Kỳ thực cũng không có phức tạp như vậy. Hướng Lan huyên chỉ tới mấy người
khác, bọn họ yên tĩnh ẩn nấp ở phụ cận, chỉ có ông và ta xong đến lối ra chiến
đấu với Phổ Nhạ. Một khi cửa mở ra, ông và ta hành động tùy theo tình hình.
Một người dốc toàn lực ỉm hộ cho người khác, giữa ông và ta cần phải có một
người lao ngay ra ngoài, nhanh chóng nói rõ tình huống. Nếu cả hai người đều
có thể thoát ra ngoài thì càng tốt. Khi cửa lại mở ra, Đại Hòa thượng nhận được
tín hiệu.
sẽ lập tức dùng Thiên Dực lệnh chờ những người khác lao ra ngoài. Với tốc độ
của Thiên Dực lệnh, phổ nhạ chưa chắc đã ngăn cản được, nhiều nhất là đánh
theo một đòn, đại hòa thượng dùng kim cương hộ thể đại Pháp chặn một đòn
hẳn là không có vấn đề. Có lẽ khi cửa lại mở ra, phổ nhạ cũng sẽ chạy ra ngoài.
Hoặc là, người đã ra ngoài trước quay trở lại quấn lấy cô ta cũng được. Nói
chung, chỉ cần cửa mở ra đủ thời gian, người khác sẽ có cơ hội đi ra ngoài.
Ta còn tưởng rằng các người có cách nào tốt để đi ra ngoài, nói cả nửa ngày chỉ
có vậy thôi sao. Văn khúc tắc lưỡi 2 tiếng, sau đó khẽ lắc đầu nói, Người đã
đánh giá thấp Phổ Nhạ, ta từng giao thủ với cô ta, với thực lực của người và ta
hiện nay, sẽ không cầm chân cô ta được quá lâu. Một khi một người đi ra ngoài,
người còn lại không có chợ giúp sẽ không thoát được tay cô ta, tình cảnh người
còn lại sẽ rất nguy hiểm. Và nếu cửa mãi không mở ra,
Rất có thể cả người và ta đều nằm xuống trong tay cô ta. Có lẽ cô ta không thể
đồng thời bắt giữ hai người, nhưng bắt một người không phải là vấn đề. Nói
cách khác, một trong hai người chúng ta sẽ có một người sẽ rơi vào tay cô ta.
Làm như vậy quá nguy hiểm. Minh Tăng trước đó đã có trao đổi với hướng Lan
Huyên, ông ta nói, nếu thật sự xuất hiện tình huống cổng vào chậm chạp không
có mở ra. Các người chỉ cần phát ra cảnh báo, Bần Tăng sẽ dùng Thiên Dực
lệnh tới tiếp ứng.
hướng lan huyên gật đầu, đây là biện pháp mà họ đã cân nhắc. Van Khúc nói, có
một số chuyện chưa hẳn đã diễn ra theo kế hoạch mà chúng ta đã suy nghĩ, đặc
biệt là trong lúc giao chiến, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thực ra, chúng ta
không cần phải mạo hiểm như vậy. Theo ta thấy, có thiên dực lệnh trong tay,
Van Coln có muốn tìm được chúng ta cũng không phải dễ dàng, chuyện đi ra
ngoài không cần nhất thời nóng lòng, cứ trốn thêm một năm, nửa năm cũng
không sao cả.
Chưa chắc bọn chúng đã một mực canh giữ cửa vào, nếu có thời gian, chúng ta
chưa hẳn là không thể chém giết vân Côn. Văn Lão nói có lý. Nếu là trước đây,
có lẽ chúng ta có thể thương lượng vấn đề này, nhưng bây giờ. Hướng Lan
Huyên nói đến đây thì quay sang nhìn Dữu Khánh. Vẻ lo lắng không hề biến
mất trên khuôn mặt Dữu Khánh suốt từ lúc đứng lắng nghe. Văn Khúc liếc nhìn
sang, lập tức hiểu được, hỏi, nam béo. Hướng Lan Huyên gật đầu.
Nếu không thừa dịp này để cứu Nam Béo ra, sau đó, Vân Côn trở về, Nam Béo
rơi vào trong tay Vân Côn sẽ không biết kết quả như thế nào. Văn Khúc cười
vui vẻ, tên mập đó toàn làm chuyện trời ơi đất hỡi, đôi tay này của ta cũng là bị
hắn lừa gạt mà không còn nữa, cứ để Vân Côn giết chết hắn cho rồi. Mặc dù nói
như vậy, nhưng ngay sau đó lại những bộ nói, dù sao Vân Côn không có ở đây,
cha ra Nam Béo ở đâu thì lặng lẽ cứu người rồi bỏ chạy là được.
không cần phải đối đầu với Phổ Nhạ”. Hương Lan Huyền vội nói, một khi xác
định được vị trí chính xác và cứu Nam Bèo ra, nội gián của chúng ta tại bên
phía văn Côn e rằng không vượt qua được cuộc điều tra, rất dễ dàng bại lộ,
không dễ dàng để cài một nội gián thích hợp vào đó. Văn khúc, rất đơn giản,
đưa nội gián đó đi cùng luôn đi. Hương Lan Huyền tức thì lộ ra vảy kỳ quái, lời
nói hơi có vảy khách tướng, văn lão, nhìn ngay không phải là người sợ phiền
phức.
Tại sao lại sợ đánh nhau với Phổ Nhạ chứ? Nàng là muốn đi ra ngoài nhanh một
chút, một là bên ngoài có người nàng quan tâm, hai là sợ đêm dài lắm mộng,
chờ thêm một năm. Nửa năm gì đó, trong này có thể chờ, nhưng mấy người
đinh giáp thanh cầm chỉ khóa có ở bên ngoài chờ một năm, nửa năm hay không.
Hơn nữa, nàng cảm thấy có sự hỗ trợ của thiên dực lệnh, nếu có việc gì, vẫn có
thể nắm chắc đi được ra ngoài. Văn khúc bình tĩnh nói, ta không phải sợ Phổ
Nhạ.
mà không đáng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rơi vào trong tay Phổ Nhạ. Cô
ta không sứng để giết ta. Món nợ hai cánh tay này, ta còn chưa có tính sổ với
Vân Côn chứ, không đánh lại một trận với Vân Côn, ta không cam lòng. Sau khi
đi ra ngoài, ai dám đảm bảo ta còn có thể tiến vào. Ta không còn hai tay, e rằng
không can thiệp được việc giữ lại chỉ khóa hay là hủy đi. Hương Lan Huynh
không nói nên lời, ngàn tính vàn tính, việc gì đều đã tính kỹ.
phí miệng lưỡi nửa ngày, lại không tính được việc văn khúc tạm thời không
muốn đi ra ngoài. Mấy người bên cạnh cũng quay mặt nhìn nhau, suy chút nữa
đã bật lời chửi bới, hóa ra là nguyên nhân này. Hướng Lan Huyên định nói thêm
điều gì đó, nhưng Dữ Khánh đã cắt lời, trước tiên cứu Nam béo quan trọng hơn,
những chuyện khác về sau nói tiếp. Kéo dài càng lâu, hắn sợ Nam chúc sẽ xảy
ra chuyện. Hướng Lan Huyên đành phải thở dài, được rồi, cứu người trước. Vừa
rước lời.
Trợt có một con con trùng bay vọ tới, hạ xuống trên vai dữ khánh, chính là đầu
to. Dữ khánh lập tức nghi ngờ có thể có tin liên quan đến Nam Trúc, Hắn nhanh
chóng đi lấy một chiếc lá cây để đầu to cảo ra chữ. Sau khi đọc được nội dung,
quả nhiên đúng như dự đoán. Hắn nhanh chóng quay trở lại chỗ mấy người báo
cho họ biết tình hình, đúng vậy, Nam béo quả thực đã bị bên kia bắt giam. May
mà đám người bắt Nam béo không biết Hắn, đã được nội tuyến ổn định. Hiện
tại
Hắn vẫn còn đang bị giao trong lao. Khó tránh khỏi phải chịu nỗi khổ tra tấn,
nhưng tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Chúng ta phải nhanh, lên! Hướng
Lan Huynh lập tức yêu cầu hắn dặn dò hoặc lãng xác định vị trí cụ thể, chuẩn bị
sẵn sàng liên lạc với bên này bất cứ lúc nào, sau đó lại nhanh chóng chịu tập
mọi người cùng nhau xuất phát. Nơi đây vốn đã không thể ở lại lâu hơn nữa, cả
nhóm nhanh chóng rời đi. Ô ô, ô ô! Bị lôi ra khỏi lồng giam!
Nam Trúc ồn ồn kêu gào, gã không biết những người này muốn đưa mình đi
đâu, mảnh mãi rách cực khổ làm ra để cuốn dưới háng lại bị xé ra. Sau đó gã bị
nhốt vào trong một cái lồng lớn quen thuộc, đây không phải lần đầu tiên gã bị
nhốt trong chiếc lồng như thế này. Bên trong còn có mười mấy người cả nam
lẫn nữ, đều bị lột trần như gã, bởi vì Nam Trúc đã hoàn toàn thay đổi vóc dáng,
và không có mặc quần áo, nên những người này không nhận ra gã. Sau đó chiếc
lồng lắc lư dao động.
khiến bọn họ đứng không vững, một cự nhân nhắc lồng lên sách bọn họ đem đi.
Không phải đi đâu xa, trực tiếp sách bọn họ đến bờ biển, cự nhân bước vào
trong biển, đè chiếc lồng xuống nước đung đưa ảo ảo liên tục để rửa sạch. Nam
Trúc Ngập trong nước muốn ho khăn, muốn thở hát ra nhưng không được.
Những người ở trong lồng va chạm vào nhau, nhanh chóng trợn mắt hôn mê bất
tỉnh. Một đám người trong lồng đều như thế. Lão thụ đứng ở trên bờ còn vung
tay hết lên, rửa sạch chút.
Khi chiếc lồng được sách lại lên bờ, đám người bên trong đầu đã hôn mê, có
người còn bị chảy máu, đã bị và chạm rách ra nã thịt. Từng cái máng đá cao hơn
người rất nhiều được khiêng đến, bên trong chứa đầy các loại trái cây đã rửa
sạch, đó đều là các loại trái cây dại tươi doi rói được hái từ trong rừng sâu núi
thảm. Giới sự chỉ huy của lão thụ, từng người trong lồng bị lôi ra và nhét vào
trong máng trái cây như một món đồ ăn, 5 cái máng đá lớn, một cái đặt 3 người.
15 người được chia ra như thế. Có người mới không hiểu, hỏi, cứ ăn sống như
vậy sao? Lão Thụ cười ha ha nói, Phổ Nhạ đại nhân thích đồ tươi sống, trái cây
nhất định phải hái tươi, người cũng phải ăn sống. Nói xong đến phất tay ra hiệu
khiêng đi. Lão ta đạp sóng đi trước, đám người còn lại khiêng những mán đá to
lớn đạp sóng đi theo sau. Đoàn người đi đến trước cột đá nơi cổng vào tiên phủ,
dừng lại, Lão Thụ lên trên trước.
thông báo cho Phổ Nhạ đang ngồi trên đỉnh thạch trụ khổng lồ. Sau khi được
thông báo, Phổ Nhạ cuối xuống nhìn, sau đó nhắc tay cách không chục một cái,
liền có một cái máng đá lớn bay lên. Rơi vào trong tay cô ta thì chỉ như một cái
chén nhỏ, cầm bát ngửa đầu, au au đổ vào trong miệng, nhai mấy cái rồi nuốt
xuống. Ném bát nhỏ xuống, cô ta lại cách không chục một cái khác lên, lại
ngửng đầu đổ hết vào trong miệng. Khóe miệng có nước đỏ chảy ra.
Không rõ đó là nước trái cây hay là máu, dù sao bộ dạng cô ta dường như đang
rất hưởng thụ hương vị ngon lành. Hết bát này đến bát khác, khi đến máng đá
có nam trúc thì đúng lúc nam trúc yếu ốt tỉnh lại, mở ra kẽ mắt, người chìm
tròng. Đông trái cây chỉ còn cái đầu nhô lên, gã tận mắt chứng kiến cảnh tượng
khủng khiếp bị đưa vào trong miệng này, tại sao mình cứ bị người khác ăn thịt
chứ? Có thể nói gã cực kỳ hoảng sợ.
Đôi mắt xương phù chỉ còn một khe hẹp vào lúc này vậy mà lại có thể mở to.
Miệng dên dỉ ô ô, cô thể bị trôn trong đống trái cây không thể động đậy, gã như
thế bị đổ vào trong miệng phổ nhã. Phổ nhã nhai mấy miếng rồi nuốt xuống,
ném chiếc bát đi, lại chục lên một máng đá cuối cùng đổ vào trong miệng,
thưởng thức.