Vân Côn với ráng vẻ gián nuôi yếu ớt nhìn thấy Phán Quan đã rời đi, Y lập tức
trật vật bò dậy, muốn chống người đứng lên nhưng bất chờ xuất hiện hai bàn
chân đứng ở trước mặt. Y khó nhọc ngởng đầu nhìn lên, nhìn thấy hai người
mặt mèo cầm lệnh tiễn trong tay đang từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào
Y. Điều này khiến Y phải từ bỏ hy vọng cuối cùng. Y dìu siêu ngã người ra đất,
cam chịu số phận, khóe mắt dưng dưng, có vẻ đầy đau buồn và hối hận. Văn
khúc lên tiếng nói
giải trừ cấm chế trên người ta. Tuy nhiên, hai người mặt mèo đội chiếc nón với
màn lụa đen rũ xuống không để ý tới ông ta, ông ta đành phải rõi đôi mắt trong
mong nhìn về phía cự cồn bay đi. Chạy hay là không chạy? Nhìn thấy cự cồn
bay tới, ba người dữ khánh quay mặt nhìn nhau. Khi nó đến gần hơn, bọn hắn
nhìn thấy rõ người đứng ở trên lưng cồn vung vẩy bóng xanh tím quả thực
không phải là vân cồn. Chính mắt bọn hắn nhìn thấy vân cồn bị chiếc đại ô bắt
đi.
Đó là Phán quan à. Dữu Khánh lại hỏi một câu vô ích, không có ai trả lời.
Hướng Lan huyên nói, bất kể như thế nào, trước tiên tránh đi rồi nói tiếp. Minh
Tăng gật đầu, vừa mới kích hoạt quang điểu thì trật nghe giọng nói phiêu mỉu
mông lung truyền đến, thám hoa lang. Lời này có ý gọi người dừng lại, có thể
cảm nhận được, giọng nói này không có ác ý. Quang điểu hơi chút do dự, Minh
Tăng quay đầu lại nhìn Dữu Khánh và Hướng Lan huyên, thấy hai người cũng
do dự.
Chỉ một chút thời gian do dự đó, Cự Côn đã đến gần trước mặt bọn hắn, nó
chậm rãi dừng lại. Mấy người ngửa đầu nhìn lên, thân thể Cự Côn thực sự quá
khổng lồ, bọn hắn không nhìn thấy bóng phán quan đầu cả. Giọng nói vẳng
vẳng như gần như xa lại vang lên, lên trên đi. HẢN LA GỘI THÁM HUA
LÀNG ĐÌ LÊN, nhưng thám hoa lang hoàn toàn không còn tu vi, không thể lên
được. Cuối cùng, Minh Tăng và Hướng Lan Huyên cùng nhau hộ tống Dữu
Khánh đi lên.
bay đến đỉnh đầu cựu côn, nhìn thấy nữ nhân mặc hắc y đeo mặt nạ đứng đó,
bọn hắn không dám dễ dàng tới gần, hướng lan huyền thử hỏi, người chính là
Phán quan. Là ta. Phán quan khẽ gật đầu, không giữ giọng nói thần bí nữa, nói
chuyện với giọng một người bình thường, ta có chuyện cần nói riêng với thám
hoa lang. Đây là muốn hai người còn lại tránh đi. Dữu Khánh nghi hoặc, không
biết giữa Phán quan và mình thì có chuyện gì để nói, mọi người không quen
biết, cũng không có qua lại.
Mấu chốt là việc này thực sự khiến bọn hắn không yên tâm. Nhận thấy được sự
lo lắng của bọn hắn, phán quan nói, cô Nô còn không thể chạy thoát, nếu ta đối
phó các người, các người cho rằng mình có thể chạy thoát được sao. Lời này
cho thấy cô ta không có ác ý. Dữu Khánh hơi chút do dự rồi nói, để ta đến nó.
Hướng Lan Huyên vẫn còn hơi chút do dự, nhưng cuối cùng cũng phất tay thì
Pháp đưa Dữu Khánh bay đi, nâng Dữu Khánh nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt
phán quan.
Còn Nàng và Minh Tăng thì điều khiển quang điều bay ra xa một chút rồi dừng
lại, ở xa xa nhìn tới bên này. Không còn người khác, Dữu Khánh không có gì sợ
hãi, Hắn có chút khó hiểu do hỏi, tiền bối có gì chỉ giáo. Phán quan không trả
lời Hắn, mà trước tiên quan sát Hắn từ trên xuống dưới, sau đó có chút vui
mừng gợt đầu nói, mọi chuyện đều đã qua rồi, ngươi làm rất tốt, không có khiến
ta thất vọng. Có ý gì? Dữu Khánh chớp chớp mắt, mặt lại lộ ra vảy khó hiểu.
Giám hỏi tiền bối lời này là có ý gì? Vãn bối thực sự không hiểu. Trong giọng
nói của Phán quan có chút u buồn, đáp lời, tiểu hắc là con của ta. Hả? Giữ
Khánh thật sự cho rằng mình đã nghe lầm, có phần mơ hồ, người gọi ta tới để
nói chuyện của người sao. Vì vậy Phán quan nói thêm cho rõ ràng hơn, ngô hắc
là trưởng phu của ta. Lần này thì Giữ Khánh đã hiểu, nhưng hắn cân bản không
tin. Không nhịn được cười hắc hắc, cười có chút bối rối.
Không phải hắn chưa từng thấy kẻ giả mạo người khác, nhưng chưa từng thấy
ai tự hạ thấp mình để giả mạo như thế này. Hắn lập tức nhỏ rộng lầm bẩm nhắc
nhờ, mẹ của tiều hát, thê tử của ngô hát, theo ta được biết, đã qua đời vì khó
sinh từ lâu. Phán quan nhạt nhạt đưa ra đáp án, vì vậy, ta đến từ minh giới. Dũ
khánh giật mình sừng sốt, nhìn chăm chú âm khí loáng thoáng trên người cô ta,
rồi lại nhìn mây đen khắp bầu trời. Đôi mắt dần dần mở to ra kinh ngạc.
Cuối cùng hỏi một câu để xác nhận, ba thực sự là mẹ của Tiểu Hắc. Phán quan,
giả mạo như vậy có lợi ích gì sao? Người cảm thấy ta có cần thiết giả mạo
chuyện này không? Dữu Khánh vội dơ tay trái gãi gãi diê mép bên phải, cẩn
thận quan sát đối phương một lúc. Rồi lại bối dối dơ phải lên gãi gãi diê mép
bên trái, hỏi, sau khi mẫu thân của Tiểu Hắc qua đời vì khó sinh thì đi làm phán
quan của ù Nhai ư. Khi đã trở nên cao cao tại thượng.
Cho dù phụ tử bọn họ ở tại Ú giác phụ, tiền bối cũng chưa bao giờ qua lại với
họ, ý của tiến bối là như vậy phải không? Tay trái tay phải dơ qua dơ lại một
cái, dù hắn không phủ nhận, nhưng bộ dạng đã đủ để nói bà cảm thấy có khả
năng đó ư. Phán quan bình tĩnh nói, sau khi hồn quy Ú Minh, ta vốn có một nơi
tốt hơn để đi, nhưng bởi vì không bỏ được phụ tử bọn họ, cho nên ta mới lựa
chọn tới Ú nhai. Dữu Khánh vẫn không hiểu.
hoặc có thể là cảm thấy lời này đầy sơ hở, hán nghi hoặc hỏi, có nơi tốt hơn để
đi. Lựa chọn tới U Nhai. Khi người bình thường chết đi, hồn quý U Minh, còn
có thể lựa chọn nơi mình đến sao? Muốn đi đến đâu là có thể đi đến đó ư? Phán
quan hỏi ngược lại, người cảm thấy phụ tử bọn họ là người bình thường sao?
Người cảm thấy công công của ta là người bình thường sao? Dữu Khánh không
nói nên lời, nếu nói đến việc này, họ quả thực không phải người bình thường.
Nhưng như vậy thì sao, Hán Giang rộng hai tay, Bộ Giảng rõ ràng muốn nói, ta
không hiểu. Phán quan không có trả lời qua loa với Hán, nghiêm túc giải thích,
một người trong cửa tiên phủ, mặc dù địa vị thấp, nhưng không phải không hề
có người quen tại tiên giới, Công Công cũng có cố nhân. Thời điểm ta nhập
luân hồi, trong lúc đang được xác minh lai lịch thì tình cờ đúng vào lúc cố nhân
của Công Công đến làm khách tại Ấm Tì. Khi biết được lai lịch của ta,
Cố nhân của Công Công lập tức can thiệp và ngăn cản âm tì tạm thời chỉ hoãn
việc ta nhập luân hồi, sau đó lập tức trở về tiên giới, bồn ba vì ta. Sau đó có
người từ tiên giới truyền lời tới, khen Công Công ta chung nghĩa, ghi nhận công
lao Công Công ta tận tâm với vị trí công tác nhiều năm. Không thể có công
không đền đáp, nên đã đưa ta vào trong nhập tiên tịch, không nhập luân hồi. Nói
ngắn gọn là sau khi hồn Quy Minh Giới, gặp được cố nhân của Công Công,
khơi thông quan hệ giúp ta.
biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Ta vốn được thưởng cho một nơi đến không
tệ, nhưng ta lại lựa chọn đến U Nhai Canh Cửa. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”
Dữu Khánh không nói nên lời, Hắn đại khái đã hiểu được, nhưng tại sao nghe
cứ thần thần bí bí như thế. Hắn nuốt khàn một cái, sau đó hỏi, tới U Nhai Canh
Cửa. Canh Cửa. Hắn cố y nhấn mạnh lại hai chữ cuối cùng. Phán quan gật đầu,
gọi riêng đối phương đến đây.
vốn là để giải thích rõ ràng một số chuyện cho hắn, năm đó, có một đại nhân vật
tiên giới muốn luyện chế một kiện bảo vật không tầm thường. Vì đó đã triệu tập
những người tài giỏi có liên quan và mở ra các loại động phủ khác nhau để thử
nghiệm. Vì đại nhân vật đó là ai, chắc hẳn người cũng đã biết rồi. Dữu Khánh
gật gật đầu. Để thuận tiện cho việc luyện chế, nhân gian nơi này trở thành địa
điểm phụ trợ. Cuối cùng, bảo vật đã được luyện chế thành công, nhưng cũng
gây ra một sự náo loạn đầy dối rắm.
đã tạo ra một số phiền phức, suốt chút nữa bị người vạch trần chuyện này để
làm ẩm ĩ lên. Cuối cùng, nhờ vị đại nhân vật đó thần thông quảng đại nên đã đè
ép chuyện này xuống, có thể nói kết thúc trong vánh. Chuyện này mặc dù đã
được xác sang một bên, canh bản không ai dám nhắc lại hay đụng đến, nhưng
vẫn sợ để lại tai họa ngầm về sau. Vì vậy không biết có phải do vị đại nhân vật
đó bày mưu đặt kế hay không, chỉ biết có người của âm ti âm thầm lưu lại thủ
đoạn tại nhân gian này để đề phòng.
làm sao có thể cho phép Vân Côn đi ra làm loạn. Có thể thấy rõ điều đó khi ta
có thể dễ dàng mượn trọng bảo âm dương tán đem đến đây. Dữu Khánh bừng
tỉnh hiểu ra, thì ra đây chính là lý do vị Phán Kwan này có thể xuất thủ đúng lúc
để đối phó Vân Côn, cái gọi là thủ đoạn lưu lại nhân gian chính là Ú Nhai.
Chính vì hiểu được điều này, hắn mới hiểu mục đích vị Phán Kwan này lựa
chọn đến Ú Nhai. Thảo Nao tiều hát nghịch ngộm tại Ú Nhai mà không bị gì cả.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà khiến hắn nghi hoặc, tiểu hát thực sự tình cờ lấy
được cuốn sách cổ có mênh mối đó sao. Trước đây hắn đã có nghi ngờ, bây giờ
hắn càng nghi ngờ nhiều hơn.