Sao định kế điệu Hổ Ly Sơn đã thành công, đám người Giữ Khánh lên đường
trở về địa điểm ẩn nấp? Để giữ hành tung bí ẩn, bọn hắn phải tránh tránh né né
không dám bộc lộ, vì vậy tốc độ không nhanh. Trên đường đi, Giữ Khánh vẫn
luôn lo lắng suy nghĩ, không biết mấy người A Lang Đại Cô có tập trung đầy đủ
được người ở các địa điểm ẩn nấp hay không. Hướng Lan Huyên, có đủ thời
gian, cự linh động cách như vậy xa, cho dù với tốc độ của Vân Côn, một chuyến
đi về cũng mất không ít thời gian.
nhưng chúng ta cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu chậm chạp không tìm được
đầy đủ, chúng ta không thể cứ chờ đợi mãi. Điều bọn hắn lo lắng có phần dư
thừa, sau khi về đến nơi ẩn nấp, đảo mắt nhìn thoáng qua, thấy mấy người diệp
A-Lang đã trở về, hơi ước lượng số người, có lẽ đã tập trung đầy đủ. Dù vậy,
Dữu Khánh vẫn hỏi thăm, đã tập trung đầy đủ rồi chứ? Ai ngờ lại thấy mục
ngạo thiết nôn nóng tiến đến, nói, còn thiếu lão thất.
Lão thất đã bị người của Vân Côn bắt đi rồi. Cái gì? Dữu Khánh thất thanh thốt
lên. Hướng Lan huyên và Minh Tăng cùng trở về với Hắn cũng cảm thấy kinh
ngạc. Hướng Lan huyên nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, rồi hỏi, nơi này
không có dấu hiệu từng đánh nhau, các người đều yên lành, Hắn làm sao lại bị
bắt đi? Hắn lấy cớ ra ngoài đi dạo, không ngờ lại là đi thu thập linh thảo. Mục
ngạo thiết hổ thạnh kể lại chuyện đã xảy ra, y cảm thấy việc không trông chừng
nam trúc là trách.
Những của mình. Ha ha. Hướng lan huyền nghe kể thì bật cười, rõ ràng là cười
vì tức giận. Lúc trước Nam béo mất tích, mọi người nghĩ hết mọi cách để tìm
kiếm và chờ đợi, cuối cùng mới chờ được gã trở về, nhưng trong chấp mắt lại
mất đi, còn là bị người của vân côn bắt. Tên mập này tại sao lại gây ra lắm
chuyện như thế, nghĩ đến liền không kìm được cơn giận. Sắc mặt Dữu Khánh
cũng trở nên âm chầm, hắn biết, chuyện đi tìm kiếm linh thảo gì gì đó đúng là
phong cách của lão thắt.
Mấy người lắc đầu bất lực, Duy chỉ có văn khúc thì dường như có chút vui vẻ,
ông ta có vẻ thích nhìn xem náo nhiệt, không ngại xảy ra chuyện lớn. Người
khác có thể không quan tâm sự sống chết của Nam Trúc, nhưng mục ngạo thiết
thì không thể không quan tâm, y chủ động hỏi Giữ Khánh, làm gì bây giờ. Giữ
Khánh bực tức quá lên, còn có thể làm gì, chết rồi thì kéo về. Hướng Lan Huyên
biết Hắn chỉ nói cho đỡ tức, nên tiếp lời, chỉ cần tìm được nơi Hắn bị giam,
chắc hẳn vấn đề không lớn.
Với tình huống của Hắn, phía bên Vân Côn sẽ không vội vàng giết chết, hơn
nữa Vân Côn không có mặt, Vân Côn chưa trở về, bên đó càng sẽ không dễ
dàng làm bệnh. Chỉ sợ Hắn không chịu nổi, không thể ở lại nơi này nữa, ở lâu
chút nào nguy hiểm thêm chừng nấy. Về vấn đề Nam Trúc có thể chịu đựng
được hay không, Dữu Khánh hỗ trợ nói, có thể yên tâm về việc này, Nam Bel
tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, Hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng chúng ta.
Trong lòng thầm bổ sung một câu
ít nhất sẽ không bán đứng Hắn và lão cửa. Hướng Lan Huynh nghiêm túc cảnh
cáo, ta không phải nghi ngờ sự cứng cỏi của Hắn, mà là chúng ta không thể mạo
hiểm như vậy, có đôi khi, vấn đề không phải ở chỗ Hắn có muốn công khai hay
không. Người phải biết rằng có rất nhiều chuyện không phụ thuộc vào ý chí con
người, huống chi, thủ đoạn của tiên gia vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta.
Còn nữa, nếu phát hiện Nam Béo xuất hiện tại vùng này,
Phổ nhạc rất có thể sẽ chịu tập lượng lớn nhân mã đến vùng này để lục soát cẩn
thận. Lập tức rời đi, liên hệ với bên kia để tìm Nam béo. Sau khi cướp người thị
trực tiếp xông ra ngoài, bên kia tự nhiên là chỉ hoác lãng. Lần này quay về vốn
là định chịu tập mọi người xông ra ngoài trong lúc Vân Côn vắng mặt, chỉ là
bây giờ trong quá trình này có thêm một bước nữa là cứu ra Nam Trúc. Điều giữ
Khánh đang cân nhắc là, liệu hoác lãng có thể thuận lợi tìm được Nam Trúc hay
không?
Hướng Lan Huyên bắt chuyện với Văn Khúc, Minh Tăng và A Lang Đại Cô, ba
người lập tức theo nàng ra khỏi hang động, Dữu Khánh thấy vậy liền đi theo.
Sau khi ra khỏi hang, Hướng Lan Huyên nói với Văn Khúc và Diệp A Lang,
Đại Hòa Thượng vẫn có cách mở tiên phủ để chúng ta đi ra ngoài. Văn Côn
cũng đã bị chúng ta dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn rụ rời đi, đây là cơ hội để chúng
ta thoát ra ngoài. Vấn đề hiện tại là Phổ Nhạ đang canh giữ lối ra, muốn đi ra
ngoài thì phải vượt qua cửa. Ai Phổ Nhạ?
Ta tự thấy mình không phải là đối thủ của phổ nhạ, thậm chí còn không có sức
lực chống đỡ. Cần phải có người chở giúp ta một tay, cùng nhau cầm chân phổ
nhạ, để tạo cơ hội cho những người khác đi ra ngoài. Mấy người nhìn nhau,
Diệp A-Lang là người đầu tiên thẳng thắn nói, ta thực sự muốn giúp, nhưng
thực lực của ta kém phổ nhạ quá ra. Xong tới cũng không giúp được gì, thậm
chí còn có thể trở thành gánh nặng cho các người. Minh Tăng cũng chấp tay
nói, phổ nhạ đã biết khuyết điểm của Kim Cương hộ thể Đại Pháp.
Nếu đối đầu chính diện, tác dụng của bần tăng không khác gì diệp à lang. Van
khúc ngước mắt nhìn chời, lầm bẩm nói, cần gì phải vòng vòng vo vo như vậy,
chẳng phải là muốn ta xuất thủ sao. Rất rõ ràng, set về Tu Vi, ở đây, chỉ có ông
ta và hướng Lan huyên là có thể đối đầu với Phổ Nhạ, những người khác sông
tới đều là đi tìm chết. Nếu đã bị nhìn thấu, hướng Lan huyên cũng không vòng
vo nữa, Van Lão còn có thể đánh với Phổ Nhạ một chận không? Nói đến việc
này.
Văn khúc cuối nhìn hai tay của mình, không nhịn được cất tiếng thở dài, nếu
như còn hai tay, ta chỉ cần một kiếm là có thể chém nó. Bất kể là kiếm quyết
hay là phá thiên cương của ta, ta đều chưa tu luyện được đến cảnh giới không
cần dựa vào đôi tay của mình. Trong trận chiến tại cử linh động, khi hai tay còn
nguyên vẹn thì ta vẫn kém hơn cô ta, bây giờ không có hai tay, ta càng khó thể
chống lại. Liên thủ với người để cầm chân cô ta không phải là không được.
Vấn đề là người và ta có thể cầm chân bao lâu. Hơn nữa, vì sao phải cầm chân
cô ta chứ? Cổng vừa mở ra, trực tiếp lao ra ngoài là được. Cho dù cô ta có cùng
đi theo ra ngoài thì thế nào. Chỉ cần vân cô không ra ngoài, mấy người đinh
giáp thanh liên thủ với nhau, phổ nhã không đáng để lo ngại, nhất định sẽ chết.
Hướng lan huyên, không dối gạt ngài, chia khóa mở ra tiên phủ chính là thứ ở
trên tay mấy người đinh giáp thanh, không có cách nào khác.
vẫn phải cần bọn họ mở ra. Đại Hòa Thượng chỉ là có cách gửi tín hiệu để bọn
họ mở cổng ra mà thôi, nhưng không có cách nào liên lạc cụ thể, và vấn đề là
nằm ở đó. Không cần ta nói ngài Đại Khái cũng biết, mấy người đinh giáp thanh
đều là người cực kỳ cẩn thận, một khi phát hiện thấy tình hình không thích hợp,
bọn họ sẽ lập tức đóng kín cổng. Khi mở cửa, bọn họ nhất định sẽ cực kỳ cẩn
thận, chỉ cần có chút xíu gì đó không ổn, bọn họ sẽ bỏ chạy.
về sau e rằng sẽ không bao giờ mở ra nữa. Cho nên, nhất định phải có người
chờ sẵn ở lối ra, gần nhất có thể, khi cửa vừa mở ra, phải lao ngay ra ngoài. Đến
lúc đó, cho dù cửa đóng lại cũng không vội, có thể nói chuyện với bọn họ, giải
thích rõ ràng tình huống, bọn họ tự nhiên sẽ mở ra. Văn khúc suy nghĩ một chút,
hỏi tiếp phải cầm chân Phổ Nhạ bao lâu? Mặt hướng lan huyên lộ vẻ cay đắng,
đây cũng là một vấn đề.
sau khi nhận được tín hiệu mở cửa, không ai biết mấy người đinh giáp thanh có
lập tức mở ra hay không. Cần phải cầm chân Phổ Nhạ bao lâu, trong lòng ta
cũng không xác định. Văn khúc chầm ngâm nói, với tình trạng của người và ta
hiện nay, đối mặt với Phổ Nhạ, càng kéo dài càng nguy hiểm, không bằng nghĩ
cách dụ cô ta rời đi. Hướng Lan huyên, ta đúng là có cách dụ cô ta rời đi, ta
chắc chắn có thể lợi dụng được lê hoa. Nhưng làm như vậy mất rất nhiều thời
gian.
chúng ta không thể chờ đợi, văn côn cũng sẽ không cho chúng ta có nhiều thời
gian như vậy. Phương pháp trực tiếp nhất chính là chúng ta lộ mặt để rụ cô ta
rời đi, nhưng trong lúc nhất thời lại có thể rụ phổ nhạ đi xa được bao nhiêu chứ.
Trừ khi Đại Hòa thượng dùng Thiên Dực lệnh để hỗ trợ, nếu không, với tu vi
của phổ nhạ, cô ta rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta. Một khi dùng đến Thiên Dực
lệnh mà vẫn không chạy thoát được cô ta, vậy thì dấu hiệu rụ rỗ sẽ quá rõ rằng,
phổ nhạ cũng không ngốc.
Chỉ cần dùng đến Thiên Dực lệnh, có khả năng phổ nhạ sẽ không tiếp tục đuổi
theo. Nếu phổ nhạ không rời xa lối vào, việc dụ dỗ sẽ không có bất kỳ ý nghĩa
nào, động tính đánh nhau vừa xuất hiện tại lối ra, cô ta lập tức sẽ biết mình bị
lừa, sẽ cấp tốc quay trở lại. Văn khúc sức khoát hỏi, người rốt cuộc định làm thế
nào?