Bán Tiên

Chương 1504: Sống một mình (2)




Một nhóm tu sĩ cùng nhau động thủ đương nhiên sẽ rất nhanh, chỉ chốc lá sau

đã dọn dẹp đến khu vực lõi, nơi dễ cây dày đặc nhất. Sau khi thi pháp bóc ra

một chút, một người của Tam Tiên bảo kêu lên kinh ngạc, có người, có người,

nơi này có người. Tiếng kêu ngạc nhiên đó giống như là đã phát hiện ra điều gì

đó rất phi thường. Mọi người nhanh chóng áp sát tới, văn khúc nhìn thoáng qua,

kinh ngạc hết to, là mập mạp, là nam béo.

Nhưng Dữu Khánh và mục ngạo thiết nỗ lực nhón cao đầu ngón chân cũng

không nhìn thấy được, bọn hắn rất xốt ruột, muốn nhìn rõ nhưng không dám

nhìn, làm sao có thể nhận ra đó là lão thắt, còn sống hay sao? Hai người vừa lo

lắng bất an vừa nuôi hy vọng. Hướng lan huyên ở trong đám người đột nhiên A

một tiếng, quay đầu nhảy ra khỏi đám người, vẻ mặt mất tự nhiên, dường như

đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy.

một người phủ áo ca sa được ôm ra ngoài đặt xuống. Mọi người thoáng nhìn

liền nhận ra đó là Nam Trúc, cho dù mặt mũi vẫn còn bầm tím và xưng phù đến

mức hoàn toàn thay đổi. Nhưng mọi người đã có mục tiêu cụ thể, thân hình mập

mạp này không khó để đoán ra là ai. Nhường đường, nhường đường. Dữu

Khánh và mục ngạo thiết nhanh chóng tách mọi người ra, chen vào, sau khi

nhận ra đó đúng là Nam Trúc. Mỗi người đưa tay tới kiểm tra, phát hiện Nam

Trúc hoàn toàn không có mạch đập.

Hai người tức thì lại thấy ngụi lạnh trong lòng. Đang ngồi sủng kiểm tra, Minh

tăng trợt nhíu mày, bất ngờ nói ra, tim mạch còn có một tia sinh cơ, vẫn còn

sống. Làm sao có thể? Mọi người kinh ngạc. Minh tăng lại điểm một ngón tay

lên vị trí tim Nam Trúc, đầu ngón tay hơi phát ánh sáng của ông ta gõ nhịp

nhàng lên đó. Dữu Khánh đang rất quan tâm, đột nhiên phát hiện ra thân thể

Nam Trúc hình như thấp đi rất nhiều, hán chậm dãi mở áo cà sa che ở phần

dưới.

Anh mắt chờ dung động kịch liệt, hắn nhìn thấy vị trí bắp đùi Nam Trúc đầm

đìa máu thịt, không biết do nguyên nhân gì, một đôi chân gần như đã bị mất hết.

Tràng mấy chốc, trong miệng mũi Nam Trúc có dòng nước da, gã cất lên tiếng

giêng rất nhỏ. Thật sự còn sống. Những người khác đều đã biến thành thi thể,

chỉ có Nam Trúc tiên sinh vẫn còn sống. Xen ra hắn đúng là phúc lớn mạng lớn.

Người biết cái gì, đây gọi là bản lĩnh.

Lời bàn tán của mấy người này cũng nhắc nhở những người khác, đúng vậy,

điều này rất kỳ lạ, vì sao những người khác đều chết, đều bị dễ cây hút thành

xương mục, chỉ mình Nam Trúc còn sống. Dữu Khánh cũng đang âm thầm suy

nghĩ về việc này, chẳng lẽ là ảnh hưởng của địa tuyền vẫn còn. Mục ngạo thiết

đang sờ mặt Nam Trúc, với vẻ mặt đầy lo lắng, trợt nhận ra có điểm không

đúng, y banh miệng Nam Trúc ra, kinh ngạc nói, trong miệng lão thất có thứ gì

đó. Mọi người lập tức nhìn chăm chú vào đó.

Mục ngạo thiết thò ngón tay vào trong móc mấy lần nhưng móc ra không được.

Minh tăng thuận tay giúp đỡ, trực tiếp thi pháp đẩy một quả kim trứng ra khỏi

miệng Nam Trúc. Dữu Khánh và mục ngạo thiết đương nhiên rất quen thuộc với

món bảo vật này. Khi nhìn thấy vật này, hai sư huynh để quả thực có chút giờ

khóc giờ cười. Thật sự không biết phải nói gì với tên Nam béo này, lúc đó đã rơi

vào tình cảnh như vậy mà vẫn còn nhớ đến bảo bối, trên người không còn chỗ

nào để cất, gá lại có thể nhét vào trong miệng.

hai người thật sự đã phục vị sư huynh mập mạp này. Khi cầm lấy quả kim trứng

trong tay Minh Tăng, dữ khánh đột nhiên lại ngẩn người, ánh mắt nhìn quả kim

trứng rồi quay nhìn Nam Trúc, sau đó lại nhìn những thi thể giải giác xung

quanh. Trong nhái mắt liền hiểu được vì sao những người khác đều bị dễ cây

hút khô, chỉ còn một mình Nam Trúc có thể sống sót, e rằng thói quen yêu bảo

vật như mạng của lão thất đã cứu sống gã lần này. Hán giữ việc này trong lòng,

sẽ không dễ dàng nói ra cho người ngoài.

Hắn im lặng cất quả kim châu này đi. Cụ khụ Nam Trúc đột nhiên phát ra một

trận ho khăn dữ rội, yêu ớt mở mắt ra, nhìn thấy những khuôn mặt ở trước mắt,

miệng ồm ồm không rõ, làm sao chết đi rồi còn nhìn thấy những gương mặt

quen thuộc, đau quá, chết rồi vẫn đau quá. Gã rên dỉ đau đớn. Minh tăng đứng

lên giao chuyện còn lại cho mục ngạo thiết. Mục ngạo thiết lấy lọ mật ong nhỏ

ra cho Nam Trúc ăn. Văn khúc nhìn chầm chầm Nam Trúc, khẽ lắc đầu.

nở nụ cười hiểu biết, ông ta thực sự đã phục với việc tính mạng mập này quá

lớn. Không biết có phải hay không người sao ta vậy, nói chung, đôi chân tên

mập này cũng không được yên lành. Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Minh

Tăng, Đại Hòa Thượng, các người muốn ra ngoài thì sớm làm đi, nhanh chóng

liên hệ với bên ngoài đi, muộn e rằng sẽ không ra được. Minh Tăng hơi gật đầu,

lấy chiếc lọ sắt kia ra, cầm trong tay, thi pháp nhẹ nhàng nắm chặt.

Hương Lan huyên nhận ra được ý khác từ cụm từ các người, nghi hoặc hỏi, văn

lão, người không đi ra ngoài ưu. Văn khúc cười bình thản, đối với ta, bên ngoài

không có gì thú vị, nơi đây ít nhất còn có vân côn, ta phải đánh với hắn một

trận. Các người đi đi, ta không ra với các người đâu. Ông ta không giữ thái độ

lúc trước nữa, bởi vì Phổ Nhạ đã chết, sau khi những người này rời khỏi đây,

ông ta có thể nhanh chóng thoát thân, không cần lo lắng bị Phổ Nhạ dây dưa

quấn lấy.

Mọi người lần lượt quay lại nhìn ông ta, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, có tay

cũng không thể thắng, không còn tay làm sao đánh. Hướng lan huyên chầm

giọng nói, nếu lần này ông không đi ra, về sau có khả năng không bao giờ ra

được nữa. Mặc dù đã mất hai tay, văn khúc vẫn cười bình thản, người đã suy

nghĩ nhiều, một thế giới rộng lớn như, vậy, làm sao có thể không có lối ra? Chỉ

là tâm trí chúng ta bị che đậy nên không tìm được mà thôi.

Không phải là chỉ có con đường thông tới bên ngoài đó mới được gọi là lối ra.

Biển xanh chập trùng, vẫn một hòn đảo cô độc, trong đình ngắm biển bên cạnh

Tây Lan Tiểu Trúc, Lạc Vân Phinh ăn mặc nam trang chắp tay sau lưng, đứng

tựa lan ca nhìn chằm chằm lối vào tiên phủ. Lúc này là ca trực của bà ta, trung

nhược thần với một bộ bạch y thứ tha đứng bồi sư phụ, có lẽ là thấy sư phụ ở

một mình buồn chán, nên đi theo trò chuyện. Sau một lúc nói chuyện phiếm,

nàng quan tâm hỏi, sư phụ,

mấy người mông tiên sinh còn có thể ra ngoài không? Làm vân phinh mặt

không biểu cảm, nhạt nhạt liếc nhìn đệ tử, trong lòng biết rõ, đồ đệ này của

mình chưa hẳn đã quan tâm đến mông phá. Đi một chặng đường dài từ rất xa tới

đây cũng chưa chắc là vì mình, chẳng qua là tâm tư nữ nhi, tình cảm dây dưa

phức tạp. Bà ta cũng không có vạch trần, nói, ai biết được. Trong mắt trung

nhược thần lóe lên một tia lo lắng, trợt có tiếng bước chân vang lên.

Nàng và sư phụ cùng quay đầu lại nhìn. Hai người nhìn thấy Văn Nhược Vị

mặc váy màu vàng, không biết lấy đâu ra một chiếc xào dài, đang vác trên vai,

cánh tay ôm một cuộn dây thường, hùng rũng hiền ngang đi tới. Hai thầy chò rất

khó hiểu nhìn cô ta, không biết nhà đầu này lại đang làm chò, dù sao cô ta

không giống một nữ nhân bình thường. Thường xuyên làm ra một số chuyện

không hiểu nổi, đôi khi khiến người ta thật sự không biết trong đầu cô ta nghĩ

cái gì.

Văn Nhực Vĩ vác cây xào đi vào trong đình, hết 3 trái lại đụng phải, rồi cũng

nhận ra vác cây xào dài vào trong đình không tiện, liền lui lại đi ra ngoài, đồng

thời cười hì hì nói, xư phụ khổ cực. Cô ta ra khỏi đình, nhìn trái nhìn phải, rồi đi

vòng đến bên khuất nắng của đình, đứng ở nơi dâm mát, vẻ mặt vui vẻ. Chậm

dãi dựng thẳng cây xào lên, hất cuộn dây thường trên khỉu tay, một đầu sợi dây

được cột vào một đầu cây xào dài.

Ánh mắt của hai người trong đình rơi vào chiếc móc sắt lớn buộc ở đầu kia của

sợi dây, chiếc móc câu này nhìn quen quen, sau một lúc ngẫm nghĩ, họ mới nhớ

ra. Trên tường viện có treo một cái cân đòn, cái móc này hẳn là cái móc treo đồ

để cân của cái cân đó, bây giờ đã bị nhà đầu này tháo ra sử dụng cho mục đích

khác. Vấn đề là trên móc còn móc theo một quả dưa hấu, là loại mà các nàng đã

trước đó. Làng Phân Phinh cuối cùng không nhịn được, hỏi, con đang làm cái gì

vậy?