Trước cuộc bao vây và tàn sát đẫm máu đó, không hề có bất cứ dấu hiệu nào,
Lý Trường Hổ không đánh động ai trước khi phát động tấn công, trên đảo vẫn
trong tình trạng vui chơi. Ca múa rộn rằng, khi động thủ thì chỉ mở ra một lối
cho người ngoài rời đi khi đã xác minh lai lịch, những người còn lại nếu không
phối hợp đều sẽ bị giết chết. Lý Trường Hổ công bố lý do động thủ là Hổ Phách
Tộc có ý đồ nổi loạn. Có thể nói là hắn đã đại khai sát rới. Tình hình lúc đó thực
sự quá bi thảm.
Người ta muốn cứu là Diệp khuyên Lam, nhưng phát hiện Diệp khuyên Lam
quyết tâm tồn vong cùng Hổ Phách Tộc. Cô ta cho rằng tai họa này là do mình
gây ra, vì vậy tộc nhân không rời được thì cô ta cũng không đi. Cô ta cũng biết
Lý Trường Hổ sẽ không bỏ qua cho Hổ Phách Tộc, nên giao nữ Nhi của mình
cho Diệp A Lang mang đi, xem nữ Nhi là hy vọng để chấn hưng Hổ Phách Tộc.
Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, Lý Trường Hổ truyền khai hành động kín đáo
chặt chẽ như một trận chiến.
Thậm chí còn bố trí rất nhiều nội ứng, gần như không có một sơ hở nào. Khi
động thủ thì công chiếm cung thành trước tiên. Diệp A-Lang còn không có cả
cơ hội mang theo tiểu hài tử thoát đi bằng mật đạo. Ta nhất thời mềm lòng nên
giúp bà ta tận dụng mọi sơ hở để lèn ra ngoài. Sau đó, ta nghe nói Diệp A-Lang
không thể thoát được sự truy sát, ta cho rằng tiểu hài tử đó cho dù chưa chết thì
cũng đã rơi vào trong tay lý trừng hổ. Mãi cho đến khi gặp được Trung Nhi.
Ta mới biết được tiểu cô Nương đó chưa chết, và cũng không rơi vào trong tay
lý trừng hổ. Dữ Khánh cảm khái nói, thật là trùng hợp, không ngờ ta lại gặp
được. Tiểu sư thúc, sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy? Gặp được thì thế
nào chứ? Nó đã gặp được rất nhiều người. Nếu không phải ta cố ý nhúng tay,
người cho rằng các người có thể tụ tập lại với nhau sao? Ta nhớ rất rõ lúc đó
người gia sức muốn đuổi người ta đi. Gã chỉ chỉ vào lỗ tay mình.
Ở Kinh Thành, khi ta nghe được tình trạng cơ thể của nó, rồi kết hợp với độ tuổi
của nàng, ta liền đoán được nó là nữ nhi của Lý Trường Hổ. Dữu Khánh, khó
trách người gia sức yêu cầu ta mang nàng tới Hổ Phách Hải, nếu người đã sớm
nhận ra, vì sao không nói sớm cho ta biết. Tiểu sư Thúc, mấy sư huynh để các
người đều là người không có lợi không làm việc, nhào đến mức thấy tiền liền
chờ mặt. Nếu thật sự biết rõ thân phận của nó, không tìm cách tận dụng giá trị
của nó mới là lạ.
Mỗi người đều có tội nhãn, đều biết nhìn người, khác biệt ở chỗ có thể hiện ra
hay không mà thôi. Hùng Chi nó không phải kẻ ngốc, các người đối xử với nó
chân tình hay giả ý, nó đều có thể cảm giác được. Ngoài ra, người cho rằng dính
líu vào Lý Trường Hổ là chuyện tốt hay sao? Người cho rằng các người có thể
chơi đùa mánh lới hơn Lý Trường Hổ sao? Các người có phải đang lợi dụng nữ
nhi của hắn hay không? Người cho rằng Lý Trường Hổ không nhận ra được ưu.
Tại trước khi các người không có năng lực tự bảo vệ mình, biết rõ quá nhiều
không có gì tốt cho các người. Việc này, một mình người biết là được rồi, đừng
nói cho trùng nhi, biết. Còn Diệp A Lang và Lý Trường Hổ có muốn nói cho nó
biết sự thật hay không là tùy bọn họ. Và chuyện thị phi hồi đó đúng hay sai
cũng không phải chúng ta có thể phán xét. Các người dù sao cũng đã là sư
huyền mụi, mấy năm nay các người sai khiến nó như là nhà hoàn, lợi dụng nó
nhiều lần, nó không nợ gì các người cả.
Muốn đi hay ở lại là do chính nó quyết định. Sau khi tách khỏi chúng ta, có ly
trường hổ chăm sóc, có lẽ cuộc sống của nó sẽ càng tốt hơn.” Dữu Khánh im
lặng gật đầu, thể hiện tán đồng. Sau khi hai người quay trở lại chỗ đám đông,
đối mặt với đám người đã tập hợp lại, Dữu Khánh hết to với mọi người, ta sẽ trở
lại cựu linh phủ, ai muốn đi theo thì đến phía sau ta. Mấy người hướng lan
huyên và văn khúc đứng bên cạnh hắn tự nhiên là người biết chuyện.
biết rõ không thể bố trí cự côn tại nhân gian, tạm thời cần phải đưa về cự linh
phủ. Azji là người đầu tiên kiên quyết cất bước, đi đến đứng phía dữ khánh. Bây
giờ cô ta hoàn toàn không còn chút tu vì nào, không có lựa chọn nào khác. Tô
Thu Tử là người thứ hai đi theo, sau đó những người Tam Tiên bảo khác đều lần
lượt bước tới, không hề do dự. Hiện tại bọn họ tin tưởng vào đám người dữ
khánh, chưa kể Vân Côn đã chết rồi, và còn không chế được cự côn.
Thực lực này rất rõ ràng, đối với bọn họ mà nói, lựa chọn thế nào còn cần phải
cân nhắc sao. Hoàng Tu Hùng kéo tay Long Hành Vân, ra hiệu cho gã cùng đi
theo. Long Hành Vân thoáng sửng sốt, không biết ông ta có ý gì, nhưng vẫn đi
theo. Khi mọi người nhìn thấy hai bọn họ cũng đi đến, không chỉ những người
khác, ngay cả mấy người dữ khánh cũng cảm thấy bất ngờ, chuyện gì vậy?
Thanh Gia Mấy tên thủ hạ còn lại của Thanh Nha có chút do dựng.
Bọn họ hỏi ý kiến Thanh Nha, dù sao thực lực mấy người hướng lan huyên biểu
hiện ra bây giờ không phải tầm thường, người luôn muốn đi lên chỗ cao. Thanh
Nha xoay xoay củ đậu phỏng trước lỗ mũi, không chút rào động, Y không có ý
định đến đứng phía bên Dữu Khánh, vì vậy mấy tên thủ hạ của Y đành phải
thôi. Trùng Nhi đứng ở bên cạnh Diệp A Lang có chút do dự, nàng rơi vào thế
khó xử, muốn đi cùng với mấy sư huynh của mình nhưng A Lang đại cô bị
thương cần có người chăm sóc.
Trên đảo đã bị sóng càng quét biến thành hoang vu, tộc nhân cũng cần được bố
trí nơi ăn trốn ở. May mà Diệp à-lang nghi hoặc đi đến hỏi mấy người Giữ
Khánh, trở lại cử Linh phủ làm gì. Vì Đại cô này có mối bận tâm ở nhân gian,
Giữ Khánh tạm thời không tiện nói cho bà ta biết chuyện tiên giới, cười trả lời,
mấy ngày nữa ta sẽ nói cho người. Trung Nhi, người của đoàn thân vương rất
nhanh sẽ tới đây, người trước tiên cùng với Đại cô của người sắp xếp ổn thỏa
chuyện của tộc nhân rồi nói tiếp.
Theo lời tiểu sư thúc nói, để cho thế cục láng lại mấy ngày, để trùng nhi có thể
cảm nhận được mình thích cách sống nào hơn. Trước khi đi mới báo cho nàng
biết sự thật, rồi để cho trùng nhi tự đưa ra quyết định. Hiện nay, thực sự chưa
thể rêu giao chuyện có liên quan đến tiên giới. Diệp A-Lang gật đầu, rất tốt khi
có trùng nhi ở đây, như vậy lý trừng hổ không đến mức làm bậy. Vì vậy, những
người sẵn lòng cùng quay trở lại cử linh phủ đều leo lên cử côn, hướng lan
huyền vùng doi lên.
Cự Côn lập tức điều chỉnh phương hướng nhanh chóng bơi đi, đám người trùng
nhi đứng phía dưới ngước mắt nhìn theo. Thấy bọn hắn đã thật sự rời đi, không
có làm khó mình, thanh nha thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vì có Minh
Tăng ở đây, y chưa chắc dám làm như vậy. Ở trên lưng Cự Côn, Long Hành
Vân kín đáo kéo tay áo Hoàng Tu Hùng, lợi dụng tiếng gió thổi vù vù che đậy.
Gã thấp giọng hỏi, Hoàng thúc, thật vất vả mới đi ra được, tại sao lại quay vào
cự linh phủ với bọn hắn làm gì?
Hoàng Tu hùng nhỏ rộng trả lời, người cảm thấy bọn hắn có thể dễ dàng bỏ qua
cho những ai biết rõ chuyện gì xảy ra bên trong cự linh phủ sao. Long Hành
Vân dùng mình, đã, hiểu rồi, sẽ bị diệt khẩu. Lập tức gật đầu lia lịa, thể hiện
mình đã biết, trong lòng cũng thấy may mắn bởi Hoàng thúc phản ứng nhanh.
Tình cơ nhìn thấy hai người nói nhỏ, hướng lan huyên xoay người đi tới, hỏi,
nói chuyện gì vậy. Thực ra nàng cũng rất tò mò, muốn hỏi xem vì sao bọn họ lại
quay vào.
Không phải tên Long thiếu này rất không ưa gì Giữ Khánh sao. Hơn nữa bọn họ
còn có gia sản xích lan cắc ở bên ngoài, không hỏi xem quay lại cửa linh phủ để
làm gì cũng đi theo. Giữ Khánh quay đầu lại nhìn thấy cũng cất bước đi tới. Do
khá mạnh, hắn đi không vững, thấy tô thu tử đến bên cạnh gia hiệu sẵn dàng
giúp đỡ, hắn liền đỡ lấy gã cùng đi đến. Tô thu tử cũng tò mò với việc Long
thiếu đi theo để làm gì. Không có gì. Long Hành Vân lắc đầu.
Chỉ về phía quần đảo vừa mới rời đi cất lời do hỏi, những người đó biết rõ
những gì đã xảy ra bên trong cửa linh phủ, người mặc kệ bọn họ như vậy sao.
Không sợ bọn họ đi nói lung tung à. Hướng lan huyền nghe vậy mỉm cười,
không còn quan trọng nữa. Lúc đầu, nàng quả thực rất muốn giết người diệt
khẩu, nhưng ai ngờ lại đột nhiên nhảy ra việc đi tiên giới. Sau này không còn
lan lộn tại nơi này nên không cần phải lo lắng những phiền toái trong tương lai,
vì vậy chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Bất quá, nàng rất nhanh phản ứng lại, kinh ngạc hỏi, hai người các người không
phải là sợ bị diệt khẩu nên đi theo chứ. Nếu các người lo lắng điều này thì thật
sự không cần thiết, hiện tại các người nhảy xuống vẫn còn kịp. Quỷ mới biết
được lời nàng nói có phải là thật hay không, nữ nhân này nổi tiếng độc ác tàn
nhẫn, hai người hoàng, long nên tục lắc đầu phủ nhận. Dữu Khánh thử hỏi,
người còn muốn hỏi thăm sự thật về cái chết của mẹ người sao? Hương Lan
Huynh ngẩn ra.
cảm thấy quả thực có khả năng này, đó chẳng phải là lý do để gã sông vào mạo
hiểm lúc trước sao. Long hành vân im lặng một lúc, sau đó chậm rãi hỏi, các
người có thể nói cho ta biết không? Ta thực sự không rõ về việc này. Dũ khánh
nhún nhún vai, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Hướng lan huyên hơi chút
chầm ngâm rồi trả lời, có một số việc không có đáp án tốt hơn là có đáp án.
Người chỉ cần tin tưởng rằng, ô ô không nói cho người biết là vì tốt cho người.
Người hãy sống cho tốt, đừng để ô ô chết uổng. Long Hành Vân, cuộc đời có rất
nhiều khi không thể có đáp án. Rứt lời Nàng cũng xoay người rời đi. Nếu không
phải ô ô liều mình ký thác, có lẽ bây giờ Nàng sẽ nói cho Gã biết mẹ của Gã
chết là bởi vì không chịu nổi sự thật bị vạch chần. Hiện tại thì Nàng không
muốn nói ra nữa, tên kia giả vờ hồ đồ quay đầu rời đi chẳng phải cũng là vì như
thế. Long Hành Vân cao may.
Cái chết của Ô Ô quả thực khiến Gã không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Nhưng
Gã rất tò mò không hiểu rốt cuộc là nguyên nhân nào lại khiến cả người bên
mình lẫn người ngoài đều không muốn nhắc đến cái chét của mẫu thân Gã. Gã
biết rõ, nếu là Ô Ô giết, với tính cách của Ô Ô, ông ta không phải là người dám
làm không dám nhận, nếu như người ngoài giết, Ô Ô cũng không cần phải giấu
dếm mới đúng. Với Gã mà nói, việc này chính là một bí ẩn thật lớn.