Bán Tiên

Chương 397: Ngươi đoán xem




Âm thanh ù ù ngừng lại, một số đá rơi rớt xuống vỡ tan, cuối cùng cũng yên

tĩnh trở lại.

Bụi mù lơ lửng chậm rãi tung bay trong sơn cốc, còn có tà khí toát ra từ trên

thân cự xà, bụi mù hạ xuống, tà khí bay lên đón ánh trăng.

Hoàng kim cự xà đều đã bị giết chết, chí ít là không có một con nào lộ diện ra

còn tồn tại, trong hang động dưới lòng đất còn có con nào hay không thì không

ai biết được.

Ninh Triêu Ất thủ tại gần bên cạnh sư huynh đệ ba người để đề phòng, trong

ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Kiều Thư Nhi có sự bối rối, không biết phải

làm sao.

Rất nhanh, từ trên núi lại có một ít người lục tục nhảy xuống, là đôi Tặc uyên

ương và mẹ con Lục Tinh Vân nghe thấy động tĩnh nên chạy tới, khi trông thấy

tình huống hiện trường thì cũng kinh ngạc không thôi, Nhiếp Phẩm Lan lôi kéo

Ninh Triêu Ất sang một bên để hỏi xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Ninh Triêu Ất muốn nói lại thôi, dường như biết rõ xảy ra chuyện gì nhưng lại

không thể nói ra được rõ ràng, chỉ có thể chậm rãi giải thích cho mấy người.

Quỳ một gối xuống đất, Mục Ngạo Thiết cầm lấy Huỳnh thạch chiếu sáng.

Quỳ một gối xuống đất, Nam Trúc đang dùng một thân tu vi giúp Kiều Thư Nhi

kiềm chế thương thế.

Quỳ trên mặt đất, Dữu Khánh từ trên người Kiều Thư Nhi tìm được “Huyết

khôn đan”, nhanh chóng cho Kiều Thư Nhi ăn vào.

Mọi người nghĩ đến việc giúp nàng chữa thương, đôi mắt nàng lại nhìn chằm

chằm vào bộ dáng hoang mang, rối loạn, khẩn trương của Dữu Khánh, trong

ánh mắt suy yếu vô lực tràn đầy sự quyến luyến, bàn tay vươn ra luôn muốn

chạm vào khuôn mặt Dữu Khánh, nhưng vì muốn để cứu nàng, Dữu Khánh

nhích tới nhích lui không có cách nào phối hợp.

Chờ đến khi đã cho nàng nuốt xuống đan dược cứu mạng xong, Dữu Khánh

mới chú ý thấy, mới nhẹ nhàng thuận theo nàng, khom người cúi xuống, cầm

bàn tay nàng úp vào trên khuôn mặt chính.

Khi thân hình hắn cúi thấp xuống, trong lúc vô ý Kiều Thư Nhi nhìn thấy được

đám người Ninh Triêu Ất phía sau, lập tức tâm tình mất khống chế, kích động

đến sặc huyết.

Dữu Khánh quay đầu lại thoáng nhìn một cái, lập tức biết được là chuyện gì xảy

ra, vội nói: “Bọn họ là gian tế, ta đã biết, bọn họ và ta đã cùng đứng chung một

bên, ngươi cứ việc an tâm.”

Nghe được lời ấy, Kiều Thư Nhi mới dần dần bình ổn tâm tình trở lại, sau đó

liền không quan tâm tới nữa, cũng không có tâm lực để quản, ánh mắt yếu ớt lại

quyến luyến nhìn vào khuôn mặt hắn, hình như có ngàn vạn lời muốn nói,

nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào, cuối cùng yếu ớt cất lời nói: “Đối

diện với cục diện tại Liệt Cốc sơn trang, ba người các ngươi khó khăn hành sự,

muốn thâm nhập sâu hơn để tìm cây kích, thấy thế nào cũng đều rất nguy hiểm,

vì vậy, ta mới gửi tín hiệu đối với độc thủ phía sau màn để xin giúp đỡ, từ đó

dẫn bọn hắn tới, là muốn mượn lực lượng người phía sau màn giúp ngươi chống

lại nguy hiểm trong lúc tìm kích. Ngoại trừ việc này ra, ta chỉ nói mọi việc

ngươi đều đề phòng ta, còn chưa nói bất cứ thông tin gì về ngươi cho độc thủ

phía sau màn biết, kể cả việc tu vi của ngươi không giống như bọn họ đã nói.”

Nói đến việc này, Dữu Khánh đã từng có nghi vấn, khi lần đầu tiên đám người

Ninh Triêu Ất nói là tới tìm cây kích, lúc đó hắn từng có hoài nghi, hoài nghi có

phải là có người nào để lộ tin tức hay không, thậm chí nhịn không được đã nghĩ

tới Kiều Thư Nhi, bởi vì ngoại trừ đồng môn sư huynh đệ ra, hắn chỉ nói chuyện

cây kích cho Kiều Thư Nhi biết, hơn nữa còn là Kiều Thư Nhi chủ động hỏi tới.

Nhưng mà sau khi suy nghĩ, lại cảm thấy khả năng này không lớn, đêm đó hắn

mới nói cho Kiều Thư Nhi biết, ngay ngày hôm sau nhóm người Ninh Triêu Ất

đã đến nơi rồi, dựa vào tình huống của mấy người đó, rất không có khả năng

ngay trong đêm tụ tập lại được với nhau cùng chạy tới đây.

Bây giờ thì đã có được đáp án, đám người Ninh Triêu Ất đã nói, bọn họ là được

người suốt trong đêm nhanh chóng đưa đến gần Liệt Cốc sơn trang, độc thủ

phía sau màn thậm chí còn không thèm để ý đến một số quy tắc của Nhân gian,

sai khiến phi kỵ chở người bay thẳng tới!

May là đám người Nhiếp Phẩm Lan vì để tránh ảnh hưởng đến việc cứu chữa

nên đã kéo Ninh Triêu Ất đến nơi khác nói chuyện, hỏi thăm tình huống, nếu

không, để cho bọn họ nghe được nguyên nhân mình bị đưa tới đây dĩ nhiên là

bởi vì nữ nhân này muốn bảo hộ tình lang, e rằng mỗi người đều sẽ phát điên,

nhất là Lục Tinh Vân, vừa mới gánh chịu nỗi đau mất mẹ.

Nói chung, những lời này làm cho Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc đều chột dạ,

đều nhịn không được quay đầu liếc nhìn mấy người kia, phát hiện họ không có

nghe thấy, không khỏi âm thầm may mắn, nếu không thì chỉ sợ không hay.

Nhưng đối với Dữu Khánh mà nói, đã không quan tâm tới những chuyện này

nữa rồi, chỉ dốc sức an ủi, “Không sao, đều đã là quá khứ, không cần nói nữa,

an tâm dưỡng thương đi.”

Hắn không quan tâm, nhưng nàng quan tâm, nàng không tiếc làm ra lựa chọn

này, chính là vì sợ bị hắn xem nhẹ, tiếp tục nói: “Sư phụ ta rơi vào trong tay kẻ

phía sau màn, ta không còn cách nào, ta tìm cách giúp bọn hắn tìm ra bí mật,

chúng ta liền có thể không có việc gì, ta không nghĩ tới bí mật mà kẻ phía sau

màn muốn tìm chính là Kim Khư.”

Lúc này, Dữu Khánh cắn răng hỏi ra một câu, “Kẻ phía sau màn là ai?”

Hắn muốn biết đến tột cùng là ai hại nàng biến thành như vậy.

“Ta không biết…” Kiều Thư Nhi khẽ lắc đầu, chợt trên mặt hiện ra sự đau đớn,

khóe miệng lại tiếp tục sặc ra máu, thân thể thậm chí đang co giật.

Nam Trúc cũng đồng thời thất thanh, “A, đây là… Tà khí, là tà khí!”

Dữu Khánh lập tức khẩn cấp giúp đỡ, kết quả phát hiện lại có tà khí tràn vào

trong cơ thể Kiều Thư Nhi, không cần phải nói rồi, khẳng định là đến từ hoàng

kim cự xà.

Cũng đã nói rõ một điểm, phần nước Đầu To nấu được Kiều Thư Nhi uống lúc

trước đã hết hiệu quả chống lại tà khí, dù sao là không có thường xuyên sử dụng

lâu dài giống như bọn họ, khả năng chống đỡ của thể chất sẽ không bằng.

Thấy tình huống khẩn cấp, Mục Ngạo Thiết cũng quản không nổi nhiều như vậy

nữa, cũng góp tay hỗ trợ chống lại.

Nhưng mà lượng tà khí rót vào cơ thể khá lớn, vận công chống đỡ như vậy cũng

không phải là biện pháp, Dữu Khánh buông lỏng một tay, một tay từ trên bím

tóc đuôi ngựa bắt Đầu To ra, đưa cho Nam Trúc, quát lên: “Đi nấu nước!”

Nam Trúc cầm lấy Đầu To, cũng không quản Đầu To có nguyện ý hay không,

liền cầm lấy nó chạy đi.

Dữu Khánh không dám buông tay, hắn là người có tu vi cao nhất trong ba sư

huynh đệ, liều mạng vận công kiềm chế, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được trên

gương mặt Kiều Thư Nhi đang tiếp tục lan tràn ra những đường hoa văn màu

xanh như con giun.

Hắn lại đưa tay đến bên trong cổ áo, một tay túm vòng cổ ra, đem mặt dây

chuyền đặt ở trên vết thương của Kiều Thư Nhi, hi vọng có thể phát huy ra năng

lực thôn phệ tà khí của hạt châu. Nhưng mà vô dụng, hạt châu không chỉ không

có phản ứng, còn khiến cho thân thể Kiều Thư Nhi run rẩy, sắc mặt trắng bệch,

khiến cho hắn không thể không thu tay lại, còn khẩn cấp gọi to với mấy người

đang nhìn tới, “Hỗ trợ cứu người!”

Lập tức, lại có mấy bàn tay đặt ở trên người Kiều Thư Nhi, hỗ trợ vận công

kiềm chế.

Bay đến trên đỉnh núi, Nam Trúc đột nhiên sững sờ, mờ mịt nhìn xung quanh

một lúc, vẻ mặt gần như thiếu chút nữa thì khóc, giọng nghẹn ngào nói ra: “Đùa

gì vậy, đây chẳng phải là hại ta sao, khu vực sa mạc, ta đi đâu tìm nước bây giờ?

Nếu như tìm không được nước đem về cứu mạng, chẳng phải lão Thập Ngũ sẽ

hận chết ta…”

Không còn cách nào, tìm không được cũng phải nỗ lực kiên trì đi tìm, gã liền

nhanh chóng lướt trở ngược lại theo đường đi tới. Không có thời gian để cho gã

lùng tung tìm kiếm khắp nơi, gã chỉ có thể đi ngược trở lại về nơi lối ra, khả

năng có thể tìm được nước ở đó khá lớn, nếu thực sự không tìm được thì gã chỉ

có thể phải chạy ra Kim Khư để lấy nước rồi.

Đang ôm tiểu hài tử, Ngô Hắc bị động tĩnh thu hút, đi đến nhìn xem, vừa nhìn

thấy tình huống của Kiều Thư Nhi liền biết là chuyện gì xảy ra, thuận tay bỏ nhi

tử xuống, lại thuận tay xách cây kiếm Dữu Khánh cắm trên mặt đất, nói ra một

câu, “Tránh giùm một chút.”

Mọi người nhìn tới, không biết ý có ý gì, đám người Ninh Triêu Ất vẫn là trước

tiên tránh ra.

Ngô Hắc nâng kiếm kéo một đường trên bàn tay mình, lập nhìn thấy dòng máu

kim sắc chảy ra, cảnh tượng này khiến cho đám người Ninh Triêu Ất cho rằng

mình đã nhìn nhầm.

Kiếm cắm lại trên mặt đất, Ngô Hắc nửa chồm hổm tại bên cạnh miệng miệng

rắn, đưa vết thương trên tay áp vào trên miệng Kiều Thư Nhi, để cho dòng máu

kim sắc giọt vào trong miệng Kiều Thư Nhi.

Đang vô cùng lo lắng, Dữu Khánh có thể cảm giác được vị này đang hỗ trợ cứu

người, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Đây là?”

Ngô Hắc trầm tĩnh đáp lại một câu, “Máu của ta có thể hóa giải tà khí.” Dứt lời

liền thu tay lại, đứng lên.

Dữu Khánh lập tức vận công giúp Kiều Thư Nhi luyện hóa, phát hiện quả nhiên

giống như lời Ngô Hắc nói, hiệu quả của kim huyết không phải tầm thường, quả

thực là đang nhanh chóng hóa giải tà khí.

Tà khí nhanh chóng được trừ khử, nhưng lại xuất hiện một biến cố khác.

Sắc mặt Dữu Khánh đột nhiên trở nên rất khó nhìn.

Hầu kết của Mục Ngạo Thiết rung động, sắc mặt cũng không dễ nhìn, bàn tay

đặt tại trên người Kiều Thư Nhi từ từ buông ra, chậm rãi đứng dậy.

Mọi người đang ở bên quan sát đồng loạt nhìn về phía y, Ninh Triêu Ất hỏi:

“Thế nào?”

Mục Ngạo Thiết không đưa ra một từ nào để trả lời, tà khí đã được hóa giải,

nhưng mà “Huyết khôn đan” không chịu nổi bị tà khí tàn phá, bị tà khí tràn qua

một lần, dược hiệu của “Huyết khôn đan” đã bị phế rồi!

Mọi người lập tức tự mình đưa tay điều tra, đã hiểu được là chuyện gì xảy ra.

“Có ai có tiên đan cứu mạng không? Có ai có không?” Dữu Khánh quay đầu lại,

giọng run rẩy, cất tiếng cầu xin.

Ngay cả là Ngô Hắc, sau khi điều tra xem xét cũng yên lặng đứng dậy rời đi, dắt

tay con trai, lôi kéo đứa nhỏ đang quay đầu lại cùng nhau rời đi.

Từng người đều rời đi, kể cả Mục Ngạo Thiết, đều đã bất lực, dành lại những

giây phút cuối cùng cho đôi nam nữ kia.

Được Dữu Khánh liều mạng tận lực thi pháp, Kiều Thư Nhi yếu ớt tỉnh lại,

gương mặt vốn tái nhợt không còn chút máu trở nên đỏ bừng, đôi mắt trong

sáng long lanh nhìn dáng vẻ sốt ruột của Dữu Khánh. Nàng là người tu hành,

bản thân có thể cảm nhận được thương thế của mình, nhấc tay nắm lấy tay hắn,

cưỡng ép tách ra, lắc đầu, ra hiệu không cần nữa.

Dữu Khánh miễn cưỡng vui cười, “Không sao, yên tâm đi, không có việc gì.”

Giọng Kiều Thư Nhi rõ ràng hơn một ít, “Ừ, cùng ta nói chuyện đi.”

“Được.”

Dữu Khánh đồng ý, cũng từ bỏ việc cứu chữa, nghiêng người ngồi ở trên mặt

đất, mặt đối mặt với nàng, cúi xuống rất gần, vuốt vuốt giúp nàng chỉnh sửa lại

mái tóc ngổn ngang trên mặt, động tác nhẹ nhàng.

Kiều Thư Nhi dịu dàng nhìn hắn, “Bọn họ sắp xếp ta sử dụng mỹ nhân kế, hi

vọng ta một mực ở bên cạnh ngươi, nắm giữ hành động của ngươi. Lúc ban đầu,

ta không dự định trao thân cho ngươi, nhưng mà tại U Giác Phụ, ngươi lại dùng

thủ đoạn ném ta lại, bỏ chạy đi, ta không thể theo sát được ngươi khiến cho bọn

chúng triệt để tức giận. Bọn chúng nói sẽ móc hai mắt của sư phụ ta để cảnh

cáo, ta không thể không cầu xin bọn chúng, cũng đưa ra đảm bảo, sau khi đuổi

theo được ngươi, ta liền không đếm xỉa gì nữa, mới chủ động hiến thân cho

ngươi a.”

Vấn vương trong lòng, vừa tỉnh lại liền nhắc tới việc này, quan trọng nhất

không phải là để nói ra sự thật, mà là sợ vị này coi thường mình.

Dữu Khánh có thể lý giải được, gượng ép nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ về khuôn

mặt nàng, “Vậy chẳng phải là ta đã được lợi rồi sao? Xem ra đám chó kia cũng

không phải hoàn toàn vô giá trị.”

Kiều Thư Nhi mỉm cười, tựa hồ đã thỏa mãn, yếu ớt nháy nháy mắt, có vẻ như

muốn ngủ.

Dữu Khánh vội hỏi: “Lúc tại Kiều trang, ngươi vì cứu sư phụ của ngươi, đã liên

thủ với bọn họ giết chết gia gia của mình sao?”

Kiều Thư Nhi lại xốc dậy tinh thần, “Ta không phải tên là Kiều Thư Nhi, đó

cũng không phải là gia gia ta. Lúc ban đầu Kiều Công Húc chỉ cho rằng là cần

phối hợp diễn kịch, không nghĩ tới đám người kai vậy mà lại đùa giả làm thật,

giết chết hắn, ta cũng là đồng lõa.”

Dữu Khánh sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải là Kiều Thư Nhi? Vậy

ngươi tên thật là gì?”

Kiều Thư Nhi yếu yếu vô lực nói: “Ngươi đoán xem.”

Dữu Khánh: “Việc này ta làm sao có thể đoán được?”

Kiều Thư Nhi khẽ lắc đầu, “Không cần biết rõ tên của ta, ta chỉ là một khách

qua đường trong cuộc đời ngươi, một khách qua đường không tốt, không cần

nhớ mãi ta, cũng không cần báo thù cho ta, thế lực của đám người kia rất cường

đại, nhanh chóng rời đi, nhanh chóng trốn trở về U Giác Phụ để tự bảo vệ mình

đi. Dung mạo ta bây giờ có phải là rất khó nhìn hay không…”

Âm thanh nói chuyện càng ngày càng nhỏ, sau khi chuyển đổi chủ đề câu

chuyện thì chậm rãi không còn âm thanh, chậm rãi nhắm lại hai mắt, khóe mắt

thấm ra một giọt nước mắt long lanh.