Phía bên Hoắc lãng cũng hỗ trợ hỏi thăm rất nhiều, chỉ cần người không gây sự
với cựu côn, sẽ không khó để đến gần nó, tại cựu Linh Phủ. Rất nhiều người
hay các loại chim buông, có khi gặp được con rơi lên trên người nó để di
chuyển, thậm chí có loại chim còn làm tổ trên thân cựu côn. Dữu Khánh suy
nghĩ một chút, nhận thấy việc sử dụng định hồn trong cố định cựu côn quả thực
không thích hợp để nhiều người cùng đi. Liên nhắc nhở, con côn đó da cứng thịt
dày.
Ta nghĩ rằng phải tìm đúng vị trí để hạ thủ mới được. Hướng Lan Huyên gật
đầu, Thanh Nha giật mình kinh hãi, thốt lên, cái gì, các người định động thủ với
con côn đó hả? Các người rốt cuộc muốn làm gì? Vẫn không ai để ý tới Y, thấy
Văn Khúc và mấy người Minh Tăng đều không có ý kiến gì, Y có ý kiến cũng
vô ích. Long Hành Vân, Hoàng Tu Hùng, An Gi, Tô Thu Tử cũng đều kinh hạc,
bởi vì thân phận và địa vị của bọn họ, nói chính xác hơn là thực lực chưa đủ.
Nên có một cô bí mật sẽ không nói cho bọn họ biết, nói ngắn gọn chính là bọn
họ còn chưa có tư cách hỏi đến chuyện bí mật. Mấu chốt ở chỗ cho dù bọn họ
có biết hay không cũng không sao cả, cũng không giúp được gì, biết càng ít thì
càng có thể giảm bớt lo lắng. Chẳng bao lâu, con cự côn đó lại bắt đầu cuốn
theo cuồng phong lượn lờ phía trên vùng núi non này, vó bay vòng vòng quan
sát khu vực cự linh. Loanh quanh một hồi lâu vẫn không phát hiện được bất kỳ
điều gì.
Cự Côn lại lắc đầu vẫy đuôi rời đi, dường như bay khắp nơi không có mục đích,
nhưng rất nhiều sức sát chói buộc trên người nó tựa hồ chứng tỏ rằng nó kỳ thực
không được tự do như vậy. Vào lúc này, Hương Lan Huyền cũng di động,
phóng lên không trung nhanh chóng đuổi theo, đám người dữ khánh bay lên
ngọn cây, thấp thỏng quan sát. Tình hình phù hợp với những thông tin tìm hiểu
được trước đó, Hương Lan Huyền rất dễ dàng đáp lên thân Cự Côn mà không
gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Cảm giác như hạ xuống một sãi núi,
chỉ có điều ở đây đầy dẫy những vết nướt. Khi đích thân đứng trên lưng cự côn,
nàng mới phát hiện nhiều nơi có cỏ mọc lên, một số nơi còn có cả cây lớn.
Trong tiếng gió rít vù vù, hướng lan huyền lấy định hồn châm ra cầm trên tay,
nhảy qua từng sợi xích sắt to lớn loang lổ dỉ xét, tìm kiếm vị trí để ra tay. Con
cự côn này đúng là ra giày thịt béo. Sau khi thi pháp điều tra một chút, nàng liền
biết lớp bọc ngoài giày như núi nhỏ, cắm hết cả cây định hồn châm vào cũng
Nàng không nắm chắc việc thi pháp cưỡng F cắm định hồn châm vào sâu trong
da thịt nó có thành công hay không. Lỗi như thất bại và chọc giận cự côn, vậy
thì phiền phức lớn, cho nên nàng phải tìm được một nơi mà mình nắm chắc để
hạ thủ. Nhảy tới nhảy lui một hồi trên lưng cự côn mà vẫn không tìm được vị trí
thích hợp, nàng muốn thử trên mắt cự côn xem sao nhưng không dám để cho cự
côn nhìn thấy mình. Cuối cùng nàng lần theo khu, vượt điểm mù trong tầm mắt
của cự côn để lẻn đến bên mép nó.
May mà cho dù nó chỉ hơi hé miệng nhưng khe hở cũng đủ cho một người đi
vào đi ra. Hướng Lan Huyên lập tức mạo hiểm chui vào trong miệng cự côn.
Không gian khoang miệng rất lớn, vừa tiến vào trong liền thấy phần cuối hình
như có quầng sáng mờ ảo, đó là vị trí ít hầu của cự côn. Hướng Lan Huyên lướt
đến, vừa đưa mắt nhìn qua nàng liền giật mình kinh ngạc. Không gian trong
bụng cự côn là một không gian ánh sáng đầy màu sắc sực sỡ. Tựa như bầu trời
đầy sao, nó nhất nháy theo sự chuyển động của tảng phủ.
Vô cùng mỹ lệ. Hiện tại không phải là lúc thưởng thức phong cảnh, phía dưới
có một nhóm người còn đang chạy theo, nàng định thần lại, bắt đầu đưa tay sờ
vào điều tra xung quanh. Sau một chuyến lui tới giò tìm, nàng tìm được một nơi
có cảm giác mỏng và mềm nhất và cầm cây châm đâm mạnh vào, cho đến khi
chỉ còn lộ đầu châm mới thôi. Nàng cẩn thận bước lui nhìn xung quanh, hồi hộp
lo lắng, sợ không có tác dụng, đột nhiên, nàng thấy ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc
ở xung quanh bất chật ngừng nhất nhái.
Ngay sau đó không gian lật ngược, cựu côn dường như mất thang bằng, nàng
lập tức vui mừng khôn siết, biết rằng cây châm đã phát huy tác dụng. Nàng
quay lại nhìn về phía lối ra rồi lập tức lướt ra ngoài, thoát khỏi miệng cựu côn,
quả nhiên cựu côn đang mất thang bằng lộn nhào rơi xuống. Nàng lập tức dùng
hết toàn bộ tu vi của mình để thi pháp, nỗ lực chợ rút cựu côn tiếp đất trong tư
thế bình thường. Dữu Khánh lướt nhanh trong núi rừng cùng đi theo, thấy cựu
côn mãi vẫn không có phản ứng gì.
trong lòng lo lắng. Rồi đột nhiên nhìn thấy cự côn rơi xuống, hán liền biết đã
thành công, lập tức hô tò với Minh Tăng đang thi pháp lôi cuốn bọn hán bay đi,
Đại Sư, thành công rồi, nhanh đến đó. Ẩm! Bụi mù bùng lên khắp nơi, đất dung
núi lở, cự côn nện xuống mặt đất, trấn động kinh động tứ phương, tựa như đột
nhiên có một rãi núi xuất hiện, muốn không bị phát hiện ra cũng khó. Trong
đám bụi mù tràn ngập, hướng lan huyền bay lên không trung.
móc tay với đám người dữ khánh đang bay tới, ra hiệu đi đến nơi này. Sau đó lại
chìm vào trong đám bụi mù, mấy cao thủ lập tức mang theo mấy gánh nặng
cùng lao vào trong đám bụi mù. Một nhóm người gặp mặt nhau ở trong miệng
cự côn, hướng lan huyền nói với dữ khánh, con côn này rất dễ chịu, kỳ thực
không cần dùng đến châm cũng có thể đi vào. Tuy rằng nói như vậy, nhưng
nàng và dữ khánh đều biết rõ, vẫn phải dùng đến cây châm, không khiến cho cự
côn rơi xuống.
làm sao có thể dẫn dụ vân Côn rời khỏi lối ra tiên phủ. Dùng cây châm không
chế cự Côn, tiếp đó ngâm tắm nhân tuyền rồi lập tức dùng phương thức điệu hổ
ly sơn để rời khỏi cự linh phủ, kế hoạch rất trọn vẹn. Dữu Khánh nhìn xung
quanh một lượt, phải nắm chặt thời gian, nhất định phải xong việc trước khi vân
Côn chạy tới đây. Hướng Lan Huyên, bên trong có mấy ao nước, ta cũng không
rõ là cái ao nào, tự các người vào đó, mà tìm, để chúng ta canh chừng cho các
người. Lão thất!
Lão cử, Dữ Khánh không có khách xáo, cất tiếng gọi hai vị sư huynh cùng luồn
vào trong bụng cự côn. Hướng Lan huyên thỉ theo kế hoạch, nói văn khúc, minh
tăng và đám người diệp A Lang cùng hỗ trợ canh phòng, mỗi người thủ một
phía. Lần này bọn họ không hề khách khí, hể có kẻ nào đến gần liền trực tiếp
giết chết, nỗ lực kéo dài thời gian không cho văn côn biết được tình hình. Chẳng
bao lâu, có một tên tiểu yêu tới gần, hoang mang đi tới, chết cũng không hiểu ra
sao.
Công gian xác màu rực rợ trong bụng cự côn cũng khiến mấy người Giữ Khánh
thất thần. Nam Trúc nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói, Trời ơi, đây lại có thể là cơ
thể thực thể sao? Tại sao cảm giác có chút không chân thực? Được rồi, khi khác
có thời gian rồi chậm rãi xem, trước tiên tranh thủ thời gian làm chính sự đi.
Giữ Khánh lấy lại tinh thần cất tiếng nhắc nhở. Ba người nhanh chóng nhảy
vào, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một ngọn núi màu đen.
giống như là trong cơ thể cự côn bị kết sỏi vậy. Ba người bay lên, hạ xuống trên
đó, phát hiện thấy hình dạng nơi này giống một ngọn núi lửa đã tắt sau khi phun
chào, trên đỉnh có một ao nước, nước trong ao có màu trắng sữa. Mục ngạo thiết
nhắc, hướng đại hành tẩu nói có mấy cái ao. Trước mắt chỉ có thể nhìn thấy một
cái ao này, dũ khánh nói, đi, đi sâu vào trong nhìn xem. Ba người tiếp tục phi
thân tiến tới, đi không bao xa.
Bọn hắn quả nhiên lại nhìn thấy một ao nước khác. Bọn hắn tiếp tục đi tới, lại
lần lượt phát hiện thêm 5 cái ao, lúc này mới coi như đi đến cuối cùng. Tất cả
có 7 cái ao, kiểu dáng gần như giống nhau. Đứng trước một ao nước cuối cùng,
Nam trúc rậm chân gào lên, ôi chao, tại sao hoắc lãng không nói có 7 cái chứ?
Ao nào đây? Ngâm bậy sẽ không có chuyện gì đúng không? Dữu Khánh nhìn
chằm chằm ao nước trước mặt.
Cao mày một lúc rồi đột nhiên xoay người lướt ngược ra ngoài, nam trúc và
mục ngạo thiết nhìn nhau, sau đó cũng đi theo. Hai người không biết Dữu
Khánh định làm gì, chỉ thấy Dữu Khánh bôn ba chạy lui chạy tới giữa 7 cái ao.
Cuối cùng dừng lại tại chiếc ao thứ 2 từ ngoài vào, chỉ vào nó nói ra, thiên đạo
lấy 9, địa đạo lấy 8, nhân đạo lấy 6. Các người nhìn đường bao cái ao này, mặc
dù có những gở lối lõm không đều, nhưng chỉ có cái ao này là có 6 cánh.
Thiên tuyền và địa tuyền đều tương ứng như vậy. Chắc hẳn là cái ao này rồi.
Nam Trúc khó hiểu, hỏi, vì sao nơi này phải làm ra 7 cái? Đây là sai lầm do
kinh nghiệm trước đây gây ra. Nếu biết trước có chuyện này, chắc chắn hắn đã
nhờ hoắc lãng tìm hiểu rõ ràng. Dữu Khánh, không biết, bố trí như vậy nhất
định là có lý do. Văn Côn có thể đến đây bất cứ lúc nào, chúng ta có không thời
gian kéo dài. Cái ao này khả năng cao nhất, để ta xuống trước thử xem.
Để cho ta, Nam Trúc đưa tay cản hắn lại. Ai thử cũng như nhau. Mục ngạo thiết
nói xong liền nhảy xuống. Kết quả lại bị Nam Trúc đưa tay kéo, y lại, gã cười
khổ lắc đầu. Việc này, thực ra, thực ra, thực ra lúc trước phết thương trên người
ta mãi không lành không phải vì cơ thể, mà là do ta liên tục banh ra. Ta không
ngờ vì vậy mà các người lại chạy đi tìm nhân tuyển. Ta một mực không dám nói
ra, cũng không biết nên nói như thế nào.
Ta là người gây ra giắc dối, để cho ta thử trước đi. Lúc trước, khi ra khỏi chứ
yêu chi cảnh, mấy sư huynh đệ đã thống nhất không tiếp tục mạo hiểm tìm nhân
tuyền nữa. Tuy nhiên, vì nhìn thấy tình trạng vết thương của Gã như thế, hai vị
sư đệ lại rời nhà, làm ra chuyện không thể quay đầu, Gã vẫn luôn lo sợ, vẫn
luôn không biết nên giải thích như thế nào. Bây giờ cuối cùng Gã đã tìm được
một cơ hội để nói ra.