Bán Tiên

Chương 1488: Một kiếm phong trần (2)




Chính bản thân Nam Trúc cũng không biết mình đã có thể cử động, dù sao phản

ứng đầu tiên của gã chính là vọt tới đưa tay đỡ lấy ông ta, kinh hô, tiền bối, ngại

làm cái gì vậy. Lúc này, á, quay đầu sang hai bên rồi mới biết mình đã có thể cử

động, vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng. Văn khúc mặt đầy máu quay đầu

nhìn gã chằm chằm, thở hồn hền, hung dữ hỏi, mập mạp, người đưa ta thành

kiếm nát gì vậy. X Nam Trúc kinh nghi

Vấn đề do thành kiếm hay sao, Gã quyết đoán đáp, đó là bảo kiếm do sư phụ ta

ban cho nhà. Văn khúc, bảo kiếm cái rắm, quá nhiều tạp chất. Sư phụ người

đáng chết. Nam Trúc lẩm bẩm, sư trưởng ban thưởng, không dám chối từ, ông

ấy đã chết rồi. Văn khúc trừng mắt lường Gã nói, người đổi một cây kiếm khác

tốt hơn sẽ chết sao? Người thiếu chút tiền như vậy ư. Nam Trúc đương nhiên

cũng biết kiếm của mình không phải tốt lắm, nhưng với Gã mà nói…

như vậy đã đủ dùng. Mấy sư huynh để bọn họ, có ai mà không cứ dùng như vậy,

bây giờ sen ra đã gây ra sự cố, dường như đã khiến cho vị cao thủ vô song này

bị tàn phế. Gã Chồ Xã nói, đó là vật mà sư phụ ban cho, là vấn đề tình cảm,

không thể đo lường bằng tiền bạc. Văn Khúc không nói nên lời, ông ta lại phun

ra một ngụ máu. Sau khi hơi lấy lại sức, ông ta nhìn hai cánh tay đầm đỉa máu

tươi của mình rồi lại quay đầu nhìn về phía đối thủ.

cất lời lẩm bẩm, không hướng không kiếm, không hướng không kiếm, không

hướng không kiếm. Đột nhiên có được tự do, Văn Côn lập tức nhìn quanh tựa

như giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, bất chợt nhận thấy có thứ gì đó nhầy

nhụa dính trên mắt. Y dơ tay lên gạt đi, trên tay xuất hiện máu tươi đỏ sẫm, vết

cắt trên chán và mũi vẫn còn đang chảy máu. Chảy một chút máu không có gì

gây gớm, quan trọng là Y đã nhặt lại được mạng sống cho mình ngay tại thời

khác chỉ mành treo chuông.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng dùng cả mình. Khi cơ khóa chặt Văn Khúc, tình trạng

của ông ta khiến cho Y ngẩn người, Y lập tức ngửa mặt lên trời phá lên cười ha

ha. Khuôn mặt đầy máu tươi hết lên điên cuồng, chỉ là một con ngựa, lại gượng

ép làm kỳ lân, thực sự là đáng đời. Tự đi tìm chết. Chiếc xoay trong tay Y dung

lên, tiếp tục vụt về phía mục tiêu. Một luồng ánh sáng lướt qua đỉnh núi, thuận

thế mang Văn Khúc và Nam Chúc đi, đó chính là đám người Minh tăng điều

khiển quang điều.

Lão cửu, lão thập ngũ, à, chư vị đều ở đây sao? Chúng ta là tới cứu các người.

Nam chúc vui mừng lập tức sổ ra một tràng, còn chưa nói xong liền bị một tiếng

nổ đinh đai nhức óc vàng lên ở phía sau các đất. Mọi người quay đầu nhìn lại,

nhìn thấy ngọn núi vừa rồi đã bị hai khí tím xanh đã cho nổ tung, uy lực thật là

kinh khủng. Nhanh hơn nữa đi! Dữu Khánh lo lắng thúc dục. Khung cảnh xung

quanh tức thì bắt đầu trở nên mơ hồ.

Minh Tăng tiếp tục ra tăng tốc độ của quang điều. Vân Côn lại vung ròi lên lần

nữa. Như lần này xem như Y đã biết được cái gì gọi là ngoài tầm tay với, tốc độ

ngọn ròi của Y hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ đã tăng lên của thiên giực. A. Y

ngửa mặt lên trời điên cuồng hết lớn, sau đó thu ròi lại. Vung vẩy ẩm ẩm vang

vọng khắp trời như xét đánh, bản tọa muốn nhìn xem các người có thể chạy đi

đâu. Kha mật leo ra khỏi khẽ đất.

Mấy chục người phản ứng nhanh chui vào theo lão ta cũng chậm rãi leo ra. Bọn

họ nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy thi thể khắp nơi, và vị thượng tiên đang nổi

cơn tam bành trên bầu trời. Vừa rồi hình như ta bị cố định một chỗ, dường như

không thể động đậy được. Đúng vậy, ta cũng thấy vậy. Ta còn tưởng rằng ta

cảm giác sai chứ. Nghe những người khác bàn tán, Kha Mật cũng có cảm giác

tương tự, lão ta lướt đến bên cạnh thi thể đã hoàn toàn biến dạng. Không còn

nhận ra của Cửu Hạp.

không cảm thấy vui mừng vì bớt đi được một đối thủ mà có chút cảm khái.

Không nghĩ tới một cường giả như vậy lại chết không rõ nguyên nhân như thế

này, đáng tiếc phủ nhạ không ở đây, nếu cùng nhau chết luôn mới thật là tốt.

Lão ta lại ngửa mặt nhìn lên trời, chật phát hiện trên mặt vân côn đầy máu, rõ

ràng đã bị thương. Không khỏi cảm thấy sợ hãi, cảm thấy thực lực của mấy

người đó tựa hồ vượt quá sức tưởng tượng của lão ta. Chẳng mấy chốc, từ phía

chân trời lại xuất hiện gió mây vần vũ.

Không lâu sau, con cự côn kia lại bơi tới rất nhanh. Vân Côn tổ chức lại số

lượng nhân viên còn lại không nhiều của mình, bay lên trên thân cự côn, lại một

lần nữa vung doi điều khiển cự côn tìm kiếm. Trong một sương cốc hẻo lánh,

với sự phối hợp giữa nước do đầu to đun, Phật Pháp của Minh Tăng và Tá Linh

Châu của Dữ Khánh, khi một luồng ta khí cuối cùng vọt ra khỏi cơ thể hướng

lan huyên muốn chạy trốn, cho dù dãy ruộn nó vẫn không thoát khỏi kết quả bị

Tá Linh Châu hút sạch.

Sau khi xác nhận mối đe dọa trong cơ thể hướng lan huyên đã được giải quyết,

mọi người mới thở vào nhẹ nhóm. Có thêm một cao thủ, mọi người có nhiều

hơn một phần hy vọng trốn thoát, ít nhất vào lúc này mọi người đều mong nàng

khỏe lại. Giải quyết xong mối nguy hiểm trong cơ thể, nhìn ráng vẻ chân tâm

muốn mình được khỏe khoắn của mọi người, hướng lan huyên lại không thể

cảm thấy vui vẻ. Nàng đang nghĩ tới một chuyện, trong tương lai, nếu thực sự

thoát được ra ngoài, với những người cần phải diệt khẩu.

Nàng còn có thể hạ thủ không? Thấy nàng đã không sao, Dữu Khánh trước tiên

chạy đến chỗ văn khúc. Mục ngạo thiết đã đến hỏi trước đó, chủ động báo cho

hắn biết, lão thất chuyển kiếm quyết cho văn lão, người dùng kiếm quyết ngăn

cản văn côn lúc trước chính là văn lão. Ôi chao, ta cũng không còn cách nào

khác, vì để sống sauce đi tìm các người, ta phải nghĩ cách A. Ta đã thỏa thuận

với ông ấy 3 ngày luyện 1 chiêu, ta cho rằng ông ấy không luyện được.

Nam Trúc lại bô lô bala kể lại một lượt quá trình chuyển thụ kiếm quyết. Sau đó

do hỏi Văn Khúc, ta nói nhà Văn Lão, trước đây không phải Ngài nói rằng Ngài

không luyện được chiêu thứ 5 sao. Tại sao lại lừa gạt ta? Văn Khúc trợn mắt

lường gã, nói là bởi vì người không có đầu óc nhà. Ta nói rõ ràng là chiêu thứ 6,

nhưng người cứ nói là chiêu thứ 5. Nam Trúc không nói nên lời. Dù đã biết rõ

người thi triển kiếm quyết chính là Văn Khúc.

Đồng thời có thể tính được thời gian ông ta luyện thành là ba lâu, nhưng lúc này

nghe nói, Dữu Khánh vẫn rất kinh ngạc, tạm thời bỏ qua chuyện checkmop

Nam Trúc, hắn chắp tay với Văn Khúc, nói, tiền bối có thiên phú như thế, thật

sự là tài năng ngũ trời. Nếu có cơ hội, mong tiền bối chỉ điểm cho bọn vãn bối

nhiều hơn. Văn Khúc đã tổn hao khá nhiều nguyên khí nhưng vẫn rất lạc quan,

cười ha ha nói, cũng không phải tài năng gì cả, nếu các người ở lại tàng thư các

của Văn Gia trăm năm.

Đọc hết các loại sách vở như chính, phản, âm dương tích chữ mấy nghìn năm

trong đó, thiên phú chưa chắc đã kém ta. Đọc sách một trăm năm, nam chúc lẩm

bẩm bí quyết đó, tức thì không nhịn được nhét miệng, cảm giác thật đau dặng.

Dữu Khánh cũng hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt lập tức dừng lại trên hai

cánh tay chỉ còn lại một phần tư của văn khúc, vô cùng tiếc nuối nói, đáng tiếc,

hai tay của tiền bối. Ôi chào! Chỉ là một đôi tay mà thôi, không có gì.

Văn khúc bình tĩnh lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Trúc, chỉ cần mập

mạp nhà ngươi không tiếc linh giược của mình là được rồi. Ông ta tận mắt

chứng kiến cánh tay của Nam Trúc từng bước mọc ra lại như thế nào, cho nên

rất có lòng tin với loại linh giược đó của Nam Trúc. Linh giược gì chứ? Dữu

Khánh và mục ngạo thiết nhất tể quay nhìn Nam Trúc chằm chằm. Vẻ mặt Nam

Trúc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn lấy lọ thuốc ra, mở nắp ra đưa lên cho đối

phương nhìn thấy đáy, được.

chỉ còn ít như vậy thôi, cho ông hết đó. Rước lời liền thi pháp cạo sạch đưa hết

cho đối phương ăn. Nốt xong, Văn Khúc chép miệng nói, mùi vị rất tốt, và rất

ngọt, chỉ là thứ này tại sao lại có hiệu quả của Xuân Dựa. Khung cảnh dưới ánh

hoàng hôn thật tráng lệ, xứng đáng là động phủ tiên ra, mọi người thở phào nhẹ

nhõm vì đã may mắn trốn thoát. Nhân lúc giảnh rỗi, Long Hành Vân chậm rãi

đi tới bên cạnh hướng Lan Huyên đang khoanh chân đả tọa, ôm đầu gối ngồi

xuống.

Hướng Lan huyên mở mắt ra, liếc nhìn gã, không quen ngồi đả tỏa khi bên cạnh

có người, nàng đứng lên, chống tay vào đại thụ. Đang định rời đi thì chật nghe

Long Hành Vân hỏi, vì sao nhị thúc của ta đến chết vẫn không chịu nói cho ta

biết sự thật. Hướng Lan huyên thoáng sửng sốt, chật quay đầu lại hỏi, người nói

xem, người có cho rằng người đã bước chết nhị thúc của người hay không.

Long Hành Vân kinh ngạc ngởng đầu lên, đột nhiên đứng lên nói, không thể

như vậy. Hán thực sự rất tốt với người.

đừng có phụ nổi khổ tâm của hắn”. Hướng lan huyên chống thân cây đứng lên

Dặn dò gã một câu, sau đó chậm rãi xoay người lại đối mặt với khung cảnh

hoàng hôn tuyệt đẹp, mái tóc dài phủ vai hơi làm bật lên nét tiểu tụy của nàng.

Nàng chậm rãi thở dài nói, cô nhân có yêu này, khẳng khái và nhiều khát vọng,

không phụ nhân gian hảo.