Văn Nhược Vị tung sợi dây ra, cười vui vẻ để lộ hai lúng đồng tiền sinh sắn,
câu cá nha, con chưa bao giờ được câu cá, hôm nay phải để cho mọi người nhìn
thấy cái gì gọi là thiên phú. Là Vân Phinh nhớ mày, khóe mắt có chút ruôn dậy,
rốt cuộc đã hiểu được cái gì gọi là rảnh rỗi đến phát trán. Bà ta nhìn bộ cần câu
to lớn, đặc biệt là sợi dây thường to đùng kia, nhạt nhạt hỏi, con xác định, mình
đang câu cá chứ không phải chói cá chứ.
Ánh mắt nhìn đồ đệ của bà ta rõ ràng như đang nhìn một người bị thiểu năng trí
tuệ. Trung Nhược Thần nhắc tay lên ôm chán. Văn Nhược Vị biểu môi nói, Sư
phụ, người lại kinh thường con rồi, on. Vừa nói đến đây, chờ thấy bên cạnh có
bóng người lướt đến, quay đầu nhìn lại, Lý Đông Tân với phong thái ấn tượng
hạ xuống trước mặt cô ta. Lúc này, ca trực của Lạc Vân Phinh cũng đã tới thời
gian kết thúc, Lý Đông Tân đến đây thay ca. Nhìn thấy mấy thứ trong tay Văn
Nhược Vị.
Y thoáng sửng sốt một chút, mặc dù kiến thức rộng rãi nhưng Y vẫn không hiểu
ra sao, không nhịn được hỏi, người đang làm gì vậy. Hư! Van nhộc vị khinh
thường quay đầu, không để ý tới. Cô ta cũng là người có lập trường, đối với
người mà sư phụ không thích, cô ta tự nhiên cũng không khách khí. Cô ta cầm
móc, vùng tay ra, cái móc và quả dưa vù vù đồng thời bay ra xa, rơi xuống biển
rộng sóng biếc, chậm rãi chìm xuống.
Anh mắt mọi người lại chậm rãi chuyển từ Lý Đông Tân sang Văn Nhược Vị,
phát hiện thấy nữ nhân này cầm xào bằng cả hai tay, tinh thần phấn chấn chuẩn
bị sẵn sàng giật cần câu về. Lý Đông Tân đại khái đã nhận ra cô ta đang làm gì,
y khẽ lắc đầu. Là vân phinh thì xoay người rời đi, người thay ca đã đến, còn ở
lại đây làm gì, hú húng chi, bà ta cũng không muốn ở chung một chỗ với nam
nhân này. Trung Nhược Thần nhanh chóng đuổi theo. Đi ra khỏi đình.
Nhìn thấy một đồ đệ khác vẫn còn đang coi chừng sợi dây thường, lạc phân
phinh tức thỉ mắng to, con còn gây ra đó làm gì. Văn Nhược Vị quay đầu lại
nhìn sư phụ rồi lại nhìn Lý Đông Tân, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra,
cô ta lập tức ửm một tiếng, nói, ở đây không dễ câu, ta tìm nơi khác để câu vậy.
Đúng lúc cô ta vừa định nhắc xào lên, thu dây câu lại thì sợi dây thường đột
nhiên bị kéo xuống, à! Tây bị kéo cam, Văn Nhược Vị lập tức mở to hai mắt.
Khẩn cấp nhức tay vùng xào ra sau, nhưng sợi dây quá dài. Vì vậy cô ta rút dần
thân xào, túm lấy sợi dây thường, thả xào xuống nhanh chóng thu dây. Lý Đông
Tân không hiểu, đã là như thế, còn cần xào làm gì? Chẳng mấy chốc, một con
cá lớn nặng ít nhất mấy chục ký nhảy lên khỏi mặt biển, sau khi rơi xuống nó
bắt đầu bơi loạn loanh quanh. Văn nhược vị hương phấn túm lấy sợi dây ngang
qua ngang lại như một con cua, miệng con phối thêm âm thanh a a a.
Bất kể là Lạc Vân Phinh hay là Lý Đông Tân, lúc này đều sững sờ ở đó, vậy mà
thực sự câu được ư. Ba người đều ngây người tại chỗ nhìn Văn Nhược Vị bắt
cá. Chốc lát sau, một con cá to mập được Văn Nhược Vị kéo lên bờ, liên tục rãi
đành đạch. Cô ta nhắc chân đạp lên, đè nó lại, hưng phấn hỏi mấy người, thế
nào? Thế nào? Đây là lần đầu tiên ta câu cá đó nha. Sư phụ, sư phụ thấy thiên
phú của con thế nào?
Đôi mắt cô ta sáng ngợi, rõ ràng là đang mong chờ được người khác khen ngợi.
Lý Đông Tân vuốt dâu, tặc lưỡi lắc đầu, nói, biển xanh vùng bậy móc, câu được
con cá ngu. Có đồ đệ khờ khạo thật quá xấu hổ, khóe miệng lạc vân phinh khẽ
co giật, cảm thấy mất mặt, quay đầu bỏ đi. Trung Nhược Thần lại nhanh chóng
đuổi theo. Văn Nhược Vị vụi vàng nhặt lên cây xào và sợi dây, quay sang hử
một tiếng với Lý Đông Tân, không cần người khen. Vắt sợi dây qua vai, kéo đi.
suốt đường, con cá to mập đó liên tục dãy đành đạch, có cảm giác như muốn
cứu mạng kêu oan. Lý Đông Tân nhìn theo, bất đắc dĩ cất tiếng lẩm bẩm, người
xác định là ta đang khen người sao. Ba thầy trò đang đi tới trước đột nhiên dừng
lại, nhìn thấy hai bóng người từ trong trang viện bay ra, lướt qua trên đầu bọn
họ, hạ xuống bên cạnh đình, rõi mắt nhìn về phía cổng tiên phủ xa xa. Một
người là Đinh Giáp Thanh, một người khác là một lão già đầu đội mũ lông sù
to, khoác áo tơi.
Đây là kiểu ăn mặc của người dân biên giới hoang dã, trông có vẻ nhích nhác và
bẩn thiểu. Lão ta tên là Luyện Sơn, một cổ sư tiếng tâm lừng lẫy tu hành giới,
đây chính là cổ sư đưa phương pháp truyền tin cho Minh Tăng. Nhìn thấy cảnh
này, Lạc Vân Phinh ý thức được điều gì đó, bà ta bay tới, hạ xuống bên cạnh
mấy người hỏi, chuyện gì vậy? Đây cũng là điều lý đông tân muốn hỏi. Luyện
Sơn nói, bên trong gửi ra tín hiệu mở cổng tiên phủ. Lạc Vân Phinh lập tức truy
hỏi.
Người xác định không sai chứ? Luyện Sơn trả lời, con cổ trùng đó là do ta bỏ
tâm huyết nuôi dưỡng, điều khác ta không dám nói, nhưng cảm ứng sinh tử
tuyệt đối không sai, khẳng định là bên trong phát ra tín hiệu mở cổng. Ba vị bán
tiên quay mặt nhìn nhau, đinh giáp thành phá vỡ sự yên lặng, hỏi, mở hay
không? Gã chỉ vào chiếc giò ở bên cạnh, bên trong đó chứa củ cải trắng có tác
dụng như chiếc chỉ khóa. Đây cũng là thứ mà ba người thay phiên nhau trong
giữ, đề phòng bị mất.
hoàn toàn không dám để nó rơi vào trong tay người khác. Trung Nhược Thần và
Văn Nhược Vị vừa quay lại cũng hay thấy điều đó, cả hai đều trở nên khẩn
trương. Cánh cổng tiên phủ này vốn là sẽ không dễ dàng mở ra, bởi vì lo lắng
có biến cố không hay xảy ra. Nhất là sau lần mấy người hướng lan huyên đi ra
ngoài nói cho bọn họ biết được bên trong có một tồn tại cấp bậc chân tiên rất
kinh khủng. Sở dĩ lúc trước để cho đi vào là bởi vì bọn họ tín nhiệm minh tăng.
tin tưởng Minh Tăng sẽ nghĩ cho Muôn sinh linh trong thiên hạ. Tuy nhiên thời
gian kéo dài quá lâu, qua một thời gian lâu như vậy mới phát ra tín hiệu, quỷ
mới biết rõ đã xảy ra biến cố gì. Với thực lực tuyệt đối của vị chân tiên kia, ai
có thể bảo đảm rằng sự bình tĩnh trước đó là không có chuyện gì xảy ra. Nhưng
bởi vì có sự nhúng tay của phán quan, vấn đề này đã không cần phải thương
lượng thêm nữa. Vì thế, là Vân Phinh hỏi, ai đi mở? Văn Nhật vị lập tức dơ tay
xung phong, ta đi.
Tây kia của nàng ta vẫn còn sách theo một con cá rãi đành đạch, đầu vai vác cây
xào và sợi dây. Đình giáp thanh và luyện sơn không, nhịn được phân tâm nhìn
kỹ con cá trên tay nàng ta, không biết có ý gì, người trẻ tuổi bây giờ thật sự khó
hiểu. Lạc Vân Phinh lập tức ném cho nàng ta một ánh mắt cảnh cáo nghiêm
khắc, rõ ràng là muốn nói nàng ta tránh sang một bên. Văn nhược vị yếu ớt rụt
cổ, bỏ tay xuống. Lý Đông Tân chậm rãi nói, luyện sơn.
Người đã chắc chắn không sai, vậy thì sẽ không có chuyện gì, người đi mở ra
đi. Y tư rất rõ ràng, người phải chịu trách nhiệm với lời người nói. Vẻ mặt luyện
sơn cứng lại, sau đó nhìn ánh mắt nhất trí của ba vị bán tiên, lời nói từ chối
đành phải nuốt trở lại, bởi vì lão ta biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy, chiếc giỏ kia được đặt ở trước mặt lão ta. Tuy vậy, Đinh Giáp Thanh
vẫn liên tục nhắc đi nhắc lại, nhớ kỹ.
Một khi phát hiện có bất kỳ điều gì bất thường, chỉ cần hơi có chút không ổn,
người hãy lập tức rút lui, đừng có mạo hiểm. Luyện sơn im lặng gật đầu, xách
chiếc giỏ lên, khoác qua vai, rồi lướt ra mặt biển trước ánh mắt cổ vũ của mấy
người, nhấp nhô lên xuống bay đi. Mấy người trên bờ nhìn theo chằm chằm,
vùng này đã bị bọn họ dọn sạch từ lâu rồi. Có một số vật kích thước lớn bồng
bình nhấp nhô ở vị trí cổng tiên phủ, chúng được neo cố định ở đây, không trôi
đi.
Mục đích chính là để xác định vị trí mở cổng. Khi gần tới, luyện sơn dừng lại,
lão ta có chút khẩn trương, nhưng biết rõ mình không thể trốn được. Lão ta hít
sâu mấy hơi, cuối cùng cũng ôm chiếc giỏ trước người chậm rãi tới gần. Trên
hòn đảo cây cối um tùng tươi tốt giữa hai cây cột đá khổng lồ, một con quàng
điều răng rộng đôi cánh. Bao bọc nhóm người Minh tăng lơ lửng trên không,
quay đầu về phía lối ra, sẵn sàng lao ra ngoài bất cứ lúc nào.
Người ở trong quang điều thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, cách bọn
họ cách không xa, Văn Khúc đã mất hai tay cũng lơ lửng giữa không chung, lẻ
loi một mình nhìn bọn họ. Hương Lan Huynh cũng nhìn ông ta đứng lẻ loi một
mình, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục ông ta đi ra ngoài. Tất nhiên, Nàng
cũng biết điều ông ta nói chính là hiện thực, sau khi rời khỏi đây. Mấy vị bán
tiên kia hẳn sẽ không để cho cánh cổng này có cơ hội mở ra lại, chắc hẳn sẽ phá
hủy chiếc chiều khóa có thể mở ra kia.
Nàng có phần không hiểu, trốn ở đây tiếp tục tu luyện chỉ để đánh nhau với Vân
Côn một lần nữa, có đáng không? Nàng kỳ thực hy vọng ông ta đi ra ngoài, có
thêm một bán tiên hỗ trợ, liên thủ với nhau, nàng sẽ không cần phải tiếp tục có
đầu rút cổ nữa, nàng sẽ có thể rời khỏi đại nghiệp ti, đứng độc lập. Tuy nhiên,
hiện thực lại không như người mong muốn, nếu đã là như vậy, ánh mắt nàng
luyết qua những người xung quanh. Khoai mắt lóe lên một tia sát ý.
Bất kể Giữ Khánh có đồng ý hay không, những người không liên quan gì đến
mình đều phải bị diệt khẩu. Lúc này, nàng tạm thời không để lộ bất kỳ manh
mối nào, đây là thời khắc mấu chốt để đi ra ngoài, không thể khiến cho tình
hình trở nên phức, tạp, có thể ngâm nhân tuyền lần nữa trước khi rời đi hay
không. Đã dần dần ổn định lại, Nam Trúc Trật đưa ra đề nghị với Giữ Khánh,
lúc này gã đang được tô thu tử cáo. Giữ Khánh hiểu được tâm tình của gã.
Bản thân Hắn cũng mong muốn hai chân của Nam Trúc hôi phục lại, nhưng
việc này đã không còn tùy theo ý bọn Hắn nữa, Hắn chỉ có thể thở dài. Người
cũng đã biết rõ, phương pháp đi ra ngoài này chỉ có thể dùng một lần, bây giờ
đã sử dụng rồi, muốn chỉ hoãn cũng không còn kịp, chứ khi cổng này không mở
ra. Nam Trúc u án nói, xem ra chỉ còn cách đến tích lưu sơn. Ta đã từng thấy
giược đồ đổi chân cho người khác. Các người phải tìm giúp cho ta một đôi chân
thích hợp.