Bán Tiên

Chương 1492: Long thiếu phóng khoáng (1)




Gã rất xấu hổ, sau khi nói ra sự thật, Gã định nhảy thẳng vào trong ao, nhưng

đồng thời bị hai cánh tay từ hai bên vươn tới đẻ lại. Gã nhìn qua nhìn lại, không

hề nhìn thấy bất kỳ sự tức giận nào trên nét mặt hai vị sư đệ, ngược lại chỉ nhìn

thấy được vẻ cảm động. Gã còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, vì vậy Gã chóp

chóp mắt nhìn kỹ mấy lần, không sai, trong ánh mắt nhìn Gã thật sự bộc lộ sự

cảm động. Dũ khánh và mục ngạo thiết thực sự đang cảm động.

Bọn hắn cho rằng lão thất đang cố ý nói như vậy, mục đích là để lấy bản thân đi

mạo hiểm, thử trước giúp hai vị sư đệ. Bọn hắn biết rất rõ tính cách lão thất như

thế nào, huống chi. Cho dù một người bình thường nào đó cũng không thể liên

tục đi băm nát vết thương trên người mình, chịu đựng đau đớn mọt cách vô ích,

chứ khi đầu óc có bệnh. Cảm động thì cảm động, nhưng một nam nhân trưởng

thành sẽ không biểu hiện ra quá rõ ràng, Dữu Khánh giả vờ trêu chọc.

Đang yên đang lành lại tự băm nát vết thương của mình, chỉ vì để đến tích lưu

sơn khám bệnh và uống thuốc thôi sao. Nam Chúc thoáng sửng sốt, sau đó liền

hiểu ra, hai vị sư đệ e rằng đã có hiểu lầm, lập tức thẳng thắn thú nhận, không

phải vì khám bệnh, là để tới thăm Bạc Tang Tang. Bạc Tang Tang, hai vị sư đệ

đồng thanh thốt lên. Ngay sau đó mục ngạo thiết truy hỏi tiếp, có ý gì? Nam

Chúc xấu hổ nói.

Thực ra quan hệ giữa ta và Bạc Tăng Tàng đã tốt hơn từ lâu trước đó, mà cũng

không chỉ là tốt hơn, dù sao, chúng ta đã ngủ với nhau rồi. Hai vị sư đệ lập tức

quan sát phóp người của gã từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vảy khó tin. Dữu

Khánh cầu mày hỏi, thân phận người ta như thế nào, dung mạo cũng khá tốt, lại

có thể nhìn chúng tên mập nhà ngươi ư. Nam Trúc nghe vậy liền nôn nóng, nhìn

chúng ta thì thế nào? Tuy rằng không tin.

Nhưng Dữu Khánh nhận ra chuyện gã kể quả thực không bình thường, nếu

không sẽ không cần phải kéo Bạc Tăng Tăng vào. Lại còn nói xấu sự trong

trắng của người ta, Hán không vui hỏi, Nàng ta làm sao lại nhìn chúng ngươi,

không có thời gian để dông dài, nói nhanh đi, có chuyện gì xảy ra. Tại Đại

Hoang Nguyên, không phải Ngân Sơn Hà đã truy sát chúng ta, sao? Bạc Tăng

Tăng không phải đã hạ độc chúng ta ư? Theo lời Nàng nói, đó không phải là

loại độc bình thường.

Nàng vẫn luôn tò mò về thuốc giải độc của chúng ta đúng không? Ban đầu ta

không muốn để ý đến nàng, nhưng sau đó không phải chúng ta đã cưỡng ép bắt

nàng và Long Hành Vân nhốt trong một sơn động của phượng tộc làm con tin

sao. Nàng vẫn luôn quan tâm đến loại thuốc giải đó, còn ta vốn là người dễ

mềm lòng, không thể kháng cựu được sự thuyết phục của nàng, cho nên đưa

cho nàng xem. Vì để biết được giược tính của nó, nàng nhất định muốn nếm

thử. Nàng và Long Hành Vân là con tin.

Pháp lực bị khống chế, mà các người đã biết rõ tác dụng phụ của nó rồi đó,

nàng cứ chủ động muốn với ta, ta lại mềm lòng nên chiều nàng. Nào ngơ sau đó

nàng không kiềm chế được, rất cố chấp, nhất quyết muốn tìm hiểu rõ tính chất

của thuốc, nên cứ yêu cầu ta để thử thuốc. Chuyện này là chuyện gì vậy chứ?

Dũ khánh và mục ngạo thiết đều bị sóc, thời điểm đó tên mập này và bạc tang

tang kia đã cuốn lấy nhau rồi sao? Hai người khó thể tin nổi.

Dữu Khánh bất chợt nghĩ đến điều gì đó, quay sang hỏi mục ngạo thiết, lúc đó

ngươi cũng ở đó canh dữ con tin phải không? Mục ngạo thiết suy nghĩ một chút

rồi nói, ừ, chúng ta chia ra một trong, một ngoài, thay phiên nhau canh gác. Nói

đến đây, y nhìn sang Nam Trúc, ngươi lợi dụng lúc ta canh ở bên ngoài. Nam

Trúc rất bối rối, không có hè răng, xem như thừa nhận. Dữu Khánh bỗng nhiên

nói, không đúng, Long Hành Vân đã nói rõ hán thích bặc tang tang.

Các người làm như vậy, Long hành vân làm sao có thể xem như không có

chuyện gì xảy ra? Điều này không phù hợp với nhận biết của Hắn về Long

thiếu. Nam Trúc Lầm bẩm nói, Hắn là con tin, đã bị khống chế Tu Vi, khiến

Hắn ngất đi chẳng phải là việc rất dễ dàng sao. Hắn không biết gì cả. Giỏi thật,

hai vị sư đệ kinh ngạc ngay người nhìn gã. Dữ Khánh còn quay nhìn ao nước,

Hắn không ngờ vào thời điểm mấu chốt này, bọn Hắn lại còn thanh thản thảo

luận chuyện này.

Về sau ngươi đến tích lưu sơn tìm bạc tang tang, cũng không có ai ngăn cản

ngươi, vì sao còn phải liên tục làm vỡ vết thương của mình. Mục ngạo thiết vẫn

cảm thấy có gì đó không đúng. Lần này Nam chúc xấu hổ không hé răng ra nữa.

Những chuyện đáng xấu hổ đó đều đã khai ra, còn có chuyện gì cần phải che

dấu chứ? Dữu Khánh cầu mày hỏi, tiền sao? Hán đột nhiên kinh hãi hỏi, ngươi

hoàn toàn không phải đi chữa bệnh, đào hoa cư đã sắp bị ngươi moi rỗng, số

tiền đó đâu rồi?

Nam Trúc dường như không biết phải giấu khuôn mặt già nua của mình đi nơi

nào, cuối đầu nhỏ rõng nói, ta là nam nhân, người ta đã ngủ với người, người dù

sao cũng phải thỉnh thoảng thể hiện chút gì đó chứ. Hai vị sư đệ đồng loạt trận

tròn đôi mắt, một người mặt đỏ bừng, một người cổ cứng đờ, không ngờ sự thật

lại tan nhẫn như thế, quá khó để có thể thừa nhận. Nhiều tiền như vậy, cũng

không thể tất cả chỉ dùng để thể hiện nha. Số tiền còn lại đâu? Dũ khánh.

Bực tức đưa tay về phía gã. Nam Trúc rùa rụt cổ, người ta rù sao cũng là đệ tử

của rực đồ, chỉ chứng đó tiền kỳ thực cũng không nhiều, căn bản không đủ

dùng. Ta làm gì còn thừa chứ? Nói xong còn vươn cổ tới như thể mình nói hợp

lý. Khốn khiếp. Dũ khánh đột nhiên tung cước đạp một cú. Mục ngạo thiết cũng

tức giận đẩy mạnh ra. Hai người gần như không hẹn mà cùng có phản ứng, cùng

nhau đẩy, đá Nam Trúc vào trong ao.

Dù sao cũng cần có một người phải mạo hiểm, lần này quyết đoán thành toàn

cho gã. Ẩm ẩm, bọn nước màu trắng sữa tung tuế lên khắp nơi, Nam Trúc rơi

vào trong đó của quảng một lúc mới ổn định được, ở giữa nước sâu, gã phải tiến

về gần bờ. Dữu Khánh và mục ngạo thiết vẫn bực tức đi lui đi tới trên bờ. Lúc

trước, bọn hắn vẫn luôn thắc mắc về việc Nam Trúc làm sao có thể khôi phục

lại cánh tay cho mình, không phải tác dụng của địa tuyền đã mất rồi sao. Hóa ra

chuyện là như vậy.

Hóa ra cả một đám người đào hoa cư nhịn ăn nhịn mặc chỉ để giúp cho tên cháu

trai này tỏ ra hảo phóng với nữ nhân, hại bọn hắn lại phải ra ngoài mạo hiểm để

tìm nhân tuyển. Lúc này hai người thực sự muốn chặt gã ra, nhưng mà tên này

lại có thái độ sẵn sàng mạo hiểm vì đồng môn, tranh dành xuống nước thử đọc.

Về tình về lý đều không thể quá mức với tên mập này, điều đó khiến hai người

vô cùng kìm nén, trong lòng bực bội khó tả. Khi ở Hồ Phách Hải, tại sao người

không nói sớm?

Dữu Khánh vẫn nhịn không được chỉ vào Nam Trúc ở trong nước, giống lên.

Nam Trúc cởi hổ lô và mấy thứ khác treo bên hông da, đặt ở trên bờ, lau nước

dính trên mặt. Có vẻ rất oan ức nói, khi ta đến Hổ Phách Hải, chuyện các người

tìm tiên phủ đã lan truyền ra từ lâu rồi. Ta chỉ hơi chút trần chừ, chính người đã

công khai manh mối về tiên phủ, làm sao còn có thể quay đầu. Sau đó thấy

người đã sắp xếp mọi việc vẹn toàn, không còn lo lắng về sau.

Chỉ cần lần này kiếm được bộn tiền, hoàn toàn có thể quang minh chính đại

đem ra ngoài tiêu. Nếu đã đến một bước này, đã xác định được trong này có

nhân tuyền, vì sao không thử xem chứ? Để ta cho người thử xem. Dữu Khánh

nhắc chân đạp tới đầu gã. Đã đề phòng cẩn thận, Nam Trúc nhanh chóng chúi

người trốn xuống nước. Khiến mọi người không ngờ tới là, một lần lặn xuống

này lại giống như đã biến mất. Đồ khốn, vì nữ nhân mà lừa gạt mọi người.

Ta chưa từng thấy người nào xúc sinh như người. Dũ khánh hùng hùng hổ hổ

hướng vào trong ao cất tiếng chử bới, trong khi mục ngạo thiết thì một mực giữ

vẻ mặt âm chầm. Mang chử một hồi lâu vẫn không thấy Nam Trúc ngói lên, chỉ

thấy lúc đầu dưới nước dường như có bọt nước sủi lên, sau đó liền không còn

động tĩnh gì. Ban đầu, bọn hắn cho rằng Nam Trúc đang trốn tránh họa, nhưng

một lúc lâu sau, hai người trên bờ đều dần dần cảm thấy không ổn. Nam béo, ta

nói cho người biết.

Đừng có dùng thủ đoạn này lừa gạt cho qua, có bản lĩnh thì đừng bao giờ ra

ngoài. Dữu Khánh vừa mới nói một câu lừa gạt liền giật mình nhìn chằm chằm,

chỉ nhìn thấy dưới ao nước màu trắng sữa tựa hồ xuất hiện một đám màu đen,

không biết đó là cái gì. Nam béo! Lão thắt! Xem như người lợi hại, chuyện này

coi như xong, không bắt người trả tiền lại nữa. Ra đi! Dữu Khánh nhượng bộ

từng chút một, đến lúc này thậm chí đã nói ra cả lời này.

nhưng vẫn không thấy Nam Trúc ngói lên, hắn tức thỉ có phần hoảng sợ. Ngay

khi hắn và mục ngạo thiết nhìn nhau hoảng hốt, chợt nghe tiếng nước ảo ảo,

Nam Trúc nhô đầu lên khỏi mặt nước, bắt đầu vỗ ẩm ẩm lao về phía bờ. Dữu

Khánh vừa nhìn thấy liền nổi rận, phát hiện tên mập này quả nhiên rở thủ đoạn

đó ra với mình, hắn vừa định nổi cơn. Chợt phát hiện trên người Nam Trúc lan

ra một tầng nước đen, ra thịt trở nên đỏ bừng, thỉnh thoảng ho khăn sạc sụa ra

nước.

Sau khi Gã đã nằm úp sấp tựa vào bờ thở hồn hền, Hắn lập tức đến bên cạnh,

ngồi sổng xuống hỏi, có chuyện gì vậy? Nam trúc thở hồn hền lắc đầu, trong

nước có một lực hút kéo ta lại, xít chút nữa thì chết đuối rồi. Gã ngói người lên,

hai tay chống vào bờ định leo lên, nhưng cánh tay mềm nhũng yếu ớt, rơi xuống

lại. Gã thoáng sửng sốt, rồi lập tức hết lên, lão thập ngủ, lão thắt, ta không còn

Tu Vi nữa rồi, Tu Vi của ta mất rồi.

hình như lực hút vừa rồi đã hút hết tu vi. Trong khi gã đang nói, có một bóng

người loẽ lên lướt đến, đó là hướng lan huyên. Nhân lúc bên ngoài không có

việc gì, nàng tiến vào đây nhìn xem tình hình mấy người bên trong. Vừa tiến

vào nàng liền nghe được thông tin này.