu Ất lập tức tung người nhảy lên, một chân
đạp về phía Ngô Hắc, người sau đưa một chưởng ra nâng lấy bàn chân hắn ta,
cánh tay co lại bỗng nhiên đẩy ra, Ninh Triêu Ất lập tức bay xéo lên vọt bắn về
phía trên không vực sâu.
“Ngươi.” Ngô Hắc lại chỉ tới Trầm Khuynh Thành, hai người tiếp tục làm giống
như lúc trước, Trầm Khuynh Thành lại được đẩy đi ra ngoài.
Sau đó một người tiếp một người, phu phụ Tặc uyên ương và Lục Tinh Vân
cũng dồn dập bay về phía bên kia.
Chỉ chốc lát sau, bên này mơ hồ có thể nhìn thấy ở chỗ sâu trong vách đá đối
diện, bóng người Ninh Triêu Ất từ trong chỗ bóng tối rất nhanh leo lên trên, rồi
rất nhanh nhảy lên, rơi tại trên đỉnh núi đối diện, những người khác cũng lần
lượt làm như thế.
Ngô Hắc quay đầu lại nhìn về phía sư huynh đệ ba người, nhìn thấy ba người
không có ý định tới gần, y lại chỉ vào Nam Trúc, “Ngươi.”
Dữu Khánh chủ động đưa tay, đoạt lấy kim quan mà Mục Ngạo Thiết đang
khiêng, “Hai người các ngươi đi trước đi.”
Sợ hai người do dự chối từ, hắn lập tức tung mình nhảy đi ra ngoài, một mình
một người khiêng kim quan nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Ngô Hắc thoáng sửng sốt, chỉ nghe lách cách hai tiếng, ánh mắt thoáng nhìn tới,
chỉ thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết song song rút kiếm, gần như là không
phân trước sau nhảy ra ngoài, không chút do dự trực tiếp lao về phía vực sâu
vạn trượng, đuổi theo phương hướng Dữu Khánh rơi xuống.
“Tiên sinh đi trước đi, không cần quản tới chúng ta, gặp lại ở bờ bên kia!”
Đây là lời nói sau cùng mà Nam Trúc hô lên trước khi rơi xuống vực sâu vạn
trượng.
Ngô Hắc thấy vậy thì rất xúc động, rất đột ngột, trở tay không kịp, khó giải
thích mà cảm thấy trong lòng chấn động.
Giống như chính y đã nói, y đã nói cho bọn họ biết, phía dưới nơi này có khả
năng có thứ mà ngay cả y cũng không dám trêu chọc, nhưng hai người này vẫn
rất dứt khoát, rất kiên quyết, gần như là cùng nhảy xuống cùng một lúc, hiện tại
y trái lại có phần muốn biết quan hệ giữa ba người bày.
Trong vực sâu, Dữu Khánh khiêng kim quan dùng hết một thân tu vi ngự khí,
nhằm gia tăng khả năng giảm chậm lại tốc độ rơi xuống, nhưng mà kim quan
thực sự quá nặng, khiến cho tốc độ hạ xuống của hắn vẫn có vẻ rất nhanh.
Đúng lúc này, có hái bóng người xuất hiện ở hai bên.
Truy theo rơi xuống, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đuổi tới, song song lăng
không xoay người, mỗi người đưa ra một tay nâng lấy hai đầu kim quan, hai
người cũng đồng thời ngự khí giảm tốc độ.
Dữu Khánh nhìn nhìn hai bên, nhìn thấy hai vị sư huynh đều đang cao độ đề
phòng bốn phía, cũng không biết nên nói lời gì, cũng đồng dạng một tay nâng
kim quan, một tay rút kiếm cầm ở ở trong tay, nâng cao đề phòng đối với tình
hình phía dưới vực sâu này.
Tại sư huynh đệ ba người liên thủ thi pháp, cuối cùng làm cho tốc độ rơi xuống
của kim quan chậm lại không ít.
Ba người dần dần rơi vào trong bóng tối vực thẳm, trong miệng Nam Trúc bắt
đầu mở lời cằn nhằn oán trách Dữu Khánh…
Trên đỉnh núi, Ngô Hắc nhìn chằm chằm vào vực sâu một lúc, sau đó đưa tay
trực tiếp xách nhi tử lúc này vừa mới bò lên khỏi sọt, thuận tay kẹp tại dưới
nách, sau đó xoay người, đối diện với một đám người chạy tới.
Người mặt sắt dẫn đầu đám người đi đến nơi, dừng lại, thản nhiên nói: “Lúc
trước, khi ta bay qua từ không trung, phát hiện thấy trong vực sâu này có con
nhện thật lớn bò tới bò lui, còn phải lớn hơn cả những con cự xà kia, cũng
không biết có ăn người hay không, nếu kinh động đến chúng có lẽ sẽ không
tốt.” Dứt lời đột nhiên giậm chân, mặt đất rung động ầm ầm, vách đá nứt ra,
vách đá sụp xuống ầm ầm rơi xuống vực thẳm.
Mái tóc dài của Ngô Hắc đột nhiên tung bay về phía sau, vẻ mặt trở nên nghiêm
túc ẩn hiện sát khí, nhưng mà thoáng nhìn nhi tử đem theo ở dưới nách, cuối
cùng vẫn là không để ý đến, tung người bay lên, lao về phía bờ bên kia vực sâu.
Người mặt sắt đi tới sát biên giới vách núi, nhìn một cái xuống dưới, lại nhìn
chăm chú về phía bóng người đi xa trong không trung, “Bạch Lan, cừu nhân của
ngươi hình như đã đi xuống dưới rồi, không còn có gia hỏa ôm hài tử kia trông
nom nữa, đây chính là cơ hội tốt để ngươi báo thù, chỉ là không biết ngươi có
dám đi xuống hay không.”