Bán Tiên

Chương 1507: Ra phủ (2)




Sau khi thở ra một hơi, y giật soi về, mặt không biểu cảm nhìn Văn Khúc bị

cuốn đến trước mặt, trong mắt có nét diễu cờt. Văn Khúc rất nhanh liền ổn định

lại tâm tình, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, vì vậy ông ta cất lời châm chọc, có

dám quang minh chính đại đánh với ta một trận không? Lời này có sự khích

tướng, quả thực cũng là đang nghĩ như vậy. Hiện tại Văn Côn không có tâm

trạng tán nhảm với ông ta, ánh mắt vừa dừng lại trên hồi luyện sơn đang ôm rỏ.

đột nhiên lại quay nhìn vào bên trong tiên phủ. Nhìn thấy phía chân trời bên

trong có gió nổi mây vần, một điểm đen nhanh chóng biến lớn lên, đó chính là

con cựu côn kia, điều này khiến cho Y có phần gạc nhiên, tại sao nó lại đến

nhanh như vậy. Cử côn giảm tốc độ rồi dừng lại bên trong hai cây thạch trụ to

lớn, tựa hổ không dám vượt qua. Mấy tên lâu la đứng ở trong miệng côn phi

thân nhảy xuống. Kẻ cầm đầu lần đầu gặp mặt Thượng Tiên.

nâm nấp lo sợ dùng hai tay râng lên một cây châm cải tóc xanh ngọc, thượng

tiên. Chúng tiểu kiểm tra tiên giá của Ngài, khi rút vật này ra mới phát hiện tiên

giá của Ngài bị vật này cố định. Bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra,

sau khi phát hiện cự côn có thể cử động, bọn họ liền mơ mơ màng màng được

mang đến nơi đây. Lúc này, bọn họ không khỏi len len quan sát xung quanh,

trong lòng kinh nghi, đây là nhân gian bên ngoài sao. Không thấy có điều gì đặc

biệt.

Vân Côn chậm dãi cầm lấy cây châm vào trong tay quan sát, nhìn rất quen mắt,

đây là hung khí dùng để ám sát mình hai lần. Làm sao có thể không quen, bây

giờ lại nhìn thấy Y liền hiểu ra điều gì đó, Y đột nhiên cầm cây châm đâm vào

vai tên tiểu lô la trước mặt. Tên tiểu lô la đang mở to mắt nhìn lập tức cứng lại,

trực tiếp chìm xuống nước. Vân Côn cách không rút cây châm ra, chục vào

trong tay lật qua lật lại nhìn xem, do dự nói, đây chẳng lẽ chính là định hồn

châm trong truyền thuyết.

Đúng là định hồn châm của cựu Vĩ Hổ. Nhìn tên tiểu lâu la vừa bò ra khỏi mặt

nước, y cất cây châm vào trong hầu bao, rồi kéo văn khúc đến không chế ông ta,

sau đó giao cho mấy tên tiểu lâu la cánh giữ. Tiếp đó y kéo luyện sơn tới, lôi củ

cải trắng trong giỏ da, ngọn doi cuốn lên, chậm dãi đưa ra xa phía sau, cảnh

tượng trước mắt trợt nhòa đi, khung cảnh cựu côn và bên trong tiên phủ, biến

mất. Ngọn doi lại kéo củ cải trắng về.

Cảnh tượng vừa mới biến mất rất nhanh xuất hiện trở lại. Y liên tục thử lui thử

tới mấy lần, sau đó ném luyện sơn cho thủ hạ trong giữ. Y cầm củ cải trắng

trong tay, vùng trường tiên vụt ra, ầm ầm quật lên trên thân cựu côn ở bên trong

tiên phủ. Cựu côn cất tiếng giên dì, sau đó liền uốn lượng cơ thể bơi ra ngoài.

Đám người đinh giáp thanh ở trên đảo rất kinh ngạc khi nhìn thấy một sinh vật

khổng lầu như thế xuất hiện. Tất cả đều ý thức được thời đại thuộc về bọn họ đã

tới hồi kết thúc.

đã nói không thể dễ dàng mở ra, nhưng các người lại không tin. Đinh Giáp

Thanh bỏ lại một câu án rận, rồi nhảy thẳng xuống nước, biến mất. Đi thôi! Lạc

Vân Phinh cũng nhắc hai đồ đệ lên độn thủy rời đi. Ai! Lý Đông Tân ngửa mặt

lên trời thở dài một tiếng, không dám bay trên bầu trời, cũng ẩn mình dưới nước

bỏ chạy. Nhìn thân thể khổng lố bơi qua trên đầu, kha mật phấn chấn tinh thần

chạy theo đến đây, y liên tục chắp tay chúc mừng Vân Côn, chúc mừng Thượng

Tiên.

Chúc mừng Thượng Tiên nhất thống lưỡng giới!” Vân Côn không để ý tới lão

ta, liếc mắt nhìn Lê Hoa đang cẩn thận từng ly từng tí đi theo ra ngoài, rồi thân

hình lóé lên bay đi, hạ xuống trên đầu cư Côn đang lượn quanh trong không

trùng. Đám người Kha Mật và Lê Hoa quay đầu nhìn lại, nhận ra cổng tiên phủ

đã đóng kín, hai người nhìn nhau, trước lúc đuổi theo, bọn họ còn không quên

hỗ trợ áp giải Văn Khúc và luyện sơn. Sau khi cửi Côn trên bầu trời bay lượn

vòng quanh trên biển một lúc,

Vốn vẫn luôn có cảm giác không chân thực, đến lúc này Vân Côn mới dám tin

tưởng đây là sự thật. Y nhìn cụ cải trắng trong tay, không khỏi cảm thấy vô

cùng may mắn. Lúc trước trốn ở trong biển, phát hiện thấy toàn bộ đám người

Vân Khúc đều xuất hiện, suy tút nữa Y đã không kiềm chế được mà ra tay. May

mà Y cảm thấy đám người này sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập tất cả tại lối ra,

nhất định có liên quan với việc đi ra ngoài, nên Y đã kiên trì những nhịn, kết

quả đúng như dự liệu.

Điệu hổ ly sơn, hư hư, ha ha ha ha ha ha. Nghĩ đến thành công của mình, vân

côn đắc trí ràng rộng hai tay, ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang vọng

thật lâu giữa thiên địa. Chợt nhận thấy có bóng người lấp lóé trong tê lan tiểu

trúc, một bóng roi xanh tím lập tức lóé tới như sấm xét, ẩm. Toàn bộ sơn trang

sụp đổ, hòn đảo nổ tung, sau khi bọt nước bắn tung tuế rơi xuống, cả toa trang

viện và hòn đảo đều đã biến mất. Bụt.

Lại một doi quất lên trên người cựu côn, vân côn vung doi chỉ ra xa, cất tiếng

cười điên cuồng nói, nghe nói lòng người khó rỏ. Hãy theo bản tọa đi một

phòng, bản tọa muốn nhìn xem nhân gian có thể khó lường đến đâu, còn có thể

lật trời được không. Thượng tiên Minh dám, kha mật vỗ mông ngựa, ánh mắt

lấp lóe, lão ta đang suy nghĩ làm thế nào giết chết đình giáp thành. Cựu côn cất

tiếng giên dỉ, lắc đầu vẫy đuôi bay về phương xa, gió mây cuồn cuộn, thiên địa

biến sắc.

đám người Minh tăng ở trong quang điểu ở xa xa rõi nhìn theo với vẻ mặt

nghiêm trọng. Töe töe. Âm thanh kèn sona to và chầm đột nhiên vang lên trong

ú giác phụ, âm thanh nhiều cây kèn sona hòa trộn vào nhau tạo nên một cảm

giác tăng thương. Người đi bộ trên đường tức thì dừng lại, người trong các cửa

hàng rồn dập bước ra, đám người cao lão nhị trong đảo hoa cư cũng không hoại

lệnh. Ánh mắt mọi người hướng về phía ú nhai ẩn trong bóng tối kia.

Tiếng kèn sô thôi na thôi thúc lòng người đó được phát ra từ u nhai. Bầu trời đột

nhiên tối sầm, thông qua những lỗ riêng trời, có thể nhìn thấy những đám mây

đen đang cuồn cuộn chuyển động che phủ không trung, chẳng mấy chốc ban

ngày liền đổi thành đêm tối. Có chuyện gì vậy? Cao lão nhị hỏi vị trưởng quỹ

cửa hàng bên cạnh. Vị trưởng quỹ sát phách tặc lưỡi nói, đây là dấu hiệu phán

quan xuất hành. Thật kỳ quái, phán quan rất hiếm khi xuất hành vào ban ngày.

Trong khoảng sân rộng rãi bên trên U Nhai, Tiểu Hắc không biết lấy đâu ra một

đống đồ ăn, lúc này dừng lại không ăn nữa, nó tò mò nhìn cảnh tượng phô

trương chưa từng nhìn thấy trước mặt. Hai hàng người mặc hắc y, đầu đội non

với lụa đen buông xuống, mười mấy người cùng thổi kén sona, ồn ảo vô cùng.

Trong tay hai người đứng đầu, mỗi người cầm một cái lệnh tiễn màu đen, mặt

trên có văn văn uốn lượt. Tiểu Hắc đến gần nhìn.

Thấy mặt trước lệnh tiễn phân biệt viết âm dương vô gian và vô gian thiên địa,

mặt sau viết như nhau trái lệnh không tha. Tiểu hát vừa nhai vừa lẩm bẩm đọc

ra, mấy năm nay học chữ cũng không phải là vô ích. Phía sau hai hàng nhân

viên đứng thẳng trình tề là một cái kiệu khiêng, trên đỉnh có đồ văn phức tạp,

hình ảnh dường như là cảnh tượng địa ngục. Cố kiệu trông như một cái khoang

xe mở ra nửa mùi, dèn che rủ xuống. Tiếp đó, từ trong nhà chính lại có hai đội

nữ nhân mặc bạch y đi ra.

Trước mặt mỗi người đều có một tấm dèm hạt trâu nhỏ rũ xuống tre chắn khuôn

mặt, khiến người ta khó nhìn rõ mặt. Có hai nữ tử mặc đồ đỏ, tay cầm ô lớn tre

cho một nữ nhân đeo mặt nạ đen chầm chậm bước xuống bậc cấp. Sau khi

nhóm người hộ tống nữ nhân lên kiệu, khi cỗ kiệu được nhắc lên chuyển bị di

chuyển thì tiểu hác nhìn thấy nữ nhân đó cười mặt nạ ra, hơi hé khai dèm, nở nụ

cười nhìn nó. Khuôn mặt xinh đẹp đó khiến tiểu hác lập tức ngây người lẩm

bẩm, an ương.

Khi nó tỉnh táo lại, chỉ nhìn thấy đội ngũ như hai hàng chim nhạn bay lên không

trung, bay ra bên ngoài qua một lỗ cửa sổ trời, biến mất trong đám mây đen

cuốn cuộn bên ngoài. Lộ cọp, đóng đồ ăn trong tay tiểu hắc rơi xuống, nó đột

nhiên lao ra ngoài như điên cuồng, chạy một mạch xuống núi, bang qua từng

con đường, chạy về đảo Hoa Cư. Ngô hắc đang ở trong sân ngước nhìn động

tĩnh bên ngoài, hơi kinh ngạc khi thấy con trai mình chạy hồng hộc trở về.

không biết có chuyện gì xảy ra với đứa con trai bắt đầu giống thiếu niên này.

Tiểu Hắc chụp lấy cánh tay ông ta, kết động nói, A cha, ta nhìn thấy A nương.

Ngô Hắc, sừng sốt, sau đó cười khổ nói, khi con sinh ra thì A nương của con đã

đi rồi, làm sao con biết khuôn mặt mẹ con. Tiểu Hắc kết động nói, A cha, con

đã gặp A nương trong giấc mộng, A nương giống y trang như trong mộng. Ngô

Hắc xoa xoa đầu như từ, thở dài, con nhìn nhầm rồi.