Bán Tiên

Chương 1510: Quản lý hình phạt tại Nhân gian




Phán quan. Mấy người đứng phía trước quay đầu lại nhìn ông ta, sau đó ánh mắt

vân côn quay lại nhìn những người bên cạnh, hỏi, là bán tiên ở u nhai gì đó của

các người. Y cũng có nắm một chút thông tin về tình hình của một số nhân vật

chủ yếu ở bên ngoài. Được nhắc nhở như vậy, Lê Hoa và Kha Mật lại đảo mắt

quan sát xung quanh lần nữa, sau đó, Kha Mật trả lời không chắc chắn lắm.

Đúng là có lưu truyền như thế này, nơi Phán quan xuất hành âm khí dày đặc,

nhưng nhỏ chưa từng nhìn thấy.

Vân Côn lại quay sang nhìn chằm chằm vào Lê Hoa, chờ trả lời. Lê Hoa khẽ lắc

đầu nói, các đời phán quan rất thần bí, chỉ ru rú trong nhà, rất hiếm khi chen vào

chuyện thế gian. Người khác không đụng chạm đến Hắn, Hắn cũng sẽ không

chủ động chơ chọc người ta. Ta từng đem theo hậu lễ đến U Nhai xin bái phòng,

nhưng bị thù hạ của Hắn đuổi đi, chưa từng nhìn thấy Hắn. Nghe nói số người

từng gặp phán quan có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bà ta quay lại nhìn văn khúc, hỏi, người từng gặp ả? Vẻ mặt văn khúc không có

nét khó chịu nào vì bị bắt, ông ta bình tĩnh nói, sau khi ta đột phá Tu Vi đến

cảnh giới bán tiên, ta có ý định so tải với mấy vị cao thủ đương thời. Từ lâu ta

đã nghe nói thực lực của Phán quan không thua kém người khác, nên ta từng

đến u nhai so tải với hắn. Tên gia hỏa này đã từng giao thủ với Phán quan ư.

Những người khác nghe vậy thì đều tò mò, Lê Hoa hỏi.

Văn khúc có chút cảm khái nói, ngang tải ngang sức, nếu như ta với hắn đã là

ngang tải ngang sức, vậy thì không cần thiết phải tiếp tục so tài với những người

khác nữa. Ta vốn tưởng rằng mấy người bọn họ cũng ngang tải ngang sức với

phán quan, bây giờ xem ra, mấy người đó rõ ràng đang canh giữ lối vào mà

ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra. Tại nhân gian chỉ có phán quan dám đối

diện ngươi, không khiến tất cả nhân gian phải cúi đầu. Bộc lộ rõ sự chê bay.

Có một số người không sứng được xếp ngang hàng với phán quan, trong giọng

nói cũng lộ ra sự kính phục. Có thể nhận ra được, đây không phải là tình cơ gặp

mặt, làm sao một vị phán quan vốn rất hiếm khi lộ diện lại có thể tình cơ gặp gỡ

vân côn ở nơi đây. Kha mật suy một tiếng cười khẩy, có vẻ chế nhạo phán quan

không biết tự lượng sức mình. Theo lão ta, hành động của mấy người đinh giáp

thanh mới thực sự là hành động khôn ngoan, biết rõ không thể làm mà còn cố

làm mới là kẻ ngốc.

đó gọi là không thức thời. Tuy vậy, có người đưa tới cửa là chuyện tốt, lão ta rất

mong chờ được nhìn thấy những nhân vật đỉnh cấp cao cao tại thượng kia bị

mình đạp dưới chân. Nhận ra tình hình không thích hợp, văn côn vùng doi quất

lên người cử cô lệnh cho nó dừng lại, sợ đụng phải một cái bẫy nào đó. Lúc này

y chậm dãi quan sát xung quanh, nói, từ trước đến nay, mỗi khi phán quan xuất

hành, âm khí đi kèm đều bao phủ một diện tích rộng lớn như vậy hay sao?

Văn Khúc cũng chưa từng nhìn thấy, Phán quan rất hiếm khi ra ngoài. Ông ta

chưa bao giờ nhìn thấy phong cách xuất hành thực sự của Phán quan, tuy nhiên,

cảnh tượng như vậy, ngoài Phán quan ra còn có thể là ai. Sau đó, chính Vân

Côn tự phủ nhận nhận định này, mặt trời vẫn ở trên cao, nơi này lại bị âm khí

che kín bầu trời. Nồng đậm đến mức ngay cả ánh sáng mặt trời cũng khó thể

xua tan, đây chắc chắn không phải là khí tràng mà tu vi cảnh giới bán tiên có

thể có được.

Tất cả mọi người đều nhận ra được sự nghiêm trọng hiếm khi xuất hiện trên mặt

Y. Y vừa rứt lời, một giọng nói phiêu miểu như hư ảo vang vọng trong thiên địa.

Côn nô, trước khi thượng tiên của người rời phủ, không phải đã ra lệnh cấm

người tự tiện xâm nhập nhân gian ư. Đó là giọng nói của một nữ nhân, như ở

gần bên tai và cũng như xa tận chân trời, trong khung cảnh u ám âm chầm này,

nghe giọng nói như vậy có cảm giác cực kỳ thần bí. Nghe giọng nói đó, văn

khúc hơi cao mầy.

Phía xa xuất hiện một đốm sáng, mấy người trên lưng cự côn đã chú ý thấy, đó

là đám người Dữu Khánh ở trong quang điểu. Bọn hắn cũng cảm thấy nghi hoặc

khi nhìn thấy cảnh tượng dị thương này, đặc biệt là khi nghe được lời cảnh cáo

phiêu mìu kia. Quang điểu tiếp cận mặt đất, hướng lan huyện đưa tay chạm vào

lốt tinh thể màu trắng trên thân cây, cảm giác lạnh lẽo, gặp ngón tay ấm áp liền

tan ra, phát hiện đây quả thực là sương giá. Minh Tăng và Dữu Khánh cũng thử

chạm vào cảm nhận một chút.

Cả ba người đều kinh nghi nhìn xung quanh. Phán quan. Hướng lan huyền quay

đầu hỏi Minh Tăng. Minh Tăng khẽ gật đầu, có vẻ là như vậy. Dữu Khánh kinh

ngạc khi nghe điều này, phán quan dám trực diện đối đầu với Vân Côn hay sao?

Hắn nghĩ đến tình huống lấy được sách cổ về đào hoa cư, trong mắt lộ Gianneth

Kinh nghi. Vân Côn không quan tâm mấy người bọn hắn, y cảnh giác xung

quanh, trợt lớn tiếng nói, kẻ nào ở đây giả thần giả quỷ.

âm thanh phiêu mỉu lại vang lên, hãy lập tức trở về cử linh phủ, không được

phép ra ngoài, bản tọa có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không, không bỏ qua cho

người. Văn Côn rất nhanh nhìn trái nhìn phải, xoay người nhìn xung quanh,

không rõ âm thanh rốt cuộc đến từ nơi nào. Y trật quay đầu lại hỏi Văn Khúc,

nàng ta chính là phán quan. Văn Khúc có chút nghi hoặc, khi giao đấu với ta, dù

phán quan không bọc lộ chân diện mục, nhưng đó là một nam nhân.

Còn không nhanh trở về, còn không nhanh về đi. Âm thanh phiêu miểu đột

nhiên trở nên trùng trùng điệp điệp vang vọng liên miên trong thiên địa, như thể

đang đưa ra lời cảnh cáo nghiêm khắc cuối cùng. Cảnh tượng này trông rất cao

cấp, dù sao, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy với mấy vị bán tiên kia. Dữu

Khánh không nhịn được hỏi hai người bên cạnh, thực sự là phán quan sao? Ản ý

muốn hỏi là, phán quan thật sự dám đấu với Vân Côn ư? Hướng Lan Huyên

không vui hỏi.

ta chưa từng nhìn thấy. Người ở tại u rác phụ, trong nhà có người ngày ngày

chạy đến u nhai, ngươi lại đi hỏi ta. Thật, lâu không thấy đối thủ đâu, vân côn

có phần nhị không được nữa, y hư một tiếng, giả thần giả quỷ. Ngọn doi trong

tay y vung lên, vệt sáng xanh tím lại xuất hiện, phóng lên trời như tia sét, lập lòe

bay múa khắp nơi trong đám mây đen phía trên đầu, tựa như một con dao sắc

cắt đậu hủ. Chia cắt mây đen nát tan ra như những nhúng bông, tuy nhiên,

Mây đen này có một sự sâu nặng nào đó, chúng không bị sức gió làm ảnh

hưởng, chậm rãi đung đưa rồi lặng yên kết nối lại thành một khối. Sau một hồi

nỗ lực vô ích, vân Côn thu do lại, quát lớn, lén lút như vậy tính là cái gì? Ra

đây! Tình huống này khiến cho cả Kha Mật và Lê Hoa đều có phần lo sợ. Tò

tuê, tò tuê, tò tuê. Một tràng âm thanh kèn sona to rõ đột nhiên vang lên, phá vỡ

sự yên tĩnh trong thiên địa.

Cảm giác thôi thúc lòng người rất mãnh liệt, có thể nghe ra được đây là âm

thanh hợp tấu của nhiều cây kèn sona. Phán quan, Kha mật và lê hoa gần như

đồng thời thốt lên. Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng kiểu mở đường quỷ dị

bằng kèn sona này phù hợp với phương thức xuất hành trong quá khứ của phán

quan. Vân Côn đột nhiên xoay người, nhìn thẳng về phía mây đen phía trước,

khóa chặt nơi phát ra âm thanh, mọi người cũng lần lượt nhìn về phía đó.

TẬNG MAY DƯỚI Cũng Khẽ Giao Động

có bóng người lắc lưu xuyên qua mây đen, là một đám bóng người đang đi ra từ

trong tầng mây. Đi phía trước là hai hàng H.I. nhân đội nón với rèm lụa đen rũ

xuống, thần bí và quỷ dị. Hai người dẫn đầu cầm lệnh tiễn trong tay, dòng chữ

trên lệnh tiễn như muốn nói rằng bọn họ có thể tự do đi lại trong thiên địa. Phía

sau là 6 cặp người thổi kèn Sona mở đường. Sau đó nữa là 8 người khiêng đại

kiệu, trên đỉnh cổ kiệu cắm một cái ô lớn màu đen phủ đầy hoa văn quỷ dị.

Đài kiệu hình tứ giác, mỗi góc đứng một nữ tử mặc hồng y, ngoài ra còn có mấy

con mẻo to lớn trông như đang ngủ. Ngồi bên trong kiệu là một nữ nhân đeo

mặt nạ. Phía sau kiệu là hai hàng nữ nhân mặc bạch y, tay cầm cờ hoặc phướn

đi theo, giống như bóng ma. Một đoàn có không ít người, nhẹ nhàng trôi từ

trong mây tới đây, phong thái rất phô trương và có vẻ quỷ dị, nhất là tiếng kèn

sona kia khiến người ta rất khó tập trung tinh thần. Vân Côn lại nghiêng đầu

hỏi.

Đây chính là Phán quan mà các người nói ư. Lê Hoa do dự vật đầu, Kha Mật

cũng vật đầu đáp, đây đúng là phong cách của Phán quan, không có nhà nào

khác. Trong lúc bên này nói chuyện, đội ngũ bay tới không hề để ý đến cựu Côn

khổng lồ, tiếp tục thổi kèn Sona trôi tới nơi này. Văn Khúc rất lo lắng nhìn cảnh

này, bọn họ không biết thực lực của Vân Côn hay là không biết sức mạnh của

cựu Côn. Ông ta biết rõ, ngay cả Vân Côn nhất định cũng không chịu nổi sức

tấn công của cựu Côn.

Văn Côn nhớ mày, nói với Kha Mật ở bên cạnh, người đi bắt bọn họ đi. Thực ra

là muốn để cho Kha Mật đi thử xem mức độ sâu cạn của đối phương, Y khá

nhạy cảm với cách sừng hồ cô nồ. Bất cứ khi nào có người đột nhiên sừng hồ

như vậy, Y sẽ có chút bất an. À, Kha Mật giật này mình, lập tức quỳ xuống cầu

xin, thượng tiên, không cần thử, nhỏ khẳng định không phải là đối thủ của phán

quan. Văn Côn suy nghĩ thấy cũng đúng, quả thực đã có chút hấp hấp.

thực lực vốn trình lệch quá xa, có ném da cũng không thử da được cái gì. Y lập

tức tung cước đá văng lão ta da, không có tiếp tục làm khó lão ta, bóng roi xanh

tín trong tay vù một cái vụt lên người cự côn, vùng roi chỉ, tiến tới, hút chết bọn

họ.