Bán Tiên

Chương 1512: Âm Dương tán (2)




Động thái này của hai người khiến những người khác nghi hoặc, hoạt nhì không

giống như là muốn giao đấu đến phần thắng bại. Mọi người rất nhanh liền nhận

ra điểm dị thương, Văn Khúc cũng nhìn chầm chầm vào lòng bàn tay dơ da của

Phán Quan, ở đó có cắm một cây châm màu xanh ngọc, đâm xuyên qua lòng

bàn tay. Kha mật và lê hoa quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên, Phán Quan đã trúng

bẫy của Vân Côn. Nhìn thấy thân thể Phán Quan cương cứng tại đó đồng thời

cảm ứng được âm dương tán đã dừng vận chuyển vì bị ngọn doi chói buộc.

Cuối cùng Vân Côn cũng thở vào nhẹ nhõm. Y cười lạnh nói, người có thể cầm

giữ trọng bảo âm dương tán của Minh Giới, thật đúng là khiến ta kinh hãi, ta

thực sự không dám cứng chọi cứng. Có âm dương tán thì như thế nào, không

phải cũng gục dưới tay ta. Ha ha ha ha. Ngọn dòi được kéo lại, sợi dòi đang

quấn như một cuộn dây lập tức rút về. Nói đến điều đắc ý, Y ngửa mặt lên trời

cười cực kỳ cuồng dã và sẵn khoái. Đúng vào lúc này.

cánh tay dơ lên của Phán Cử Động. Cô ta rút tay về nhìn cây châm xanh ngọc

cắm trong lòng bàn tay. Lại là Lê Hoa cất lên tiếng hét kinh hãi, thượng tiên cẩn

thận. Vân Côn đang ngửa mặt lên trời cười to sẵn khoái, nghe tiếng hét thì liếc

nhìn sang, nét tươi cười trật cưng cưng trên mặt, miệng há hốc không cười nổi

nữa, trong mắt đầy vảy khó tin. Phán quan rút cây châm cắm trong lòng bàn tay

ra, thưởng thức cây châm hơi dính chút máu đỏ sẫm.

bàn tay bị thương chạm chạm vào chiếc vòng cổ đính hồng ngọc thả trước ngực.

Giọng nói mờ ảo, cô nô, ngươi chẳng lẽ không biết định hồn châm là bảo vật

mà minh giới biếu tặng ra ngoài sao. Ngụ ý là, ngươi lại dám dùng thứ này để

đối phó ta ưu. Biểu cảm trên mặt vân cô nột nhiên trở nên cực kỳ quá dị, hay

nói đúng hơn là không thể tin được. Theo y biết, định hồn châm cũng có tác

dụng đối với người minh giới. Nếu không phải như vậy…

Y làm sao có thể sử dụng chiêu này để đối phó đối phương khi đã biết nàng ta là

người Minh giới. Nhĩ đến đây, Y trật giật mình, dường như đã hiểu ra điều gì

đó, ngươi thậm chí còn chuẩn bị sẵn đồ vật để đối phó định hồn châm. Và còn

có âm dương tán. Ngươi chính là nhằm vào ta. Phán quan không trả lời, chậm

rãi thu định hồn châm trong tay lại. Ta trở về, ta lập tức trở về cự linh phủ. Vân

Côn như đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nói xong liền đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Lóé lên bay đi, thủ hạ gì gì đó, và cả nương nương mới lập nên của mình, tất cả

đều không quan tâm tới. Ngay cả cự côn cũng bị bỏ lại, y làm sao có thể quan

tâm đến cái gì khác. Hành động đó khiến đám người Kha Mật sợ mất mật, bọn

họ cũng lập tức chạy trốn, ra sức đuổi theo trong tuyệt vọng. Không ai dám

đánh Văn Khúc bị thương, trực tiếp bị bỏ lại. Muộn rồi! Ẩm dương làm càn

khôn, huu! giọng nói phán quan mơ hổ, ngón tay bấm.

ánh sáng mờ nhà tỏa ra trên đầu ngón tay, nàng ta phất tay chỉ về phía Vân Côn

đang chạy trốn. Âm dương tán rơi trên mặt đất đột nhiên khép lại, biến thành

một luồng sáng lóe lên bay vụt qua phía trên đầu đám người kha mật, khiến bọn

họ rộn tóc gái. Đám người Dữu Khánh là từ hồ Phách Hải đến đây, không ngờ

Vân Côn lại đột nhiên trở về theo đường cũ. Khiến bọn hắn giật mình hoảng sợ,

bọn hắn ở cách quá xa, không biết chuyện gì đã xảy ra phía chỗ Vân Côn.

Minh Tăng là một người tốt, trước tiên thi triển kim cương hộ thể Đại Pháp để

bảo vệ ba người rồi tính tiếp, quang điều vừa mới bắt đầu bỏ chạy đã dừng lại.

Bởi vì bọn hắn phát hiện Vân Côn hoàn toàn không quan tâm đến mình, trực

tiếp băng qua từ trên cao, sau đó bọn hắn nhìn thấy một luồng sáng chấp mắt

liền đuổi kịp, buộc Vân Côn phải dừng lại. Vân Côn không thể không dừng lại,

luồng sáng hiện ra nguyên hình của âm dương tán, đột nhiên biến lớn lên, bao

phủ y vào dưới ô, chiếc ô xoay tròn rất nhanh.

một lực hút rất mạnh toát ra từ trong ô. Lực hút quá mạnh mẽ, tu vi của Y

không thể chống lại, khiến Y bị giữ lại dưới ô, không thể thoát thần. Nhưng Y

sẽ không khoanh tay chịu chói, liều mạng kháng cự, thông thiên tiên trong tay

lại lần nữa tỏa ra hai khí xanh tím, như hàng loạt tia xét điên cuồng tấn công ẩm

ẩm. Điều đáng sợ là chiếc ô càng ngày càng lớn, dần dần, phạm vi bao phủ

dường như muốn bao bọc toàn bộ mặt đất, đòn roi trong tay Y chẳng khác gì

cho đùa của trẻ con.

Và hậu quả nghiêm trọng bởi việc cưỡng ép phản kháng cũng rất nhanh thể hiện

ra, y cảm giác trên người có thứ gì đó như sương mù nhanh chóng bị hút ra khỏi

cơ thể. Sau một lúc cảm nhận, y mới kinh hãi phát hiện, thứ bị hút đi chính là

sinh cơ của mình. Phải biết rằng, y đã tu luyện thành tiên thể, cơ thể không còn

bị bệnh tật, nhưng lúc này y lại cảm nhận rõ ràng sinh cơ đang mất đi rất nhanh.

Y bất lực nhìn những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện trên làn da của mình. Ta sai

rồi.

để ta quay lại. Hét lên một câu thảm thiết, Van Kôn cảm thấy chiếc ô xoè lớn

kia tựa như một cái miệng khổng lồ nuốt trưởng mình vào trong bóng tối vô tận.

Còn với đám người Dữu Khánh đứng trên mặt đất nhìn lên, bọn hắn không thấy

chiếc ô càng lúc càng lớn mà nhìn thấy Van Kôn càng ngày càng nhỏ. Cuối

cùng nhỏ đến mức bọn hắn gần như không thể nhìn thấy nữa, khi đó mới bị

chiếc ô kéo vào. Chiếc ô vừa đóng lại, liền hóa thành một luồng sáng bay ngược

trở về.

không quan tâm đến đám người Kha Mật và Lê Hoa kinh hoảng chạy trốn, cuối

cùng trở về trong tay Phán quan. Ba người ở trong quan điều ngây người nhìn,

thực sự là nhìn đến sững sờ, Vân Côn không ai bị nổi kia, lại bị Phán quan giải

quyết dễ dàng đến thế sao. Nếu là vậy, mấy người đinh dắp thanh làm sao có thể

nổi danh ngang hàng với Phán quan. Văn Khúc té ngã xuống đất khi bị vứt bỏ

lại. Ông ta đã đứng lên, mặc dù Tu Vy bị khống chế nhưng vẫn tỉnh táo. Lúc này

Ông ta cũng ngẩn ngơ nhìn phán quan thu chiếc ô về trong tay. Ông ta gan lớn,

bước từng bước đi đến bên cạnh phán quan, hỏi, ngươi là phán quan ư? Phán

quan ra đấu với ta lại là nam? Phán quan cho ông ta đáp án, giọng nói không

còn cảm giác phiêu miểu sa săm như trước, chỉ như giọng nói người bình

thường, đó là phán quan tiền nhiệm. Thì ra là thế, Văn Khúc có vẻ chầm ngâm

suy nghĩ rồi hỏi tiếp, các đời phán quan đều không phải là người nhân gian ư?

Lần này

Phán quan không trả lời ông ta, mà quăng chiếc ô trong tay ra. Chiếc ô xoè ra,

có một người rớt xuống. Đó là một lão già mặt đầy nếp nhăn cuộn mình nằm

ruôn giày trên mặt đất, dường như không có cả sức lực để đứng dậy, thở hồn

hền như sắp tắt thở. Y nỗ lực ngẩn đầu lên nhìn, nỗi sợ hãi vẫn còn lộ rõ trong

mắt, Y cầu xin bằng rộng ra nuôi yếu ớt, tha mạng, xin tha mạng. Sau khi nhìn

kỹ, văn khúc kinh ngạc, từ chiếc đầu chọc và chom dâu chữ bát của đối phương.

Ông ta đã nhận ra đây là Vân Côn, nhưng tại sao chẳng mấy chốc đã giả đi như

vậy? Phán quan vung tay áo lên, âm dương tán bay lên trời, bay vào trong mây

đen trên không trung, 5 ngón tay cô ta nắm lại, chiếc dòi rơi trên mặt đất liền

bay đến trong tay cô ta. Ngọn dòi dung lên, uốn lượng như linh xả quấn lấy

chiếc túi lấp loáng ánh kim loại treo bên eo Vân Côn. Cô ta thi pháp kiểm tra đồ

vật ở bên trong, sau đó quay đầu lại nói, buông câu hồn tác ra.

Hai người mặt mèo đang lôi kéo dây xích lập tức lắc cánh tay kéo một cái, hai

mũi tên cắm ở trên người cựu côn được rút ra. Dây xích nhanh chóng co về,

cuối cùng rút hết trở lại thành hai cái lệnh tiễn. Văn khúc quay đầu lại nhìn, hơi

nhớm mày, không nghĩ tới cây lệnh tiễn nhiều lần đại biểu cho u nha này lại

chính là pháp bảo của Minh giới. Mặt đất dung chuyển, cựu côn lắc đầu vẫy

đuôi rồi lại nhẹ nhàng bay lên. Nó quay người lại trông như muốn rời đi, phán

qua nhảy lên trên người nó.

Vung doi đẩy hai khí xanh tím da, bốt, đánh vào thân nó, khiến nó phải cất lên

một tiếng dên dì. Cô ta vung doi chỉ về một hướng. Cự cô lập tức điều chỉnh

phương hướng, bay về phía mấy người dữ khánh.