Bán Tiên

Chương 1506: Ra phủ (1)




Dữu Khánh nghe lời này chỉ biết gãi riê, chém chân người khác để nối cho

mình, hắn cảm thấy khó chịu không muốn đáp lời. Thanh Nha đang đùa nghịch

củ đậu phộng trong tay đột nhiên hỏi, sao cổng còn chưa mở ra? Nó có thể mở

ra không? Đâu chỉ có y, vì sao vẫn chưa mở ra, những người khác đều đang lo

lắng không biết còn có thể đi ra ngoài không? Nhất là mấy người Dữu Khánh. Ở

xa xa, Lê Hoa Sa nhô đầu lên khỏi mặt biển, từ xa nhìn tới.

trong mắt đầy nét kênh nghi bất định. Trong núi rừng ven bờ, từng đôi mắt thấp

thoáng cũng đang rõi mắt nhìn lén từ xa, trong đó có cả kha mật vừa mới trở về.

Lão ta không tìm thấy hoắc lãng, nhưng sau khi hỏi thăm người khác, lão ta đã

biết được tình hình, nghe nói hướng lan huyên và văn khúc đều ở đây. Ngay cả

Phổ Nhạ cũng bị giết, lão ta sao dám đến gần tìm chết, chỉ có thể hy vọng vân

cô nhanh chóng trở về. Nhìn cảnh những người đó một mực chờ đợi tại cổng

vào.

Bất cứ ai có chút đầu óc cũng sẽ hiểu, đám người này có cách đi ra ngoài.

Chuẩn bị! Minh Tang đang đích thân điều khiển Thiên Dực lệnh, đột nhiên lên

tiếng nhắc nhở. Tất cả những ai đang thất thần đều rồn dập tập trung tinh thần

nhìn tới phía trước, chỉ thấy hư không phía trước xuất hiện gợn sóng giao động,

làm bóng những hòn đảo xa xa phía trước mờ đi, hình ảnh từ từ dừng lại rồi

hiện ra một khung cảnh biển rộng khác. Phía dưới, một bóng người ôm rỏ xuất

hiện trong tầm mắt đám người Minh Tang.

Người ôm giò đứng ở trên mặt biển chính là luyện sơn. Lão ta cũng nhìn thấy

được một khung cảnh biển rộng khác. Lão ta ngẩn đầu lên nhìn con quang điều

trên bầu trời, kinh hãi, đó là quái vật gì. Lão ta lập tức muốn rời đi, có thể nói

tính cảnh giác rất cao. Nhưng, quang điều đã có sự chuẩn bị trước vẫn nhanh

hơn lão ta một bước. Lão ta vừa mới xoay người, con quang điều đó đã sông ra

ngoài, loé lên lướt qua trên đầu lão. Hay, ở trong quang điều.

Thanh Nha cất tiếng hoan hồ. Đi ra rồi, chúng ta đã ra ngoài rồi. Không ít người

cũng cất tiếng gieo họ theo. Quang Điểu xoay người lại, lơ lửng trên không, đối

diện với Văn Khúc cũng đang lơ lửng giữa hai. Cột đá khổng lồ, nhìn nhau tạm

biệt. Văn Khúc mỉm cười nhìn bọn hắn. Trên đảo, đám người đinh giáp Thanh

đột nhiên híp mắt, nhìn chằm chằm con Quang Điểu bay ra kia, cự lì khá xa,

không nhìn rõ đó là cái gì, chỉ cảm thấy bên trong có không ít bóng người.

Hướng Lan huyên cũng quay đầu nhìn về phía hòn đảo đó. Thiên giực lệnh,

nàng không lo lắng nó sẽ rơi vào trong tay mấy người đó, ngoài Minh tăng ra,

không ai có thể sử dụng ánh mắt nàng đảo qua đám người xung quanh, sát ý

dâng trào. Vấn đề hiện tại là, làm sao mới có thể để cho mấy người kia không

nhận ra nàng đang diệt khẩu? Là phân phinh nỗ lực nhìn kỹ, do dự nói, con

quàng điều đó. Hình như đám người Minh tăng ở trong con chim đó, đã ra ngoài

rồi.

Lý Đông Tân cất tiếng lầm bẩm, bọn họ không biết rõ tình huống, không dám

dễ dàng đến gần. Đinh Giáp Thanh trợt trầm giọng nói, Luyện Sơn làm gì vậy?

Đứng yên ở đó làm gì? Tại sao còn chưa đóng cổng lại? Không chỉ bọn họ phát

hiện ra có gì đó không ổn, Văn Khúc ở phía bên kia cũng nhận thấy điểm bất

thường, phát hiện thấy động tác xoay người của Luyện Sơn dường như bị đông

cứng lại, có điểm quá lạ. Một lúc lâu vẫn không thấy cổng đóng lại.

Đám người Minh Tăng cũng nhận ra có điểm khác thường. Mọi người còn chưa

kịp suy nghĩ gì nhiều, đột nhiên có một bóng sáng xanh tím từ trong biển Võ Sa,

loái lên, Minh Tăng kinh hãi, trong đầu hiện lên ý nghĩ nhanh điều khiển quang

điều tránh đi. Nhưng đã muộn một chút, khoảng cách quá gần, lại là đòn đánh

lén, tốc độ ban đầu khi mới kích hoạt quang điều không đủ nhanh, màu chốt vẫn

là bóng roi xanh tím như tier set đó quá nhanh. Vừa nhìn thấy bóng roi xanh tím

đó,

nhóm người tự nhiên liền biết là ai tới, là ai ra tay. Khi mọi người còn đang kinh

hãi, kim cương hộ thể Đại Pháp của Minh Tăng đã bộc phát ra, nhưng bởi quá

vội vàng. Bóng ảo ảnh to lớn như thần Phật đó còn chưa hoàn toàn phóng to thì

đã bị một ngọn ròi quất chúng, đè ép nén lại, trong nhái mắt liền có người bộc

lộ ra ngoài. Cho dù kim cương hộ thể Đại Pháp đã làm giảm tốc độ tấn công và

uy lực của bóng ròi xanh tím,

nhưng vẫn không phải là người ở ngoại vi với tu vi bình thường có thể chống

lại. Những người bị bóng doi chạm và lập tức nổ tung thành nhiều mảnh, tan

sương nát thịt, rồi vụt thẳng đến như người chủ chốt ở bên trong. Không hoảng

loạn như những người khác, thấy tình thế không ổn, phản ứng đầu tiên của Bách

Lý Tâm chính là vô thức xoay người lại lao đến che chắn cho Dữu Khánh, bởi

vì nàng từng được huấn luyện tương tự, để bảo vệ cho đối tượng mà mình bảo

vệ. Sét về phản ứng trong phương diện này

ngay cả hướng lan huyên cũng không bằng nàng. Tốc độ tấn công của dòi thần

hơi giảm đi, một chút cơ hội nhỏ đó cũng đã giúp cho tốc độ của quang điểu vọt

tăng, cảm giác chân trước chân sau đã thoát khỏi ngọn dòi. Nhưng đầu ngọn dòi

vẫn vụt chúng chiếc hộp dài mà Bách Lý Tâm đeo trên lưng. Bộp, chiếc hộp lập

tức nổ tung, dây cung lộ ra đứt đoạn, mũi tên vàng, da, canh cung nện vào lưng

Bách Lý Tâm, máu thịt bắn tung tuế. Phóc.

Dù dùng hết toàn bộ tu vi để chống cự, Bách Lý Tâm vẫn phun ra một ngụ máu

tươi, phun đầy sau đầu và cổ Dữu Khánh. Phản ứng hơi chậm hơn, hướng lan

huyền rốt cuộc đã có động tác, một tay đặt lên người Dữu Khánh. Giúp hắn

ngăn cản lực va chạm từ Bách Lý Tâm, ngay sau đó lại chụp lấy Bách Lý Tâm

vừa mới lỏng người rơi ra khỏi đội ngũ. Dữu Khánh kinh hãi nhìn, đôi mắt

muốn nứt cả da. Trong nhái mắt, mười mấy người đã mất mạng dưới ngọn ròi

đó.

Thầy không thể đuổi kịp quang điều, bóng doi xanh tím trấn động không khí,

loé lên bay về, tựa như tia chấp bắn về trong tiên phủ. Thầy tình hình không ổn,

Văn Khúc đã lập tức bỏ chạy, nhanh chóng bay trốn về phương xa, nhưng vẫn

không thể nhanh hơn bóng doi đi sau mà đến trước. Ông ta dốc hết tu vi, lăng

không đá ra một cước, nhưng bóng doi lại như một cuộn dây càng lan càng lớn,

trong nhái mắt liền cuốn ông ta vào trong. Khi cuộn dây được kéo mở ra,

Nhìn thấy được Văn Khúc thì ông ta đã bị ngọn doi chói chặt rồi, Văn Khúc bị

siết đến mức mặt đỏ bừng, căn bản không thể thoát khỏi ngọn doi. Trường Tiên

rút về, cũng trực tiếp kéo Văn Khúc đi. Kha mặt trốn ở trong núi rừng đôi mắt

sáng lên. Quang điều bay nhanh. Bách Lý Dữu Khánh ôm lấy bách lý tâm, hét

to, tay đầy máu. Một nửa thân thể phía lưng của bách lý tâm đã bị nổ tung

không còn, người biến thành mỏng tanh, đôi mắt đỏ ngầu.

Nàng đã không còn nhìn thấy gì được nữa, khi nghe được giọng nói của Dữu

Khánh, nàng nỗ lực nói to, từ văn tân, từ văn tân nói ta. Bảo, vệ ngươi, rứt lời,

cơ thể nàng trong nháy mắt sũ xuống, cố lực đi, hoàn toàn không còn động tĩnh.

Quá nhanh, không có bất kỳ cơ hội nào để cứu chữa. Không còn cứu được nữa

rồi, hướng Lan huyền cũng buông tay ra khỏi người Bách Lý Tâm, trên mặt trần

đầy đáng tiếc.

Nào đã nhìn thấy cảnh tượng nữ nhân này liều mạng bảo vệ Giữ Khánh, nếu

như không có nàng ta nhào tới che ở phía trước, sẽ không còn việc gì cho nàng.

Tại trong cựu linh phủ hung hiểm như vậy cũng không bị gì, nhưng sau khi đã

đi ra ngoài lại phải chết. Một người trung tâm bảo vệ chủ như thế, thử hỏi

hướng đại hành tẩu làm sao có thể không cảm thấy đáng tiếc. Bách Lý Nam

Trúc tựa trên lưng tô thù tử đau đớn gọi to, gọi tên nữ nhân mà gã đã từng yêu

thích và theo đuổi. Bách Lý

Mục ngạo thiết dưng dưng nước mắt. Dữu Khánh ôm bách lý tâm trong lòng,

tức giận ngởng đầu nhìn về phía cổng tiên phủ, như lại không thể làm gì. Đã có

đủ khoảng cách để tránh né, quang điều dừng lại, lại quay về phía cổng tiên

phủ, vẻ mặt Minh tăng nghiêm nghị, bọn họ không nhìn thấy văn khúc bị bắt.

Khoảng cách quá xa, ánh mắt không nhìn thấy được, chỉ thấy bóng sáng xanh

tím mơ hồ và cảnh tượng bên trong tiên phủ. Nhìn về phía xa, hướng lan huyền

lẩm bẩm, xong rồi.

Lối ra đã bị Vân Côn kiểm soát, với tính cách hỉ nộ vô thường của Vân Côn, có

lẽ nhân gian không thể tránh khỏi một trận thảm. Hoa, những người còn lại

trong mắt lộ ra nét sợ hãi, không biết tương lai sẽ ra sao. Ở trên đảo, đám người

đinh giáp thanh vẫn còn lộ vẻ kinh nghi. Uy lực và tốc độ của quang ảnh màu

xanh tím nhanh như tia chấp kia đã khiến đáy lòng bọn họ dâng lên cảm giác sợ

hãi mãnh liệt, tất cả đều nín thở ngây người đường đó. Vân Côn chậm dãi nổi

lên từ đáy biển.

Sau người có quầng sáng, hai bên có hải quái nhô lên sống lưng bơi ra. Y đứng

trên mặt biển, quan sát xung quanh, nhìn bầu trời, biết rằng mình đã thoát ra

khỏi nơi bị giam cầm mấy nghìn năm. Y tham lam hít một hơi thật sâu.