Nàng không nhiều lời nữa, nói xong lời đó liền rời đi, về phần lòng hành vân có
thể nghe vào hay không. Hướng Lan huyên không muốn nói nhiều quản nhiều,
ánh mắt nàng để ý đến Ba sư huynh Đệ Dữ Khánh tụ ở trong góc không biết
đang thị thầm to nhỏ cái gì. Nàng liền đi thẳng đến đó. Ba sư huynh Đệ to nhỏ
với nhau không vì chuyện gì khác, Dữ Khánh và mục ngạo thiết đang vặn hỏi
Nam Trúc về chuyện Linh Dược mọc cánh tay là thế nào. Chỉ vì vừa rồi khi văn
khúc nói ra, hai người nhận thấy Nam Trúc trột dạ.
Trong lòng có quỷ, không tiện vận hỏi ngay lúc đó, bây giờ kéo ra đây rồi hỏi
cho rõ ràng. Thực ra cũng không có gì, chỉ là văn khúc hiểu lầm mật ông đó là
linh dược có thể tái sinh chi đứt. Nan Chúc nói rằng trước đây gã sở dĩ lừa gạt
người ta là bởi vì không thể nói ra chuyện địa tuyển. Nào ngờ về sau văn khúc
lại nói rằng, lúc đó khi dùng kiếm chém văn côn, kỳ thực ông ta có thể giữ lại
hai tay cho mình. Thấy tình thế không ổn rút tay lại là được, chỉ đơn giản là
kiếm bị hủy đi.
Nhưng với tình hình khi đó, nếu liều, có lẽ có thể sẽ chảm được vân côn, nghĩ
đến việc Nam Trúc có linh dược tái sinh chi đứt, vì vậy ông ta liền làm liều,
không quan tâm tay nữa. Nghe nói chuyện là như vậy, rữ khánh và mục ngạo
thiết quay mặt nhìn nhau. Ai? Bây giờ các người đã hiểu được nỗi khổ của ta rồi
chứ. Không phải ta không muốn nói cho ông ta biết sự thật mà bởi vì sự thật
quá mức ta nhẫn, ta không nói ra được. Nếu ông ta biết được…
Các người nói xem ông ta có giết ta không? Nam Trúc lo lắng hỏi. Mục ngạo
thiết trật thúc cùi chỏ ra hiệu, hai người nhìn thuận thế nhìn sang, nhìn thấy
hướng Lan huyền đi tới. Chốn ở đây âm mưu chuyện gì vậy hả? Hướng Lan
Huyên hỏi. Không có gì. Dữu Khánh cười đáp một câu rồi say người bỏ đi,
nhưng bị hướng Lan huyền dơ tay ấn lên vai, giữ lại. Nàng hất đầu ra hiệu cho
hai người khác, hai vị sư huynh để lập tức biết điều rời đi. Không còn ai khác.
Hướng Lan Huynh mới thả tay ra, nói, thực lực của Văn khúc ngoài dự đoán
mọi người, sau khi vết thương khỏi hẳn, ông ta còn có thể đánh với Văn Côn
một trận không. Dữu Khánh thở dài, tay không còn tay, đánh thế nào bây giờ?
Không còn ai là đối thủ của Văn Côn nữa. Nói xong, Hướng Lan Huynh quay
đầu nhìn về phía nam trúc, người ngươi chờ đã trở lại, đến lúc rồi đi rồi. Dữu
Khánh, đã nói đầu to quay lại chỗ hoắc lãng để tìm hiểu tình hình.
Có lẽ là vì dùng mật ong để chữa thương, đôi mắt hướng lan huyền ngần nước.
Đêm đó, đầu to mang tin tức liên quan về, cho bọn hắn biết Vân Côn vẫn còn
đang điều khiển con cự côn kia bay khắp nơi tìm kiếm bọn hắn, đích thân phủ
nhà chấn thủ lối gia tiên phủ. Không nghĩ tới Vân Côn lại không quay về canh
giữ lối gia tiên phủ, lúc trước bọn hắn phí hết tâm tư muốn dẫn Vân Côn rời
khỏi nơi đó, bây giờ đã thực, hiện được. Đây chắc chắn là một tin tốt.
Hướng Lan Huyên lập tức muốn chịu tập mọi người chuẩn bị bỏ chạy, ai ngờ lại
nhìn thấy Dữu Khánh đến đây báo tin xong đứng dưới ánh trăng ở bên cạnh cao
mảy không nói. Hướng Lan Huyên nghĩ đến điều gì đó, hỏi có nhất thiết phải
ngâm tắm nhân tuyền hay không? Dữu Khánh cũng đã vào đây rồi, nếu có cơ
hội, đương nhiên không muốn phí công một chuyến. Hướng Lan Huyên, người
phải hiểu rằng, không dễ để Vân Côn rời khỏi lối ra, nếu bỏ lỡ cơ hội này.
e rằng sau này không thể có được cơ hội tốt như vậy. Dữu Khánh có thể hiểu
được suy nghĩ của nàng, nhưng đối phương lại không hiểu được những gì ba sư
huynh để bọn Hắn đã trải qua. Hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh vết thương của
Nam Béo trước đây chậm chạp không lành, người ngoài khó thể hiểu được tâm
trạng của bọn Hắn lúc đó. Hắn biết rõ, nếu như không quý trọng cơ hội lần này,
lần sau, bất kỳ ai trong mấy sư huynh để xuất hiện triệu chứng đau đớn khó
nhịn.
Bọn Hắn sẽ hối hận và nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để vào lại nơi đây. Đến
nay, trải qua biết bao nguy hiểm, đối mặt với nhiều lần nguy cơ sinh tử. Cuối
cùng bọn Hắn mới do tìm ra phương pháp và địa điểm tắm rửa nhân tuyền, bây
giờ rõ ràng đã có cơ hội, thử hỏi bọn Hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ. Vì vậy
Hắn phản bác, ta không cho rằng như vậy. Nếu Vân Côn đã có thể yên tâm rời
khỏi lối ra và chạy khắp nơi,
chứng tỏ lối ra đã không còn là trọng điểm quan tâm của hắn nữa, lời khai của
Cửu Hạp và mông phá chắc hẳn vẫn có chút tác dụng. Và việc chúng ta không
mon men đến lối ra trong lúc hắn không có ở đó cũng có thể khiến hắn yên tâm
hơn và càng thêm buông lỏng cảnh giác đối với lối ra. Được rồi, hướng Lan
huyền thừa nhận hắn nói có lý, thầy hắn đã quyết định, nàng không nói thêm gì
nữa, xoay người rời đi. Dữu Khánh đột nhiên với theo một câu, cảm tạ, rộng
điệu xuất phát từ tận đáy lòng.
Hướng lan huyên quay đầu lại nhìn hán, mỉn cười ngọt ngào, bước chân không
hề dừng lại. Những ngày tiếp theo, mỗi ngày đầu to đều đem về thông tin gần
như giống nhau, văn côn không chịu dễ dàng bỏ cuộc, y vẫn tiếp tục điều khiển
cử côn đi khắp nơi tìm bọn hán. Vì thế, mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi,
cần phải chờ đến khi văn côn và con côn kia tách ra, nếu vẫn còn cùng một chỗ,
bọn hán không có cách nào ra tay. Chờ đợi là một chuyện cần phải kiên trì.
May mà sau khi Giữ Khánh và Hướng Lan huyên thống nhất ý kiến, Minh Tăng
liền không có ý kiến gì. Minh Tăng, vị Đại Hòa Thượng này nhìn bề ngoài có
chút tà mị, như lần này tiến vào tiên phủ, thái độ lại rất rõ ràng. Đó chính là
không tỏ thái độ gì cả, có lẽ là bởi vì đã được dặn dò trước đó, nói chung là Giữ
Khánh nói sao cũng được. Những người khác càng không có ý kiến gì, loại
người hơi có chút ý kiến như Thanh Nha cũng chỉ dám ở sau lưng lẩm bẩm mấy
câu.
Long Hành vần hầu hết thời gian chỉ chầm mặc, hoàng tu, hùng cũng im lặng ở
bên cạnh gã, một đường đi đến đây, những người thực sự có ý kiến dường như
đều đã chết hết rồi. Văn khúc, người có tư cách đưa ra ý kiến, dường như không
hề quan tâm đến vấn đề rời đi hay không rời đi, điều ông ta quan tâm chính là
hai tay của mình. Thỉnh thoảng lại quan sát đôi tay cụt của mình, linh dược rất
tốt, mặt vỡ vết thương đã khỏi hẳn, nhưng không hề có chút dấu hiệu mọc ra lại
nào.
Điều này khiến cho Nam Trúc có phần không dám đến gần ông ta, nhưng nàng
dâu cho dù xấu xí rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng. Văn Khúc chắc chắn
muốn biết rõ lý do, cuối cùng cũng gọi gã đến hỏi cho già lẽ. Dữu Khánh đi
cùng với Nam Trúc, còn gọi hướng Lan Huyên đi theo lược chận nhằm tăng
thêm can đảm. Ngay tại trước mặt hai vị cao thủ cảnh giới bán tiên, Dữu Khánh
cắt ra gáy Nam Trúc ra, để lộ đốt sương kim sắc bên trong, kể lại nguyên nhân
lỡ nhiễm nước địa tuyển tại kim khư.
Hướng Lan huyên ngẩn đầu nhìn chơi, nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng
thực ra nàng không nghe nổi nữa, bởi vì biết hai người này đang đánh giấm làm
ra vẻ thành khẩn. Văn Khúc nhìn chầm chầm Nam chúc một lúc lâu không nói
nên lời, nhưng ông ta cũng không có truy cứu gì. Chỉ hỏi thêm thông tin về chữ
yêu chi cảnh, sau đó hầu hết thời gian chỉ ngồi tại chỗ khoanh chân đả tọa.
Trong khoảng thời gian đó, Văn Côn lại một lần nữa điều khiển cử Côn băng
qua phía trên địa điểm bọn hắn ẩn nấp, bởi vì không phát hiện được gì.
nên bọn Hắn vẫn bình an vô sự. Đương nhiên, bọn Hắn cũng rút ra được bài học
lần trước, mặc dù biết mối nguy hiểm tiềm ẩn trên người hướng Lan Huyên đã
được loại bỏ. Nhưng vì sự an toàn, khi phát hiện vân côn đến, bọn Hắn vẫn
khẩn cấp chuyển đổi đại điểm ẩn nấp. Sau khi tìm được nơi ẩn nấp khác, sắp
xếp xong, hướng Lan Huyên lang thang khắp núi, tự mình quan sát hoàn cảnh.
Vô tình phát hiện thấy Minh Tăng và Diệp A Lang gặp riêng nhau tại một nơi
hẻo lánh, không biết đang nói chuyện gì.
Dù sao, nhìn ngôn ngữ cử chỉ của hai người không có gì xa lạ. Nhìn thấy hướng
lan huyên, A-Lang Đại Cô có chút mất tự nhiên, lập tức như chim bay lướt ngay
vào rừng, rồi đi. Hướng lan huyên trong lòng âm thầm cảnh giác, nhưng bề
ngoài thì như không có chuyện gì bước đến bên cạnh Minh Tăng. Cười hỏi, Đại
Hòa Thượng thật có nhã hứng nha, đây là muốn nếm thử vị ngon của Hồ Phách
Nữ hay sao? Đối với việc nữ nhân này lấy chuyện nam nữ ra đổ rỡn, Minh Tăng
chỉ mỉn cười.
Như thể đã nhìn thấu tâm tư của Nàng nhưng không nói ra. Chỉ bình thản nói
thẳng, khi còn trẻ, bần tăng chưa rất lòng chần, từng có tình cảm nam nữ với cô
ấy một thời gian. Hả? Hướng lan huyên sửng sốt, không ngờ lại có chuyện như
vậy, Nàng kinh ngạc hỏi, các người vốn là tình nhân cũ ư.