Bán Tiên

Chương 1508: Phán quan tới (1)




Hồ Phách Hải, người qua lại trên các đường phố và ngõ hẻm đều rôn dập dừng

lại, người trong các căn nhà và lầu các lũ lượt thò đầu ra. Tất cả đều nhìn về

phía chân trời xa trên mặt biển, nhìn cảnh tượng gió nổi mây vàn đột nhiên xuất

hiện kia. Một luồng sáng từ phía đó bay vọt qua bầu trời, dừng lại phía trên chi

hải cáp, quang điều hiện ra. Bên trong có người, đó là cái gì vậy? Rất nhiều

người ngửng đầu nhìn lên cũng nhìn thấy đám người trong quang điều, bọn họ

chỉ trò hỏi hàn.

Dữu Khánh ở trong quang điều cất tiếng gọi to, đặc biệt nô nóng. Nhưng mà

bây giờ hắn đã không phải là hắn lúc trước, hoàn toàn không còn tu vi, gọi đứt

cổ họng cũng không gọi to được bao nhiêu, mục ngạo thiết cùng gọi theo cũng

vô ích. Nam Chúc thì lẩm bẩm như niệm kinh, để cho Trùng Nhi nhìn thấy ta

còn chân nữa, không biết nàng phải thương tâm đến thế nào. Ai? Trùng Nhi, ta

cũng không muốn nha. May mà có A-Lang Đại Cô, bà ta thi pháp tạo ra âm

thanh vang vọng rất to.

Tiểu Cầu Nhi, nhanh ra đây! Tiểu Cầu Nhi, còn ở đâu? Nhanh tới đây, nhanh ra

đây!” Sau khi liên tục hét to, có bóng người lóe lên trên mái nhà chi hải các, đó

chính là các chủ tương hải hòa. Cô ta nhìn đám người trong quang điều, kinh

ngạc nói, lâm long đang ở bên tàu bên bờ biển. Hàng ngày nó đều ngóng trông

các người trở về. Vốn là ở trên thuyền chờ đợi ngoài lối ra tiên phủ, nhưng ba vị

bán tiên lại dọn dẹp khu vực đó.

đám người trùng nhi không có tư cách kháng cựu, cho nên đành phải trở về nơi

này. Ở đây vừa mới nói xong, trên mái nhà lại xuất hiện một nam nhân tuấn tú,

tay cầm chiết phiến nhìn rất tiêu sái, chậm rãi đi về phía tương hải hoa, đồng

thời ngẩn đầu nhìn trăm chú quang điều giữa không trung. Khi nhìn thấy nhóm

người dữ khánh bình yên trở về, trên khuôn mặt có phần hốc hác của gã hiện ra

nét vui mừng. Đó chính là tiểu sư thúc. Nhìn thấy tiểu sư thúc, dữ khánh đang

định nói to với gã.

Đột nhiên có một bóng người thoáng hiện trong không trung. Nhìn chằm chằm

đám người Dữu Khánh, không phải ai khác, đó chính là Tường La Sách, lão ta

nghe tin chạy đến. Nhìn thấy nhóm người đã ra khỏi tiên phủ, Tường La Sách

rất kinh ngạc, nhưng ánh mắt rất nhanh liền khóa chặt lấy Alang Đại Cô. Sắc

mặt đột nhiên biến đổi, bây giờ Alang Đại Cô dùng khuôn mặt thật của mình,

lão ta làm sao có thể không nhận ra, lập tức quát lớn, diệp Alang. Nếu như này

vậy mà còn sống.

Có thể nói lão ta trong nhái mắt liền có ý đồ sát nhân, lão ta biết rõ nếu nữ nhân

này không chết, tất, nhân sẽ trả thù mình. Diệp A-Lang cũng chìm chầm chầm

lão ta, cứu nhân diệt tộc, nhìn thấy liền đặc biệt đỏ mắt. Đúng lúc này, dưới đất

vang lên tiếng kêu gọi, Đại cô, Đại cô. Mọi người cuối đầu nhìn xuống, nhìn

thấy một bóng người đạp trên những nóc nhà tung người nhảy đến, mà sau còn

có một đám hộ vệ đi theo, đó chính là trùng nhì.

Nàng nghe thấy tiếng Đại cô kêu gọi ẩm ĩ, đoán rằng mấy người Dữu Khánh đã

trở về từ tiên phủ, nên nàng vội vàng từ bờ biển chạy về đây. Nàng phi thân lên

đỉnh lầu, nhìn thấy những người trong quang điểu, liền mừng rỡ gọi to, công tử.

Dữu Khánh vẫy tay với nàng và cũng vẫy tay về phía tiểu sư thúc, khẩn trương

gọi to, nhanh lên đây, nhanh đi theo chúng ta. Trùng Nhi rất biết nghe lời, lập

tức nhảy lên không trung, diệp A-Lang vươn tay bắt lấy, trực tiếp kéo nàng vào

trong quang điểu.

Trung Nhi vui mừng khôn siết, đang có rất nhiều lời muốn nói, bất chật nhìn

thấy Nam Trúc bị đứt chân, và thi thể Bách Lý Tâm được quấn trong một tấm

áo choàng, tức thì kinh hạc sừng sốt. Tiểu sư thúc đứng trên mái nhà phía dưới

cũng có chút sừng sốt, không biết lão thập ngũ đang làm cho quỳ gì. Kêu gọi

mình công khai như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ mối quan hệ

giữa bọn hắn ư. Dữu Khánh sốt ruột gọi lớn, Tiểu sư thúc, nhanh lên đây đi theo

chúng ta đi. Đối với hắn mà nói…

Tên cô Nô kia đã ra khỏi tiên phủ, toàn bộ nhân gian đã sắp thay đổi thật lớn,

đến lúc này còn giấu dếm cái rắm gì nữa, trước tiên bảo vệ tính mạng mới là

quan trọng nhất. Tên cô Nô kia có vẻ biết rất rõ khu vực bên ngoài lối vào tiên

phủ, phương hướng y điều khiển cô bay tới đầu tiên chính là phía quần đảo Hồ

Phách Hải. Dữu Khánh lo lắng cho sự an toàn của người bên mình, nên nói

Minh tăng tranh thủ tới trước một bước, lúc này đâu có nhiều thời gian để giải

thích nhiều như vậy.

Nghe thấy hắn trực tiếp chỉ rõ ra mối quan hệ, tiểu sư thúc càng thêm sừng sốt,

tương hải hoa và tương la sách cấp tóc quay đầu nhìn gã, trong mắt lộ ra nét

kinh nghi. Tiểu sư thúc Tiểu Bạch Kiểm là sư thúc của tên này ư. Hướng Lan

Huynh cũng rất kinh ngạc, lập tức thì Pháp nói to, tiểu Bạch Kiểm, nếu không

đi bây giờ, người sẽ không đi được nữa. Tiếp đó nàng quay ra từ phương hết

lên, tai họa sắp tới, mọi người nhanh nhanh chạy trốn đi. Tiểu sư thúc, mau đi.

mục ngạo thiết và Nam Trúc cũng gọi to. Tiểu sư thúc tức thì chú ý tới đôi chân

cụt của Nam Trúc, sắc mặt thay đổi, trong nhái mắt liền lưa tới. Vừa tiến vào

bên trong quang Điểu Liền phát hiện có cảm giác bồng bình, gã cũng biết về

Thiên Dực lệnh nên không kinh ngạc. Nó là cái gì vậy? Trên mặt đất đột nhiên

vang lên những âm thanh ồn ào, rất nhiều người ồ ạt chỉ về phía xuất hiện cảnh

tượng gió nổi mây vần, chỉ thấy một điểm đen đang rất nhanh lớn lên lao đến.

Hầu hết mọi người đều không có phản ứng gì với lời cảnh báo của hướng Lan

huyên, thay vào đó bọn họ chỉ bằng quan nhìn xem náo nhiệt. Chân chính có

phản ứng chính là, người của Đại nghiệp ti ở nơi đây, bọn họ biết hướng Lan

huyên, biết rõ lời này của Đại hành tẩu có ý nghĩa gì, nên khẩn cấp bỏ chạy. Đi!

Minh tăng cất tiếng báo rồi mang theo mọi người nhanh chóng thoát thân.

Nhưng bay chưa được bao xa, liền có một người bay ra khỏi quang điều, trùng

nhi cất tiếng gọi, Đại cô. Đó là Diệp A Lang.

bà ta lao ra khỏi quang điều, bay về phía Cung Thành, bay đến nơi tộc nhân của

bà ta tập trung. Sau khi bay đến bên trên Hổ Phách Thôn, bà ta ở giữa không

trung thi pháp Hecto, người của Hổ Phách Tộc ta hãy nhanh chóng rời đi, hãy là

thành viên Hổ Phách Tộc ta hãy nhanh chóng rút đi. Những người giải giác

trong thôn ngẩn đầu nhìn bà ta. Có người đột nhiên kinh ngạc hết lên, Alang

Đại Cô. Đại Cô là Alang Đại Cô. Những người phía dưới lần lượt cất tiếng gieo

hò.

giống như đã nhìn thấy được một vị cứu tinh. Diệp A-Lang không có tâm tình

vui vẻ cùng bọn họ, bà ta đang định thúc dục lần nữa, đột nhiên nghe được tiếng

Tương La Sách sận dữ quát, làm càn. Bà ta quay đầu lại nhìn, thấy Tương La

Sách đang lao tới, hai người lập tức nhào vào giao chiến với nhau. Dù vậy, Diệp

A-Lang vẫn tranh thủ head-to, nhanh ra bờ biển, nhanh trốn xuống biển. Các tộc

nhân hoảng sợ muốn bỏ chạy.

nhưng lại bị thủ vệ phụ trách trong coi khu vực cung điện ngăn cản lại. Đại cô,

trúng nhi ở bên trong quang điểu lại gọi to. Minh Tang quay đầu lại nhìn rồi lập

tức muốn điều khiển quang điểu chuyển hướng bay trở lại. Khen, bội kiếm của

Dữ Khánh đã được hướng lan huyên rút ra, gác ở trên cầu Minh Tam, đại Hòa

Thượng, hay bỏ qua lòng tử bi của ông đi. Lời tử tế không khuyên được quỷ

đáng chết, và cũng không còn kịp nữa, nếu ông quay trở lại, sẽ không một ai có

thể chạy thoát.

Vân Côn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đám người kinh nghi trên

đảo cuối cùng cùng thấy rõ vật khổng lồ đang bay tới là cái gì, trên đời lại có

con cá lớn như vậy ư. Cự Côn đột nhiên dừng lại trước quần đảo, Vân Côn từ

trên cao nhìn xuống phía dưới, giống như nhìn một bầy kiến, đây là nhân gian

mà Y luôn nghĩ đến. Kha mặt cùng đi theo cũng tìm thấy cảm giác trịnh thượng

tương tự, khóe miệng toát ra một nụ cười nham hiểm. Tuy nhiên, các tộc nhân

Hổ Phách Thôn lại rồn dập quì xuống,

vẻ mặt kích động quỳ xuống hướng về cự côn. Trong truyền thuyết của Hồ

Phách Tộc, đây là tọa kỷ của Hải Thần, Hải Thần xuất hiện sẽ gây ra sóng gió

động trời cõ rửa tất cả. Như để xác nhận truyền thuyết, một bức tường sóng

khổng lố bị tốc độ của cự côn khuấy động lên, lúc này mới cuồn cuộn ập tới,

bao phủ quần đảo như nghiền ép. Hải Thần sẽ mang theo sóng lớn ngập trời tới

cứu vốt chúng ta. Hải Thần đã thật sự tới cứu vốt chúng ta.

một lão mama lớn tuổi của Hồ Phách Tộc Jun rộng nói trong nước mắt, chạy

mau, diệp à lang gào lên khàn khàn. Trước đây bà ta cũng tính ngưỡng hải thần,

cho đến khi tiến vào cử linh phủ nhìn thấy con cá lớn đó, bà ta mới biết được

chuyện gì xảy ra với con cá lớn, và nhận ra rằng tính ngưỡng của tộc nhân cho

tới nay có chút sai lầm, quỷ mới biết rõ tộc nhân trước đây lấy thân phụng

dưỡng là những người nào.