Bán Tiên

Chương 1509: Phán quan tới (2)




Đó là lý do tại sao trước đây bà ta hỏi Ming Tang liệu có phải ông ta là người đã

truyền âm chỉ dẫn cho bà ta thoát thân khi Hổ Phách Hải bị huyết tẩy hay

không, bởi vì bà ta không còn tin vào sự tồn tại của Hải Thần. Tuy hiên, tiếng

hét khàn khàn của bà ta không thể gây ảnh hưởng tới lòng thành kính của những

tộc nhân đó, cho dù bà ta có hét to đến đâu cũng không có ai đứng dậy rời đi.

Chỉ đến khi ngọn sóng lớn ngập trời đổ ập đến nơi, mọi người mới thực sự cảm

nhận được uy lực của nó.

Mọi thứ giống như cành khô gỗ mục, quần thể công trình chi hại các cao vu

sừng sững bên bờ biển sụp đổ ngay lập tức, tựa như làm bằng giấy, tương hải

hoa cùng mái nhà bị sóng cuốn đi. Đám đông kinh hoàng bỏ chạy tư tán, người

không có đủ tu vi không thể chống lại được sức mạnh dữ dội của cơn sóng

khổng lồ như thế. Không biết bao nhiêu người hộp máu, hết lên thảm thiết rồi bị

nó nuốt trừng. Cảm nhận được mặt đất dung truyền dữ dội, lúc này trong mắt

các tộc nhân hổ phách tộc mới lộ ra vẻ hoàng sợ.

đối mặt với cảnh tượng dường như hủy diệt hết thầy trước mắt, bọn họ hoảng sợ

đến mức không biết phải làm sao. Đám thủ vệ ngăn cản các nàng đã bỏ chạy,

kinh hoàng chạy trốn. Tương la sách cuối cùng cũng không thể chú ý nổi đến

trách nhiệm và ấn oán cá nhân của mình, lão ta phóng lên trời, khẩn cấp bay đi.

Phía dưới vang lên một loạt tiếng nổ ẩm ẩm, lão ta nhìn xuống, thấy diệp à lang

thi pháp đánh sụp một vùng đất lớn. Một bóng roi màu xanh tín lóe đến.

Lão ta còn không có cả cơ hội để giật mình, lập tức bị nó vụt ngang qua, cắt

thành hai đoạn, rơi xuống, chỉ đơn giản như thế. Vân Côn không phải chỉ nhằm

vào Lão Ta, bóng doi mà Y vung ra nhằm vào tất cả những ai lao ra khỏi ngọn

sóng. Chỉ như đánh con rùi, tốc độ như tia chấp khiến tất cả những người nhảy

ra ngoài không có một ai may mắn thoát khỏi. Lê Hoa không biết vì sao Y phải

gây khó dễ cho những tiểu nhân vật này.

Những lời nói tiếp theo của Vân Côn đã cho bà ta câu trả lời, nơi này không có

bao nhiêu người, muốn lập y thì phải khiến cho bọn họ sợ. Ở gần đây, nơi nào

nhiều người nhất? Kha mật suy nghĩ một chút, chỉ về một hướng nói, thượng

tiên, đi theo hướng này hơn một nghìn dạng có một thành phủ của một châu,

bên trong thành tụ tập ước chừng mấy chục vạn người. Bộp! Bóng doi quất cho

cự Côn phải cất lên tiếng Genji. Cự Côn nhanh chóng lắc đầu vẫy đuôi bay về

hướng được chỉ.

Sóng lớn ập tới nhanh, rút đi cũng nhanh. Sau khi sóng rút đi, mặc dù biển rộng

vẫn cuộn trào mãnh liệt nhưng các hòn đảo đã lần lượt lộ ra khỏi mặt nước. Chỉ

là các công trình kiến trúc trên đảo đã bị cuốn sạch không còn, thậm chí còn

không nhìn thấy được bất kỳ dấu vết nào của nền móng, những hòn. Đảo này

tựa như chưa bao giờ có một công trình nào. Xung quanh các hòn đảo cũng rất

sạch sẽ, những đống bừa bụn và thi thể đều đã trôi đi theo sóng.

Lần lượt có những người sống sót sải rác leo lên bờ, họ vô cùng kinh hãi nhìn

theo phương hướng cự côn rời đi. Một đám người leo ra khỏi một vũn nước lớn,

đó là các tộc nhân hổ phách tộc. Diệp A Lang với mái tóc bù xù, khóe miệng

dính máu lảo đảo leo lên bờ, bước được mấy bước rồi ngã bệt ra đất. Vũn nước

lớn đó là do bà ta đánh xục mặt đất tạo thành, trong tình thế cấp bách, biết ở đó

có một không gian ngẩm bí mật dưới lòng đất.

bà ta cố gắng hết sức để cho các tộc nhân rơi xuống lòng đất, tránh khỏi sức

mạnh đáng sợ của cơn sóng khổng lồ kia, tiếp đó bà ta lại dùng hết tu vi để

chống cựu sóng lớn đổ ập xuống. Cho dù đã trốn xuống dưới chỗ trũng, tránh

được lực tác động mạnh nhất, nhưng với tu vi cảnh dưới cao huyền, bà ta vẫn bị

thương nặng dưới áp lực giữ rụi đó. Không phải tất cả các tộc nhân đều được

cứu, nhưng coi như đã liều mạng bảo vệ được gần nửa số người ở tương đối gần

bà ta. Lúc này,

Bọn họ đang lần lượt leo lên bờ. Trên không chung, quang điểu loé lên bay về,

Vân Côn đã rời đi, đám người Dữu Khánh mới dám quay lại. Chính là bởi vì

trùng nhi khóc lóc muốn quay lại, nên Dữu Khánh mới cầu xin hướng lan huyên

quay trở về. Đại cô, trùng nhi tìm thấy diệp à lang, ôm lấy bà ta khóc lóc thảm

thiết. A cha, một tiếng kêu khóc quen thuộc gần như cùng lúc vang lên tại nơi

xa. Mọi người nhìn đến, phát hiện đó tương hải hoa.

Cô ta với bộ dạng chật vật đang ôm nửa đoạn trên cơ thể Tương La Sách mà

than khóc, phần thân dưới lão ta không biết đã mất đi đâu. Tương La Sách sắc

mặt tái nhờ sơ tay lên chạm vào khuôn mặt nữ nhi rồi vô lực rơi xuống, hoàn

toàn không còn âm thanh nào. Dữu Khánh nhìn về phía tiểu sư thúc. Tiểu sư

thúc hơi ngóng nhìn, sau đó bay đến, hạ xuống bên cạnh Tương Hải Hoa, vị nhẹ

vai cô ta, nói lời an ủi. Nào ngờ, Tương Hải Hoa ngửng đầu lên, nhìn thấy là gã.

Cô ta lập tức tựa như nổi điên, vùng tay đẩy gã ra, hét lên, người lừa ta, người

lừa ta. Tất cả đều do người làm hại, đều là do người hại. Đối mặt với sự cuồng

loạn như điên của cô ta, tiểu sư thúc đành phải rút lui, không nói nên lời, rõ ràng

cảm thấy việc cha người chết chẳng liên quan cái rắm gì đến ta. Đưa mắt nhìn

xung quanh, cảnh tượng thật thê thảm, những người sống sót loạn chọn lắc lưu,

lần lượt có người không chịu nổi nữa đổ gục xuống.

Từ đây có thể thấy Vân Côn là người như thế nào? Đây là khởi đầu thảm họa

đối với nhân gian. Ánh mắt Dữu Khánh quay trở lại trên di thể của Bách Lý

Tâm, chợt lên tiếng hỏi, Tiểu Thanh, ngươi còn có thể tìm được đường về bồng

lai sơn không? Tiểu Thanh đứng ở trên vai mục ngạo thiết cất lên tiếng người,

có thể tìm được, nhưng lối ra vào đã bị phong ấn, không thể vào được. Dữu

Khánh lẩm bẩm, dường như đang tự thuyết phục mình, rồi, sẽ có biện pháp.

Hắn không quản nổi đôi chân tàn phế của Nam Chúc, cũng không quản nổi sự

an nguy của đám người mình, hắn vô cùng hổ thẹ. Cho rằng trận tai họa này của

nhân gian là do mình gây ra, để đối phó Vân Côn, chỉ có thể nghĩ cách mời Đại

Thanh Nữ rời núi. Sau khi lấy lại tinh thần, Hắn nói với Minh Tăng, Đại Sư,

trước tiên chúng ta hãy đi xem Vân Côn rốt cuộc định làm gì. Minh Tăng với vẻ

mặt nghiêm nghị khẽ gật đầu, hô lên giực, quang sí phóng ra, vừa mới đem theo

Dữu Khánh bay lên trời.

Trong quang xí đột nhiên có thêm một người, là hướng Lan huyền. Minh Tăng

cũng chỉ quay đầu thoáng nhìn, rồi mang theo hai người bay đi, ba người không

có để ý tới đám người phía dưới. Trên đường bay theo phương hướng cự côn rời

đi, hướng Lan huyền trật nói với Dữu Khánh, trước khi trận thảm họa này lan

rộng ra, chúng ta phải đi côn Linh Sơn một chuyến. Dữu Khánh ngẩn người, tìm

ông chúa ư, hắn không ra được kính hoa uyển. Trong lòng chủ yếu là lo lắng

ông chúa tìm bọn hắn tính sổ.

Hướng Lan huyên nhìn về phương sa nói, đến đó người tự nhiên sẽ biết. Được

rồi, Dữu Khánh không biết nàng định làm cho quỳ gì, chỉ có thể chờ đến lúc đó

rồi nói tiếp. Cựu Côn vừa mới bay qua phía trên vùng núi non rộng lớn, lại nhìn

thấy một thảo nguyên bao la, thực chất đây không phải thảo nguyên, chỉ là cảm

giác nhìn từ trên cao. Tại bên kia thảo nguyên, mây đen che phủ dày đặc, bầu

trời tựa hồ đã tối, Vân Côn quay đầu nhìn về phía mặt trời lặn. Cảm thấy không

thích hợp.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy mây đen ở trên cao như vậy. Trong lúc nghi

hoặc, cựu côn đã sông vào trong mây đen. Vừa vào trong mây đen, đám người

vân côn đều cảm thấy ớn lạnh. Cảm giác này không phải do nhiệt độ bình

thường gây ra, với tu vi của bọn họ mà nói, điều này rất bất thường. Mấu chốt là

tốc độ bay của cựu côn không có khiến cho mây đen dâng lên gợn sóng gì lớn,

loại cảm giác này chằn đầy từ khí, không thấy có chút sức sống nào.

Ngay cả cựu cô cũng có phần không quen với cảm giác ở trong mây đen này,

hơn nữa mây đen giày đặc còn che chắn tầm mắt. Thân thể cựu cô quẫy một cái,

luồn xuống phía dưới mây đen, xuyên qua mây đen, bay giữa tầng mây đen và

mặt đất. Ánh sáng trong mắt mọi người càng trở nên u tối, cảm giác dưới mặt

đất có chút phản chiếu tráng xóa. Lê Hoa kinh ngạc hỏi, mặt đất giống như bị

bao phủ bởi sương giá. Thời tiết này làm sao lại có sương giá chứ? Là âm khí.

âm khí quá nồng đậm gây ra. Văn cô nói một câu, sau đó quay sang hỏi Kha

Mật, nhân gian làm sao lại có âm khí nồng đậm và thâm chầm trên một khu vực

rộng lớn như vậy. Kha Mật lắc đầu, không biết, nhỏ cũng chưa từng nhìn thấy.

Văn Khúc bị tiểu lô la áp dải đi theo ở phía sau quan sát xung quanh một lúc,

rồi trật lên tiếng nói, phán quan đến rồi.