Bán Tiên

Chương 1501: Ăn rồi ư? (1)




Sắp rút đi rồi sao? Nhận được thông tin đầu to đem tới, hoắc lãng cất tiếng lẩm

bẩm, trong lòng có chút không vui, trước đây đã nói rằng, khi chưa phân rõ

được kết quả sẽ để gã cùng đi hai thuyền. Nhưng hiện tại, vì cứu Nam Trúc, rất

có khả năng gã phải bọc lộ, cho nên, đã đến lúc gã phải xác định rõ mình đứng

bên nào. Mấu chốt là, đám người thám hoa lang có thể thắng được phân côn

không? Gã nghiêng về hướng tiếp tục cùng lúc đi trên hai thuyền, nhưng mà

không được lựa chọn.

Gã chỉ có thể tuân theo, nếu không, Gã sẽ không còn chiếc thuyền nào cả. Gã

thậm chí còn có ý nghĩ muốn giết chết Nam Trúc, tên Nam Bèo đó chết đi, tự

nhiên không cần phải cứu nữa, Gã sẽ không cần phải bọc lộ. Gã quả thực có

năng lực quyết đoán sát phạt như vậy, dù sao cũng là nhân vật từng chấp trưởng

tĩnh viễn thuyền hành nhiều năm, chưa kể còn bí mật kinh doanh nghề sát thủ.

Nhưng đối phương tự hồ đã đề phòng chuyện này, đưa ra lời cảnh cáo, nếu Nam

Trúc chết.

Gã cũng đừng mong sống yên ổn. Hiện tại, điều gã cần làm là căn cứ vào lời

dặn của đối phương, mang đầu to đi xác định vị trí chính xác của Nam Trúc, sau

đó sẽ do đầu to dẫn đường. Dẫn người chạy thẳng đến đó cứu Nam Trúc, còn gã

thì chờ ở chỗ Nam Trúc, khi bọn hắn cướp người thì sẽ cướp cả gã đem đi. Việc

này xem như đơn giản, gã thu thập đồ đạc một chút, mang theo tất cả những gì

có thể cất giấu trên người, sau đó nhanh chóng ra khỏi động, đi về phía lồng

giam.

Sau khi đến nơi giam giữ, ngoài vết máu và mảnh vụn y phục giải giác trên mặt

đất, không còn thấy bóng dáng của nam trúc đâu cả. Gã chạy vào trong lồng

giam, nhặt mảnh vải rách lên xem, có thể xác nhận, đây là quần áo của nam béo,

chuyện gì xảy ra chứ. Gã cấp tốc chạy đi tìm thủ vệ để hỏi thăm tình hình, vừa

lúc gặp được một tên thủ vệ đang đi tuần tra. Sau khi nghe hỏi, tên thủ vệ suy

nghĩ một chút rồi nói, là tên mập mạp đó phải không? hoặc lãng vội gật đầu.

Đúng, chính là Hắn. Tên Thủ Vệ liền nói là Hắn à, cả một thân thịt mỡ, được

lão thụ kén ăn nhìn chúng, đem đi làm bữa cho Phổ Nhạ đại nhân ăn rồi. Cái gì?

Hoắc lãng cực kỳ hoảng sợ, túm lấy vạt áo đối phương, giải phóng khi thế bị

kìm nén, ngươi nói lại đi. Nhân viên Thủ Vệ bị gã làm cho giật mình, nhưng

vẫn đưa dơ tay đẩy gã ra, mong một tiếng đổ điên, rồi trực tiếp đi vòng qua gã.

Là người cũ của cử linh, phủ.

Không ai muốn qua lại với người của Kha Mật, sợ làm cho Phổ Nhạ đại nhân

không vui. Sau khi bình tĩnh lại, Hoắc lãng vẫn không dám tin, dù sao mấy tên

này vốn không thân thiện với người của Kha Mật, chuyện lớn như vậy Gã

không thể đưa ra phán đoán khi chưa xác nhận. Gã nhanh chóng tìm người hỏi

thăm, rất nhanh liền tìm thấy lão xà. Mấy người lão xà đang tụ tập trong một

hang đá vui vẻ uống rượu, Hoắc lãng đột nhiên xong vào đã phá vỡ bầu không

khí họp mặt vui vẻ lõ. Không có gì khách khí.

Hoắc lãng mở miệng liền hỏi, tên mập đó đâu rồi? Thái độ này có chút tát vào

mặt, lão xà nhứng mày, rầm, vỗ bàn đứng lên, họ hoác, nơi này không phải là

nơi để ngươi dương oai. Hoắc lãng, ta hỏi lại lần nữa, tên mập đó đâu rồi? Lão

xà, cái gì mà mập này mập kia? Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Hoắc lãng,

đừng có giả bộ hồ đồ với ta, lúc trước ta đã nói rồi, tên mập đó là tội phạm quan

trọng.

cần phải giao cho Kha Mật đại nhân thẩm vấn. Người nói với ta Hắn là tội phạm

quan trọng lúc nào. Lão xà Giang hai tay ra với vẻ mặt vô tội, quay sang hỏi

đám đồng bạn, Hắn có nói với các người không? Không. Không có. Đang nằm

mơ hả? Không hiểu Hắn đang nói gì. Một đám người ồn ào hùa theo, hoắc lãng

trong nháy mắt liền hiểu ra, đám gia hỏa này đang rở chò không nhận nợ với gã.

Vì để che giấu thân phận của Nam Trúc.

Gã quả thực không có tiết lộ chuyện Nam Trúc bị bắt với bất cứ ai, cho nên bây

giờ Gã không có bất kỳ chứng cứ nào trong tay. Nghĩ đến việc mình sắp rời

khỏi đây, Gã không còn e ngại nữa, chầm giọng nói, các người có biết tên mập

đó là ai không hả? Hắn tên là Nam Trúc, là đồng bạn của mấy con cá lọt lưới

trọng điểm kia. Hắn là người mà Thượng Tiên chỉ đích xanh muốn bắt. Các

người có thể lừa gạt ta, cũng mong các người có thể lừa gạt được cả Thượng

Tiên, nếu không…

sẽ không ai bảo vệ được các người, ngay cả là Phổ Nhạ đại nhân cũng sẽ không

chịu nổi. Ta hỏi lại lần nữa, các người đưa tên mập đó đi đâu rồi? Những lời này

vừa nói ra, sắc mặt đám người đang ồn ào lập tức biến đổi, vân côn thượng tiên

tính cách hỉ nộ vô thường, là người cần có chứng cứ sao? Nếu có ai phạm lỗi,

người nào mà chẳng sợ? Tất cả bọn họ hoặc là lộ về sợ hãi, hoặc là nuốt khăn,

lần này là thực sự sợ hãi.

Tranh chấp với khà mật quả thực có thể được phổ nhạy đại nhân che chờ, vì đó

là vấn đề phai phái. Nhưng làm hỏng chuyện của Thượng Tiên, vậy thì nhất

định sẽ rất thê thảm, quả thực không ai có thể bảo vệ được bọn họ. Quả táo cổ

Co Giật, lão xa khó khăn nói, người đừng có rội nước bẩn lên người chúng ta.

Lúc trước đúng là có bắt được một tên mập, chúng ta không biết hắn là ai,

người cũng không có nói cho chúng ta. Hắn đã bị người chọn đồ ăn nhìn chúng.

đã trở thành đồ ăn cho Phổ Nhạ đại nhân. Không liên quan gì đến chúng ta.

Đúng, chúng ta không biết gì cả. Đúng vậy, không liên quan gì với chúng ta.

Một đám người, lại ồn ào phụ họa, nhưng giọng điệu không còn mạnh mẽ như

trước, rõ ràng đã mất đi tự tin. Thật sự đã bị đưa cho Phổ Nhạ làm đồ ăn rồi ư.

Hoắc lãng sợ hãi chỉ vào mũi đám người, muốn nói bọn họ hãy chờ xem đi. Sau

đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Khần cấp chạy tới lối gia tiên phủ, hy vọng còn có thể ngăn cản Phổ Nhạ, để cô

ta lưu tình. Gã biết rõ rằng việc này khó có thể là trùng hợp ngẫu nhiên, 8-9

phần 10 là do đám khốn đó giờ cho quỷ. Vừa mới chạy đến bờ biển, liên động

phải đám người lão thụ vừa đi giao bữa ăn trở về, gã lập tức chặn bọn họ lại.

khẩn trương hỏi, có phải các người đã bắt một tên béo đưa cho Phổ Nhạ đại

nhân làm đồ ăn không?

Người có thể phụ trách chuyện ăn uống cho Phổ Nhạ đương nhiên là người có

quan hệ thân cận với Phổ Nhạ, sẽ càng không muốn cho người của Kha mật vẻ

mặt hòa nhã, nhưng khi nghe câu hỏi này, lão ta ít nhiều có chút nghi hoặc, hỏi

ngược lại, đúng là có một tên mập mạp. Có vấn đề gì sao? Hoắc lãng truy hỏi,

hắn đâu rồi? Lão thụ chỉ chỉ tới mấy cái chén lớn khiêng lên bờ, cười ha ha nói,

tất nhiên là đã tiến vào bụng của Phổ Nhạ đại nhân. Hoắc lãng kinh hãi hỏi,

ngươi tận mắt chứng kiến.

Lão thụ gật đầu, nghi hoặc hỏi, tên đó có vấn đề gì ư? Hoắc lãng lảo đảo lùi lại

một bước, ha ha cười nhạt, không biết là đang cười đối phương, hay là đang

cười chính mình. Nam Trúc vậy mà đã bị ăn tươi nuốt sống rồi, nghĩ đến lời

cảnh cáo đầu to đưa tới, gã có phần rộn tóc gái. Không được, việc này gã phải

đích thân nói chuyện với mấy người thám hoa lang, dựa vào côn trùng để gửi tin

là không thể giải thích rõ ràng. Mặc dù Nam Trúc đã chết,

nhưng gã cảm thấy mình nằm vùng ở bên này vẫn rất có giá trị đối với đám

người thám hoa lang, không nên bỏ rơi gã dễ dàng mới đúng. Gã quay người bỏ

đi. Sau khi tránh khỏi tai mắt, gã dận rò đầu to một fen rồi thả nó bay đi, sau đó

lo lắng chờ đợi. Trong khi đó, đám người Dữu Khánh cũng đã lẻn đến gần đây.

Để tạo điều kiện cho đầu to dễ dàng tìm kiếm, liên lạc với bọn hắn, vị trí được

chọn là nơi lúc trước hắn cùng với hai người hướng lan huyên và Minh tăng ẩn

ấp quan sát.

một nhóm người cùng đi theo tới, dự định sau khi giải cứu Nam Trúc, tất cả sẽ

trực tiếp dùng Thiên Dực lệnh để bỏ chạy. Về việc song ra ngoài, bởi Văn Khúc

không chịu hợp tác, một mình hướng lan huyên căn bản không thể đối đầu với

phổ nhạ, nên chỉ có thể từ bỏ, tạm gác lại về sau sẽ nghĩ biện pháp khác.