Hán thăm dò, lần này có thể tìm được cữ linh phủ là nhờ một quyền sách cổ mà
Tiểu Hắc tìm thấy ở Ú Nhai. Phán quan thẳng nhiên nói, ở đây chỉ có người và
ta, muốn nói gì không cần quanh co lòng vòng. Đúng vậy, cuốn sách cổ đó là ta
cố ý sắp xếp để cho Tiểu Hắc mang đi, mục đích chính là để các người tiến vào
tiên phủ, tìm con cá lớn dưới chân người. Ánh mắt dữ khánh loé lên, hiểu ra
điều gì đó, để phụ tử bọn họ dùng nhân tuyền tẩy kinh phá tủy.
khôi phục cơ thể bình thường ưu. Đúng, đây là tư tâm của ta. Phu thê ta rơi vào
kết quả như thế này, ta không muốn con trai ta tiếp tục nối gót theo sau. Ban
đầu, ta chỉ muốn được ở gần phụ tử 2 người gần 1. Chút. Về sau, khi dần dần
biết được nơi mình đóng giữ hình thành từ tư tâm của một người nào đó, ta liền
nghĩ, ta luôn ở trong sự tư lợi của người khác, lẽ nào ta không thể có chút tư lợi
cho mình sao. Hơn nữa.
Gia đình chúng ta rơi vào hoàn cảnh này chính là do sự tư lợi của vị đó gây ra.
Nhưng mà, âm dương có sự khác biệt, đều có quy tắc riêng, không cho phép ta
làm bậy, nếu không, không chỉ gây hại cho chính ta mà còn làm hại phụ tử hai
người bọn họ. Cho đến khi các người sông vào bồng lai sơn, rồi lại sông vào
chứ yêu chi cảnh và lấy được linkan, ta liền biết cơ hội của ta đã đến. Ai ngờ,
các người lại cam chịu số phận, không có ý định tiếp tục mạo hiểm đi tìm tiên
phủ nữa.
Làm sao có thể như vậy, không dễ có được cơ hội, ta không chỉ muốn nhân cơ
hội này để giải quyết vấn đề trên cơ thể họ mà còn phải mở ra một con đường
lên trời cho họ. Chỉ có như vậy, gia đình ba người chúng ta mới có cơ hội đoàn
tụ lần nữa. Ta tự nhiên phải thuận thế đẩy một chút. Bất kể cô ta nói cái gì, Dữu
Khánh vẫn kinh nghi hỏi, làm sao ngài biết được chúng ta đã vào bồng lai sơn,
đã đến chư yêu chi cảnh lấy được link an.
và còn biết rõ chúng ta cam chịu số phận không có ý định tiếp tục đi tìm tiên
phủ nữa. Đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ của Phán quan liếc nhìn Hắn, Ú giác
phụ là địa bàn của ta, chỉ cần ta muốn biết. Người cho rằng mỗi tiếng nói, mỗi
hành động của các người tại Đào Hoa Cư có thể giấu được ta sao. Khóe miệng
Dữu Khánh giật giật, khi biết rằng mình không hề giữ được bí mật gì trước mặt
vị này, tức thì cảm thấy không được tự nhiên. Gia đầu tê dại, Hắn cắn Giăng
nói, ngay đẩy chúng ta ra ngoài.
làm sao biết được chúng ta nhất định sẽ thành công? Ngài không sợ chúng ta
chết ở trong đó không ra được sao? Trong toàn bộ quá trình, không hề có bất kỳ
thời điểm nào hắn thấy có khả năng chắc chắn thành công. Phán quan, người
nghĩ sao khi Văn Khúc đang một mực trốn ở chỗ sâu trong tường cao viện lớn,
không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, không nghe nói về bất cứ chuyện gì, vì
sao lại tình cờ nghe được thông tin người sắp mở ra tiên phủ? Hắn biết người,
cho rằng người biết nhiều.
Tất nhiên sẽ đi tìm người. Tại sao lệ nương lại đột nhiên chỉ thị cho Minh Tang,
một người đã rời xa hồng chần, rời khỏi tảo chần tự đi bảo vệ người. Người cho
rằng sự tồn tại của lệ nương và mấy trò của cô ta có thể giấu được ta sao? Ta có
thể khiến cho cô ta không còn nơi ẩn giấu bất cứ khi nào. Ta không cần phải lộ
diện, ta có rất nhiều cách để thúc đẩy. Hóa ra văn khúc và Minh Tang là do vị
này bí mật sắp xếp.
Bọn họ là người trong cuộc vậy mà không hề hay biết chút gì, quả táo cổ của dữ
khánh co giật, nghĩ đến những nguy hiểm đã trải qua, nghĩ đến cái chết của
Bách Lý Tâm, tức thì cảm xúc dâng cao, gương mặt trở nên căng cứng, chầm
rộng hỏi, người không cho rằng hai người bọn họ có thể ngăn cản được. Vân
Côn chứ? Phán quan, ngay cả cửa ảy Cửu Vĩ Hồ người cũng có thể vượt qua,
chỉ là vân Côn mà thôi, không đáng để đánh cực sao. Ta đương nhiên hy vọng
các người thành công, tuy nhiên,
Đối với ta mà nói, người thất bại cũng không sao. Sự sống chết của các người
không quan trọng, quan trọng là các người đi vào đã tạo cơ hội cho vân côn ra
ngoài. Hắn không ra, ta không thể công khai can thiệp. Bây giờ đánh cược đã
thành công, người cũng sẽ nhận được đền đáp cực lớn cho mình. Con côn này
có thể xuyên qua hư không, đi tới tiên giới, chỉ là thần thông này của nó đang bị
siềng sích trên thân phong tỏa. Tuy nhiên, thủ đoạn này không làm khó được cử
vĩ hồ.
cô ta đã sớm yêu tính biện pháp ứng đối. Lincoln lấy được từ chư yêu chi cảnh
không chỉ có thể mở ra cổng tiên phủ, nó còn có thể cởi bỏ phong tỏa trên cơ
thể con cô này. Nói cách khác, con cô này có thể mang bọn người đi đến tiên
giới. Đó là một thế giới mênh mông và sáng lạn. Không phải ai cũng có thể có
được cơ hội và lợi thế để thoát khỏi số phận con kiến nhỏ bé này, trong trường
hợp bình thường, tự nhiên sẽ có quy củ, tiên giới không cho phép đi đường tắt
như vậy.
Nhưng bối cảnh của cữu vĩ hồ quá lớn, đường tắt mà các người đi là kết quả do
cữu vĩ hồ gây ra. Sẽ không ai dám làm quá nghiêm túc, hơn nữa còn có ta âm
thầm hỗ trợ, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng cho quà. Đại lộ bước lên trời, không
cần tiếp tục cúi đầu tại nhân gian, người còn cảm thấy ước ức sao. Cô ta vốn
tưởng rằng, tương lai mà mình miêu tả có thể khiến cho dữ khánh kích động và
khao khát, nào ngờ, ánh mắt dữ khánh chỉ hơi giao động có vẻ suy tư.
vẻ mặt bình tĩnh như thường. Cô ta lặng lặng nhìn chầm chầm Giữ Khánh. Một
lúc lâu sau, Giữ Khánh mới hít một hơi thật sâu, hỏi, ý của Ngài là, có phải ta
còn phải cảm tạ Ngài hay không? Phán quan có chút bất ngờ, chẳng lẽ không
nên sao? Đại lộ bước lên trời. Giữ Khánh lẩm bẩm ngẫm nghĩ mấy chữ này, mặt
vẫn căng ra hỏi, nếu ta nói ta không muốn đi thì sao? Trong mắt Phán quan lóé
lên nét khó hiểu, không muốn đi. Cơ hội tốt như vậy.
biết bao nhiêu người trên thế gian mong cầu cũng không được, vì sao? Dữu
Khánh, bởi vì ta không tin ngài âm thầm tốn công phí sức nhiều như vậy và còn
sẵn sàng nói ra nhiều chi tiết như thế cho một tiểu nhân vật như ta chỉ là vì tốt
cho ta, để ta có một tương lai tốt đẹp. Nếu ngài thật sự có lòng tốt như vậy, lần
này ngài đã không thúc đẩy ta đi liều mạ. Cũng giống như phụ tử ngô hắc, ngài
sẽ không để cho bọn họ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Ta làm sao biết được?
Liệu lần này ngài thúc đẩy ta đi, có phải thêm một lần liều mạng nữa hay
không? Nếu ta đoán không sai, khả năng có nguy hiểm là rất lớn, đúng không?”
Phán qua nhẹ nhàng nhắc nhở, hai cha con họ cũng sẽ đi. Ta nói với người
nhiều như vậy, là muốn người dẫn bọn họ cùng đi. Câu đáp lại vừa đủ, đã nói rõ
ràng với Dữu Khánh, như người, nói, nếu có nguy hiểm lớn, ta sẽ không để cho
cha con họ cùng đi. Dữu Khánh hơi giật mình, Ngọc ngừng hỏi.
không có chút nguy hiểm nào sao. Phán quan giải thích, tại tiên giới, không phải
tất cả mọi người đều có thể phi thiên độn địa, cũng là ba bảy loại chia cao thấp
tụ tập với nhau, nơi có người ở sẽ khó tránh khỏi có chuyện không mong muốn.
Phụ tử bọn họ không tiếp xúc nhiều với mọi người, bản tính tương đối trong
sáng, đơn giản, một khi tắm rửa nhân tuyền không còn năng lực tự vệ, ta sợ họ
sẽ xảy ra chuyện. Vì vậy, ta hy vọng người mang theo một nhóm người đi cùng.
để phụ tử bọn họ có thể phát triển lên cùng các người. Dữu Khánh đã hiểu được,
cùng nhau phát triển chỉ là lời nói dễ nghe mà thôi, nói thẳng ra chính là bảo vệ
cha con ngô hát, hắn không hiểu, hỏi, không phải Ngài có mối quan hệ tại Tiên
Giới sao? Ngài chỉ cần nhờ mối quan hệ của Ngài quan tâm chiếu cố là được,
đâu cần tới những tiểu nhân vật chúng ta tham gia. Phán quan, tại sao Ngươi
còn chưa hiểu? Sở dĩ các Ngươi có thể đến Tiên Giới là bởi vì cữu vĩ hồ gây ra.
không có liên quan gì đến ta, ta không hề có bất kỳ can thiệp nào, tất cả đều
diễn ra tự nhiên. Nói thẳng ra, ta cần phải tránh dính lưu tới. Chủ nhân của cữu
vĩ hồ có lẽ có thể dung túng cho cữu vĩ hồ gây giác dối, nhưng sẽ rất khó có khả
năng khoan dung người khác động tay động chân ở sau lưng rồi khiến cữu vĩ hồ
chịu trách nhiệm. Chờ đến khi các người đã đứng vững chân tại tiên giới, ta sẽ
công khai qua lại cũng không muộn. Người hẳn đã hiểu được ý của ta. Dữu
Khánh đã hiểu.
hẳn chỉ vào mình, hỏi, vì sao chọn ta? Phán quan, bởi vì ta không yên tâm giao
phụ tử bọn họ cho người khác. Còn ngươi, ta tin tưởng cho dù gặp phải khó
khăn gì, ngươi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ phụ tử bọn họ. Ngoài ra, mặc dù
ngươi không còn tu vi nữa, nhưng ngươi vẫn tụ tập được một số người có thể
cùng chung hoạn nạn đi theo giúp đỡ. Cho nên, ta trao cơ hội lần này cho ngươi.