Nhìn thấy miệng gã co giật, lão xà này xinh y nghĩ, y đột nhiên xuất thủ bóp
miệng nam trúc mở ra, cười lạnh nói, ta để cho người cứng miệng này. Y dơ quả
kim trứng trong tay nhét vào trong miệng nam trúc, vỗ một cái, ọt ọt, đẩy quả
kim trứng chui vào miệng nam trúc. Đám người của cửa linh phủ không có
hứng thú gì với cục vàng cục bạc, chúng không có bất kỳ giá trị gì đối với bọn
họ. Đôi mắt nam trúc sưng phù chỉ còn hai cái hở, miệng cũng sưng tới không
mở ra được nữa.
Mấy tiếng lột bụp, gã đau đớn chảy nước, mắt, mấy tiếng ọt ọt đó chỉ giước lấy
một tràng cười nhạo. Không động đến được thì không động đến nữa, lão xà
quay người rời đi, mấy người khác cũng đi theo y ra ngoài. Ở đây vừa mới đóng
lồng giam lại, lão xà lại đột nhiên dừng bước, cất tiếng gây chú ý cho mấy
người, ra hiệu cho họ nhìn về phía mấy người đang đi qua một hàng lồng giam.
Mấy người đó dừng lại nhìn kỹ vào trong từng cái lồng giam, thỉnh thoảng còn
ra ra vào vào.
Không biết đang kiểm tra cái gì, ánh mắt lão xà lấp lóe, tựa hồ cũng đang suy
nghĩ điều gì đó. Một người bên cạnh A một tiếng, nói ra là đám người lão thụ,
bọn họ phụ trách việc ăn uống cho Phổ Nhạ đại nhân. Hiện tại có nhiều người
bên ngoài bị vắt, trong lúc còn tươi mới, mỗi ngày Phổ Nhạ đại nhân đều ăn hơn
chục tên. Đây là đang đi chọn đồ ăn cho Phổ Nhạ đại nhân, chỉ chọn cày khỏe
mạnh. Không cần gã giải thích, lão xà cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Y quay đầu lại nhìn Nam Trúc bên trong lồng giam, nếu Phổ Nhạ Đại nhân bỏ
lỡ một tảng thịt mỡ to như thế, chẳng phải đáng tiếc. Nghe được lời này, mấy
người nhìn nhau, một người nhỏ rộng thì thầm, dù sao hắn cũng là người khà
mật muốn, làm như vậy có thích hợp không? Lão xà hư lạnh, Phổ Nhạ Đại nhân
ăn rồi, hắn dám làm gì? Có người nhỏ rộng nói, Phổ Nhạ Đại nhân ăn rồi, hắn
đương nhiên không dám làm gì, vấn đề là chúng ta sẽ bị hắn làm gì?
Lão Xa hỏi ngược lại, các người có biết tên mập đó là ai không? Mấy người
đồng loạt lắc đầu. Lão Xa, hoặc Lãng có nói tên mập này là ai không? Mấy
người lại lắc đầu. Lão Xa, hoặc Lãng có nói gì với chúng ta không? Ta không
có nghe hắn nói gì cả. Các người có nghe gì không? Cái này. Một người chỉ vừa
mới thấp thỏm mở miệng liền bị người bên cạnh kéo cánh tay, gã mới bừng tỉnh
hiểu ra. Đã hiểu được.
Chỉ cần bọn họ một mực khẳng định hoắc lãng không có nói gì cả, hoắc lãng
không có nhân chứng. Họ kha không có chứng cứ mà muốn đụng đến bọn ta
sao. Vậy cũng phải hỏi xem Phổ Nhạ đại nhân có đồng ý hay không. Lão xà nói
một câu với vẻ mặt đầy diễu cờt. Mấy người nhìn nhau, nhái mắt cười với vẻ
lưu manh. Nam Trúc bị chói trên giá cha tấn, vô cùng đau đớn, hơn nữa Tu Vi
đã hoàn toàn mất hết, thính lực không còn tốt.
Không biết đám người bên ngoài đang nói gì, chỉ có thể mơ hồ nhận ra bọn
chúng đang cười ác độc. Không lâu sau, tên lão thụ chọn đồ ăn kia đã dẫn người
đi đến nơi này, khi nhìn thấy mấy người ở đây, lão ta không nhịn được hỏi, các
người đứng ở đây nhìn ta làm gì. Lão xà cười nói, mưa là đại hồng nhân bên
cạnh Phổ Nhạ đại nhân, thấy người tới, chúng ta đương nhiên phải đến ngênh
đón. Các người nói có đúng hay không? Đúng vậy! Cực kỳ đúng!
người khác dồn dập phụ họa theo. Lão Thụ chỉ vào mũi mấy người, cười nói,
cái tốt không học, chỉ học thói miệng lưỡi chân chù của đám người bên ngoài.
Thượng tiên đã nói rồi, đó là tật xấu của đám người ngoài. Trong lúc nói
chuyện, lão ta cũng nhìn thấy người, bị chói trên giá cha tấn, và những vết máu
còn mới trên mặt đất, không khỏi hỏi, lại bắt được nữa hả? Lão xà nhốn vai, ừ,
vừa mới bắt được cách đây không lâu. Ngoại trừ nhìn khỏe mạnh ra.
Hắn chỉ là một tên phế vật vô dụng, uổng công một chuyến. Vừa nghe nói khỏe
mạnh lại còn là phế vật vô dụng, lão thụ tức thỉ lên tinh thần, tiến đến gần lồng
để nhìn kỹ hơn. Lão xà lập tức ra hiệu cho người mở lồng giam ra, để cho lão
thụ đi vào xem. Lão thụ bước vào đi vòng quanh quan sát người trên giá cha
tấn, rồi vui vẻ nói, ta nói nha lão xà, không phải là người không biết phân biệt
đâu là khỏe mạnh, đâu là mập mạp chứ. Lão xà pha cho nói,
Dù sao đều là chỉ nhiều thịt. Y dơ tay vỗ vỗ vào cái bụng bự của Nam Trúc,
người nói xem có nhiều thịt hay không chứ. Lão thụ nhìn chằm chằm Nam
Trúc, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên dơ tay lên ấn vào người
Nam Trúc, phần phật. Lập tức nhìn thấy những mảnh vải tung bay khỏi người
Nam Trúc, quần áo nổ tung không còn mảnh nào, chân chuồng như nhộng. Nam
Trúc giật mình, vô thức kẹp chân che đũng quần, miệng ngoại chứ ô ô ra thì
không nói ra lời.
Lão thụ dưa ngón tay chỉ tới, hai người phía sau lập tức tiến tới cởi bỏ dây chói,
đưa Nam Trúc ra khỏi giá tra tấn. Kéo tư chi của gã Giang ra để kiểm tra tỉ mỉ
toàn thân gã, khiến Nam Trúc vô cùng xấu hủ. Đám người lão xà đứng xem đều
hiểu, đó là đang kiểm tra xem có sạch sẽ không và có bệnh tật gì không. Sợ bọn
họ chê, lão xà cất tiếng khen, phổ nhạy đại nhân đã ăn tiên đan do thượng tiên
ban cho, bách độc bất sầm. Không để ý đến y.
Bọn họ tiếp tục kiểm tra như thường lệ, phát hiện thấy miệng Nam Trúc bị nhét
thứ gì đó. Lão Thụ bóp miệng gã, thì Pháp lấy quả trứng vàng kia ra, khiến Nam
Trúc lại bị đau đớn chảy nước mắt ròng ròng. Lão Thụ không quan tâm đến quả
kim trứng, tùy ý ném xuống đất, chỉ bóp miệng Nam Trúc mở to ra quan sát kỹ
khoàng miệng. Sau khi xác nhận toàn thân trong ngoài đều không có vấn đề gì,
lão ta mới nói với lão già, nếu tên này vô dụng, đưa hắn cho ta đi. Lão già lập
tức khen.
Người đã chấm hắn thì hắn là của người. Lão thụ cười ha ha, phớt tay nói với
thủ hạ, tính cả tên này, chút nữa cùng mang đi rửa sạch sẽ. Đi, chọn thêm mấy
tên nữa cho đủ số lượng. Sau khi đám người lão thụ rời đi, Nam Trúc đang định
hoạt động chân tay một chút nhưng lại bị bóp miệng, lão xà không ngờ lại nhặt
quả kim trứng lên. Không quan tâm có bẩn hay không, trực tiếp nhét vào lại
trong miệng Nam Trúc, khiến cho Nam Trúc lại một lần nữa đau đớn nước mắt
lương tròng.
Lão xà phủi phủi tay rời đi với nụ cười nham hiểm trên môi. Nam Trúc hoàn
toàn không biết đám người này lột sạch mình ra để làm gì, khi mọi người đều đã
đi ra ngoài, cửa lồng giam đóng lại. Gã lập tức móc móc quả kim trứng trong
miệng ra, nhưng mà miệng sưng phù quá dữ, không thể há miệng rộng ra, gã lại
không thể thi pháp đẩy nó ra. Móc mấy lần, miệng đã chảy máu, đau đến mức
nước mắt nước mũi chảy cả da nhưng vẫn không có thể moi ra được, cuối cùng
gã đành phải riêng dỉ bỏ cuộc.
Cho dù cơ thể đau đớn, gá vẫn khập khiễng đi về phía chiếc hổ lô bị đạp vỡ,
quỳ xuống đất nhặt từng mảnh lên, không để sót lại mảnh vỡ nào, gá biết rõ mỗi
một mảnh vỡ này đều là bảo bối. Các mảnh vỡ đã được thu thập lại, nhưng cơ
thể trần chuồng, thực sự không biết cất vào đâu, toàn bộ quần áo đã bị phá nát.
Cuối cùng, gá thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhặt một miếng vải
tương đối lớn một chút để gói các mảnh vỡ hổ lô lại. Gói xong cũng không có
chỗ nào để cất.
Chứ khi một mực cầm trong tay, gã cuối đầu nhìn háng mình, ở đó chắc chắn
không được. Sờ tới sờ lui cũng chỉ sờ được một mớ tóc rối bù, nghĩ đến cảnh
Dữu Khánh dấu đầu to, trong cãi mắt sáng lên, gã cố ý làm cho những mảnh vỡ
hổ lô vỡ nhỏ thêm một chút. Sau đó rút ra một sợi chỉ buộc gói vải lại, cuối
cùng treo ở sau tóc, rồi thuận tay cuốn lại buộc thành đuôi ngựa, giữ lấy. Sau đó
có thời gian ngồi xuống lấy lại hơi, gã lại móc quả kim đan trong miệng.
nhưng vẫn không thể moi ra được. Đành phải ngồi tại chỗ chịu đựng, Gã tin
tưởng cho dù hoắc lãng không cứu được mình, thì cũng sẽ thông báo cho lão
thập ngũ nghỉ cách. Gã vẫn cảm thấy xấu hổ, nên lợi dụng thời gian dành rỗi
này rút chỉ nối mấy miếng vải vụn lại thành hình tam giác buộc vào người để
che đi nơi nhạy cảm.