Tình huống này thực sự khiến cho 4 người dữ khánh đều sửng sốt ngay người,
bọn hán không ngờ rằng một ao nhân tuyền lại có nhiều phương thức sông và
khác nhau như vậy. Sau khi xuống nước, vẩy nước, không phát hiện thấy có bất
kỳ điều gì khác dị thường, Thanh Nha rất hài lòng với quyết định của mình, hỏi,
lòng thiếu, ngâm trong này có lợi ích gì? Long hành vân chậm rãi nhắm mắt lại,
ngửa đầu ra sau gối lên bờ ao, không nói gì, trong lòng vẫn rất u buồn. Thanh
Nha thoáng sửng sốt.
Sau đó quay nhìn đám người Dữu Khánh, phát hiện ánh mắt mấy, người này
nhìn mình có phần là lạ, tựa như đang nhìn quái vật, y lập tức dùng hai tay múc
nước ao trắng sữa lên, đặt ở trước mũi người, nhưng vẫn không thấy có gì bất
thường. Y tin tưởng vào năng lực phán đoán của mình, nếu ao nước này thật sự
có vấn đề gì đó, đừng nói nhóm người cầu thám hoa sẽ không nhảy hết xuống
ngâm, ít nhất lòng hành vân là không thể làm điều đó. Nhân tuyền ưu. Không
thể như vậy. Việc này.
Nam Trúc nuốt khăn một cái, Thanh ra, nếu ngươi không còn tu vi, ở tại ảo
vọng, cứ mỗi lần lên thuyền xuống thuyền đều phải cẩn thận chống vị, ngươi
còn có thể làm địa đầu xa ảo vọng sao? Bọn họ còn có thể phục ngươi sao?
Thanh Nha không trả lời mà hỏi ngược lại, các người ngâm ở đây rốt cuộc
muốn. Lời còn chưa nói xong, cả người đột nhiên cứng lại. Trong mắt y lộ ra vẻ
kinh sợ, sau đó bị một loại ma lực mà mọi người quen thuộc kéo xuống nước.
Sau đó từ trong nước nổi lên một vật thể lớn lông xù, đó là một con chuột lông
xanh trông như chuột túi. Bộ lông liên tục chốc ra theo động tác quay cuồng,
sau đó chìm xuống nước cùng với cơ thể, sau khi một loạt bong bóng ủng ụng
nổi lên, tất cả trở nên yên tĩnh. Rồi có những đám đen tuôn lên, đám đen lại rất
nhanh bị một lực hút kéo xuống đáy, tuy nhiên, có một củ đậu phộng nổi lên,
bồng bình lắc lư trên mặt nước mà không bị hút xuống. Mấy người Dữu Khánh
quay mặt nhìn nhau.
Lông Hành Vân cũng ngước đầu lên thoáng nhìn một chút. Nam Trúc không
kìm được hỏi, Lông Thiếu có cửu oán với Thanh Gia sao? Lông Hành Vân,
không cửu không oán. Nam Trúc kinh ngạc hỏi, vậy vì sao người phải kéo
Thanh Gia xuống nước? Lông Hành Vân, ta làm ra chuyện ngu xuẩn, ta chấp
nhận, nhưng sau việc này không đến phiên một tên địa đầu xà như hắn đến cười
nhạo ta. Rước lời gã lại nhắm mắt lại. Người làm sao biết sau này người ta sẽ
cười nhạo người chứ?
nhưng mấy người cũng hiểu ý của gã, đơn giản chỉ là muốn kéo theo một cái
đệm lưng. Lòng người hiểm ác như vậy khiến mấy người thở dài cảm khái.
Chợt có một con chim từ bên ngoài bay vào, là tam tốc ô Tiểu Thanh. Cô ta hạ
xuống bên bờ ao nghiêng đầu nhìn bọn hắn. Nam chúc hỏi cô ta, chẳng lẽ người
cũng muốn xuống ngâm à? Cuối cùng Tiểu Thanh cũng nói ra tiếng người ngay
tại trước mặt người ngoài, không muốn, nhân tuyền không có tác dụng đối với
Thanh ô bộ tộc chúng ta.
Sau khi bị vân côn vạch chần gốc gác, cô ta không còn quá nhiều lo ngại. Rọng
nói trong trèo dễ nghe, An Gi và Lông Hành Vân tò mò quan sát, bọn họ lần
đầu tiên nghe được Tiểu Thanh nói chuyện. Dữu Khánh hỏi, người có biết phải
ngâm bao lâu trong nhân tuyền mới tính là đủ không? Tiểu Thanh lắc đầu,
không biết. Hiện trường lại rơi vào im lặng, đa số đều thỉnh thoảng nhìn về phía
Lông Hành Vân, không lâu sau, tiếng nước ảo ảo vang lên. Thanh Nha bị gã
hãm hại ngoi lên khỏi mặt nước.
Thân thể cũng trần chuồng, miệng ho khan, hoảng hốt bơi đến bờ ao ôm bờ thở
hồn hền. Sau khi bình thường trở lại, Y lập tức quát lớn với Long, Hành Vân,
Long Hành Vân, lão tử cùng ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi hại ta?
Long Hành Vân kinh thường nói, ngươi đã không còn tu vi, còn lại nhảy thêm
nữa, có tin ta đánh chết ngươi hay không hả? Mọi người đều đã không còn tu vi,
ai sợ ai chứ? Thanh Nha gào lên giận dữ rồi vạch nước lao tới.
bộ dạng vô cùng tức giận tựa như muốn xé xác đối phương. Long hành vân rất
bình tĩnh, đúng là ta không còn tu vi, nhưng ta có hoàng tu hùng hoàng thúc.
Âm thanh phá nước ảo ảo đột nhiên biến mất, thanh nha đã dừng lại, y cam tức
nhìn chầm chầm gã một lúc lâu. Dữ Khánh và Nam Trúc nhìn nhau mỉm cười,
phát hiện ra y không hổ là một tên địa đầu xa lan lộn Giang Hổ đã lâu. Rất thức
thời, vào thời điểm này mà vẫn có thể nhanh chóng phân tích được lợi và hại để
tỉnh táo lại.
quả thật là một nhân vật. Đột nhiên, Thanh Nha quay lại đánh một đám nước về
phía dữ khánh, và dẫn dữ chỉ vào dữ khánh mắng lên, cầu thám hoa, lão tử đã
biết đi theo người tuyệt đối không có kết quả tốt. Haha, dữ khánh cười vui vẻ,
đây là định chọn trái hồng mềm để bóp sao. Rất trùng hợp, Nam Trúc cũng là
người rất thích bóp trái hồng mềm, hán ưỡn ngực tiếp lời, Thanh Nha, cho dù
chúng ta không có hoàng tu hùng, hiện tại bốn chúng ta cũng có thể dìm người
chết chìm.
Người gào nữa thử xem. Không phải ý gì khác, chỉ dựa vào việc ở đây hắn có
nhiều người, hắn nói theo câu nói vừa rồi của Thanh Nha, mọi người đều đã
không còn tu vi, để xem ai sợ ai. Vẫn còn dơ tay chỉ vào hắn, Thanh Nha giận
ruôn cả người. Sau đó y ào ào ào lội vào bờ, chía cái mông Trần Trùng leo lên
bờ định bỏ chạy, nhưng bất chật lại nhảy về trong ao. Bởi vì cơ thể Trần Trùng
không mảnh vài che thân, cứ như vậy đi ra ngoài thật sự rất xấu hổ.
không có mặt mũi nhìn người khác, hú chi còn có nữ nhân. Y xuống nước mò
tìm, làm gì còn bóng dáng quần áo ở đâu? Sau khi hiện nguyên hình, bộ quần áo
trên người Y đã chìm xuống đáy nước, mà Y lại không dám xuống sâu dưới đáy
ao để tìm. Anh mắt đảo qua một vòng, dường như vừa rồi Y đã đắc tội hết mọi
người, e rằng không thể mượn quần áo của người nào. Ba tên lưu manh cầu
thám hoa là đồng bọn với nhau, nữ nhân kia không có khả năng cởi quần áo cho
Y mượn.
Lòng Hành Vân cũng đang trần chuồng. Dù không đắc tội thì gã cũng không có
quần áo để cho Y. Cơ thể trần chuồng, Y đành phải ngâm mình trong nước như
những người khác. Tuy nhiên, ánh mắt Y lại phát hiện ra củ đậu phộng nổi linh
bình trên mặt nước, dường như đã tìm thấy niềm an uỷ duy nhất. Y ào ào bơi đi,
may mà kỹ năng bơi lội không có biến mất, rất nhanh liền nắm nó vào trong tay.
Y bơi ngược về bên bờ, tựa vào thành ao, nâng củ đậu phộng trong lòng bàn tay.
nhìn ngắm tựa như bảo vật. Đột nhiên, nước mắt trào ra lan dài trên gương mặt,
Y nghẹn ngào nước nờ, đã biết đi theo cầu thám hoa sẽ không có kết quả tốt.
Thực sự là nam nhì không dễ, rơi nước mắt. Y không hiểu nổi, tại sao đám
người cầu thám hoa và Long Hành Vân lại chạy đến đây ngâm nhân tuyền. Y
phát hiện ra rằng kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn Giang Hồ của mình đã vô
ích, té cũng không biết mình té như thế nào, vậy mà lại có thể bị tên Long Hành
Vân ngu ngốc này lừa.
Không lâu sau, lại có người lướt đến, hạ xuống cạnh ao, đó là văn khúc. Ông ta
cũng đến đây xem tình hình trong này. Nhìn thấy một đám người ngâm mình
trong ao, dựa bờ hưởng thụ, ông ta kinh ngạc hỏi, các người đang làm gì vậy.
Nam Trúc rất thân quen ông ta, cười ha ha nói, ngâm nhân tuyển nhà Văn Lão.
Văn Lão, ngài có muốn xuống đây ngâm một lúc hay không? Cánh tay của ngài
có thể mọc ra lại đó. Gã nhắc tay chỉ tới An Gi.
một con mắt của cô ta bị mù, đã khôi phục lại rồi. Văn khúc quan sát con mắt
của Anzi, lúc trước không quá để ý tới nữ nhân này, chỉ biết cô ta vẫn luôn đeo
miếng bịt mắt, chưa từng thấy con mắt cô ta mù ra sao. Không biết tên mập này
nói có thật hay không, nhưng vẫn nghi ngờ là giả, ông ta kinh thường nói, nam
béo, đừng có dùng mánh lới với lão phu, nếu là nhân tuyển, hai tên tiểu yêu đó
có thể xuống ngâm sao. Ông ta chỉ tới lòng hành vân và thanh nha.
Thanh Nha cầm củ đậu phộng ước mặt lên, rõi mắt nhìn ông ta, đôi mắt long
lanh ngấn lệ, nước mắt vẫn còn chưa khô, không nói nên lời. Nói rất lời, không
đợi có câu trả lời, Văn Khúc liền bay vào bên trong. Sau khi xem xét hết cả 7 áo
nước, ông ta quay trở lại, hỏi, áo nào là nhân tuyền? Nam Trúc thở dài, Văn
Lão, ta lừa ông làm gì? Áo này thật sự là nhân tuyền? Văn Khúc, đừng có giở
chó đó nữa.
Thành thật nói rõ cho ta biết, ao nước các người đang ngâm trước mặt này có
lợi ích gì? Lời nói còn không rất âm, lại có một người lướt đến, chính là Hoàng
Tu Hùng, mấy người bên ngoài, khó ai có thể nhịn được không vào đây mở
rộng ánh mắt. Nhìn thấy Long Hành Vân cũng đang ngâm mình ở trong ao, y có
phần kinh ngạc, bước nhanh đến trước mặt Gã, hỏi, các chủ, không có việc gì
chứ. Long Hành Vân chầm mặt, Gã đang suy nghĩ một vấn đề, bây giờ Gã là
một người hoàn toàn không có tu vi.
Còn sướng làm các chủ xích lan cắc hay không? Thấy Gã không có hái răng,
Hoàng Tu hùng ý thức được có điều gì đó không ổn, y đưa tay tới muốn kéo Gã
ra ngoài để kiểm tra. Long hành văn giật mình tỉnh lại, nói, đừng chạm vào ta,
trên người ta có nước. Hoàng thúc, đây là nhân tuyền, à, ta không còn Tu Vy
nữa. Gã lừa Gã Thanh Nha thì không có vấn đề, nhưng không thể lừa dối người
của mình, Gã thực sự không biết chạm vào nước trên người mình thì có bị vấn
đề gì hay không?
Khi nghe lời này, Thanh Ha nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Long
Hành Vân, hận răng nghiến kẻnh kẹt. Y bất chờ sật mình, nhắc tay sờ sờ hàm
răng chỉnh tế của mình, hàm răng bị đánh dụng đã mọc trở lại. Trong lúc nhất
thời, Y không biết nên kinh ngạc hay là vui mừng. Cái gì? Hoàng Tu, hùng thất
kinh, khẩn cấp rưỡi ngón tay tới chọc vào bầu vai khô nước của Long Hành
Vân, sau một lúc thi pháp kiểm tra. Y kinh hại đứng bật dậy lùi về sau liên tục
mấy bước.
39:49
rồi lập tức phẫn nộ quát lên với mọi người, ai làm? Y theo bản năng nhìn chầm
chầm vào Giữ Khánh, trong số những người có mặt ở đây, theo Y, Giữ Khánh là
người đáng nghi nhất. Giữ Khánh tức thì có phần tức giận mà cười, tại sao cứ
có chuyện là mọi người lại đẩy lên người hán chứ? Thực sự là sống gặp quỷ rồi,
may mà bên cạnh có một người lắm miệng. Nam Chúc, này này này, ngươi nhìn
cái gì vậy? Không liên quan gì đến chúng ta nhé. Nề mặt ô ô.
Chúng ta còn nỗ lực ngăn cản để hắn đừng xuống nước, nhưng không thể nào
ngăn cản được. Chính hắn muốn nhảy vào, như thể rất sợ chúng ta độc chiếm
lợi ích gì đó vậy. Không tin ngươi hãy hỏi đại thiếu da của mình mà xem.
Các bạn đang nghe chuyện bán tiên của tác giả Dược Thiên Sầu tại thư viện
Sách nói miễn phí, chuyện đọc Việt trầm con. Trương 1495, quần áo che đi xấu
hổ, hai.
Hoàng Tu Hùng lại nhanh chóng ngồi sổm xuống bên cạnh Long Hành Vân,
hỏi, các chủ, ai làm hại người vậy? Long Hành Vân hơi cúi đầu, cuối cùng ú
buồn nói ra, Hoàng Thúc, không liên quan gì tới người khác, là do ta không suy
nghĩ rõ ràng, xông nhầm xuống đây. Hoàng Tu Hùng mở to mắt nhìn gã, nhìn
gã với ánh mắt không thể tin nổi, chỉ một lúc không theo sát bên người liền xảy
ra chuyện lớn như vậy. Bảo mình phải làm sao giải thích với lão chủ nhân linh
thiêng ở trên trời chứ?
Không ai hại đại thiếu của ngươi, ở đây chỉ có một người duy nhất bị người
khác làm hại, đó là Thanh Nha. Nam Trúc chỉ tới Thanh Nha với đôi mắt vẫn
còn long lanh ngấn lệ, nói một lời công bằng giúp cho y, đó là người bị đại thiếu
da của người lừa gạt xuống ngầm. Thanh ra, ngươi dù sao cũng đã lan lộn nhiều
năm trên Giang Hồ, tại sao lại không phân biệt được người xấu người tốt chứ?
Chúng ta có lòng tốt khuyên can ngươi, lại bị ngươi coi là ác nhân. Tự ngươi soi
lại lương tâm của mình mà xem.
Thanh Nha nhắm mắt, vẫn không nói nên lời. Văn Khúc kinh ngạc và nghi ngờ
vương chân tới, dỗng lên bờ vai Nam Trúc. Nam Trúc quay đầu lại nhìn, Văn
Lão, ngại đạp ta làm gì? Vừa hỏi xong liền nhận ra được đối phương thi pháp
điều tra, gã thở dài, ta không có lừa gạt ông. Ta thực sự là người tốt. Văn Khúc
rút chân lại, Long vẫn còn sợ hãi, mình đã có một đống lớn tuổi rồi vậy mà lúc
nãy suyết chút nữa thì bị hai tên tiểu yêu đánh lừa.
Xém chút đã dẫm vào vết chân của Thanh Nha, ông ta không nhịn được đạp nhẹ
vào sau đầu Nam Trúc, thế mà vừa rồi ngươi còn nói ta xuống ngầm. Nam Trúc,
chẳng phải vì muốn cho hai tay của ông mọc lại sao. Quên đi! Ta thấy với tuổi
ta của các người, nhân tuyền này không có ảnh hưởng gì nhiều, còn ở tuổi của
ta mà không có tu vi, đi lại cũng khó khăn, ta không thể so được với thanh niên
các người. Có tu vi, có tay hay không cũng không ảnh hưởng đến, việc ta cười
quần mặc quần.
Đại địch vẫn còn đó nha. Hoàng thúc, đưa cho ta một bộ đồ đi. Phía bên kia,
Long Hành Vân lên tiếng. Hoàng Tu Hùng thoáng nhìn vào trong nước liền
hiểu, lập tức cởi áo khoác ra đưa cho gã. Long Hành Vân mặc vào, leo lên, rồi
được Hoàng Tu Hùng đưa ra ngoài. Chúng ta ngâm vậy chắc cũng đủ rồi, đi
thôi. Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi, rồi đứng dậy leo lên bờ. Mục ngạo thiết và
An Gi lục tục đuổi theo, chỉ còn một mình Nam Trúc vẫn ở lại trong ao.
mấy người muốn rời đi quay đầu nhìn lại, mục ngạo thiết gọi, lão thất, đi thôi.
Nam chúc cuối đầu nhìn bụng mình, lầm bẩm hỏi, không phải sẽ biến thành
người bình thường sao? Vì sao ta vẫn không gầy chứ? Sở dĩ sau khi chạy đến
Hồ Phách Hải, Gã vẫn không nói ra sự thật về vết thương của mình là có lý do
về chuyện này. Gã hy vọng mình sẽ có được phóc giáng tốt, và chắc bạc tang
tang sẽ thật lòng thích Gã. Người không mập mới không bình thường, mập là
bình thường.
Văn khúc chen vào một câu trêu chọc, bờ vai hất lên, một lực lượng vô hình
trực tiếp kéo Nam Trúc ra khỏi áo nước. Thấy mấy người không còn tu vi đi lại
rất khó khăn trên sườn núi cao, ông ta quyết đoán thì Pháp cuốn mấy người lên
mang theo cùng nhau bay ra ngoài. Mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại một
mình thanh nha trần chù ngồi ở trong nước, không ai quan tâm. Y cảm nhận
được sự táng tận của nhân duyên, sợ bị bỏ lại đây một mình.
Y quay đầu nhìn quanh không gian kỳ huyễn này một vòng rồi nhanh chóng leo
lên rồi đi. Việc đi xuống con dốc cao trở thành một vấn đề, Y luyến tiếc không
nỡ bỏ thanh chạm thảo đao, khi cầm lên thì nó lại không còn nhẹ nhàng như
trước. Nó nặng đến mức Y phải rất cật lực gần như không thể giữ nổi, do không
kịp thích nghi, Y và cả đao cùng lăn xuống dưới. Khi đứng lên, rất nhiều nơi
trên cơ thể đã bị chảy sước, máu chảy ra, không giống như lúc ở trong nhân
tuyền, vết thương không có dấu hiệu lành lại.
Y ôm đau khập khiễn đi ra phía ngoài, lòng đầy thế lương. Sợ da không kịp sẽ
bị đám người bên ngoài bỏ rơi, Y cất bước nhanh hơn, nhưng vì vậy mà lại ngã
xuống. Khi đứng lên lại thì có một bóng người lướt đến, hạ xuống trước mặt Y,
đó là Minh Tang, trong tay ông ta cầm theo một bộ quần áo cởi ra từ trên thân
người đã chết. Thanh Hàng ngượng ngùng dùng đau che bộ phận nhạy cảm của
mình, vui mừng chào, Đại Sư. Minh Tang đưa bộ y phục trong tay cho Y, nói
Thám Hoa lang nói ngươi không có gì để mặc. Thanh Nha sửng sốt, không ngờ
người còn nhớ đến mình lại là tên cầu Thám Hoa đó. Sau khi đưa tay tới cầm
lấy y phục, y cuối đầu lầm bẩm, đã biết đi theo cầu Thám Hoa sẽ không có gì
tốt. Y quay người lại, thả Thanh Đao trong tay rơi xuống đất, đưa lưng về phía
ông ta để mặc quần áo. Minh Tăng không có hứng thú gì với cái mông trần
chuồng của y, ông ta tung người bay vào sâu bên trong nhìn xem. Sau khi đã đi
một phòng,
Ông ta trở ra, thuận tay sách thanh nha đã mặc quần, áo lên đem theo ra ngoài.
Sau khi tất cả đều đã đi ra, hướng lan huyền bay đến đỉnh đầu cự côn, rồi đột
nhiên rồn hết toàn bộ tu vi đánh xuống một chửa. Ơm, chấn động nổi lên như
thiên địa dung chuyển, máu thịt bắn tung tuế, thiên linh cái của cự côn bị đánh
nổ tung. Không còn cách nào khác, nàng chính là muốn giết con cô này, không
làm cho con cô này chết đi, làm sao có thể thu hút vân côn tới đây kiểm tra.
Nhưng điều khiến cho mọi người ngạc nhiên là, ngay khi vô số máu thịt nổ tung
ra rơi xuống đất, chúng tức thì biến thành vô số đốm sáng lấp lánh đủ màu sắc,
nhanh chóng tập trung về vết thương nơi thiên linh cái của con. Sau khi ánh
sáng màu sắc sực sỡ biến mất, thiên linh cái của cự cô lại khôi phục nguyên vẹn
như ban đầu, không thấy có bất kỳ vết thương nào nữa. Chuyện gì xảy ra?
Hướng Lan Huyên không thể tin nổi nhìn đám người đang nhanh chóng tụ tập
lại kiểm tra. Dữu Khánh hỏi, thử lại chứ.
Hướng lan huyên khẽ gật đầu. Khi nàng phất tay ra hiệu cho mọi người tránh ra
thì Tiểu Thanh đang đứng trên vai mục ngạo thiết đột nhiên cất lên tiếng người,
ta hình như từng nghe ai đó nói rằng, con là sự kết hợp giữa thực và ảo, là loại
linh vật không tầm thường, nó bắt nguồn từ hỗn độn, có thể xuyên qua hư
không, phương pháp giết chóc bình thường không thể giết chết được nó. Đột
nhiên nghe nó nói ra tiếng người, tất cả đều kinh ngạc nhìn tới, kinh ngạc là
điều khó tránh khỏi. Dữu Khánh lập tức hỏi.
Phương pháp nào có thể giết chết nó? Tiểu Thanh không biết. Nếu không biết
thì chỉ có cách thử xem sao, vì vậy Hướng Lan Huyên liên tục ra tay mãnh liệt
tại các nơi có thể là bộ phận chí mạng của cựu Côn. Nhưng kết quả đều giống
nhau, rất kỳ diệu, bất kể vết thương lớn thế nào, cựu Côn đều có thể nhanh
chóng tự động khôi phục lại như ban đầu. Không còn cách nào khác, cũng
không thể cứ một mực ở lại đây để nghĩ cách giết chết con cựu Côn này. Hướng
Lan Huyên kéo Dữu Khánh đến một bên để nói chuyện.
Nàng hỏi hán, làm sao bây giờ? Keo hán ra đây để hỏi câu này, Dữu Khánh đại
khái cũng hiểu được ý của nàng, chỉ cần người không sao, chỉ cần người có thể
an toàn rời khỏi cửa linh phủ, thứ gì có thể bỏ thì đành phải bỏ. Thứ cần bỏ là
để chỉ cây châm kia. Thực sự không còn cách nào khác, trước đó không ai ngờ
được rằng sẽ không giết chết được con cô này, cô không chết thì không thể
khiến vân cô tới đây kiểm tra. Hơn nữa, hiện tại không giết chết được cô.
Ai có thể rút cây châm ra? Sức tấn công của cựu Côn không phải tầm thường,
đừng nói là hướng lan huyên, ngay cả văn khúc cũng suýt chút nữa phải mất
mạng nhỏ, không ai có thể ngăn cản được cơn thịnh nộ của cựu Côn. Nói
chuyện với người thông minh thật là bớt việc, điều hướng lan huyên muốn nói
chính là việc bỏ cây châm đi, nhưng cơ hội này, nàng hỏi, cây châm đó rốt cuộc
là thứ gì? Thật khó để không quan tâm đến, lúc trước không biết không giết chết
được cựu Côn, bây giờ đã biết được.
mà cây chầm đó lại có, thể cố định con cự côn không thể giết chết này, có thể
thấy nó phi thường đến mức nào. Đồng thời bọn hắn có chút nghĩ mà sợ, nếu
biết trước không thể giết được cự côn, có lẽ bọn hắn không dám trực tiếp chạy
tới thử dùng cây chầm này, bởi vì không biết nó có hữu dụng hay không. Dữu
Khánh hơi giật mình, nhưng lần này hắn không có dấu dếm nàng, đó là pháp
bảo của cữu vĩ hồ, tên là định hồn chầm. Người ta không chỉ đã hết sức giúp đỡ
hắn,
Bây giờ ba sư huynh địa còn hoàn toàn mất hết tu vì, tại trong cựu linh phủ này
bọn hắn nhỏ yếu chẳng khác gì con kiến, rất cần người ta tiếp tục hỗ trợ. Định
hồn chầm, hướng lan huynh cất tiếng lẩm bẩm, nàng nhớ kỹ tên của Pháp bảo
này, và nàng cũng không nhịn được cao mày với dữ khánh, ý là, cuối cùng đã
chịu nói thật rồi sao, lừa dối nàng đã lâu như vậy. Sau khi đã đưa ra quyết định
từ bỏ, đám người lập tức rời đi, sợ vân côn không biết đây là chuyện tốt do bọn
hắn làm ra.
Bọn Hắn còn cố ý dùng Thiên Dực lệnh phóng ra quan điều bay lượn mấy vòng
tại vùng này. Một nhóm người lặng lẽ đến nơi ẩn náo của nhóm người Tam Tiên
bảo, bởi vì An Giê và Tô Thu Tử không dễ dàng từ bỏ huynh đệ của mình. Và
Giữ Khánh cũng không muốn dễ dàng phụ những người đã một đường thành
tâm đi theo mình, chỉ cần điều kiện cho phép, nếu có thể đưa bọn họ ra ngoài,
Hắn sẽ đồng thời mang đi. Hắn không biết rằng, bởi vì hành động này, trong
tương lai…
Những người này đều trở thành thành viên đáng tin cậy trong đội ngũ của Hắn,
cùng với Hắn trải qua những chuyện bão tố phong vần. Đương nhiên, Thanh
Nha cũng không muốn từ bỏ những huynh đệ mà mình mang đến. Nơi ẩn áo
không phải là một chỗ ẩn nấp bình thường, đó là một nơi ẩn sâu dưới lòng đất.
Bọn họ trốn tránh lâu như vậy, vẫn luôn không dám ra ngoài đổi gió, nhìn thấy
đám người dữ khánh thật sự đến tìm mình. Nhất là khi biết bọn Hắn đến dẫn
bọn họ cùng rời đi, bọn họ thực sự cực kỳ cảm động.
Dù sao, ẩn trốn lâu như vậy, bọn họ gần như tuyệt vọng, và luôn nghi ngờ đã
xảy ra một trong hai khả năng. Hoặc là đám người Dữu Khánh bị tên Thượng
Tiên Vân Côn gì đó giải quyết, hoặc là đã bỏ rơi bọn họ. Khi biết được bọn hắn
sẵn sàng chịu thêm gánh nặng và nguy hiểm, cũng không có bỏ rơi bọn họ thì
có thể tưởng tượng được bọn họ xúc động thế nào.