Cái gì mà lấy đạo phá nó? Nam Trúc có chút mơ hổ, hoàn toàn không hiểu ông
ta nói gì, văn khúc chỉ coi như đàn gẩy tai trâu. Chỉ thấy cú chém như gõ
chuông, hư không phía sau hình như có một chiếc chuông hùng vĩ ẩn trong vô
hình, âm thanh vang vọng hùng hồn và xa xưa. Cái quái gì vậy? Nam Trúc mở
to mắt, nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm, gã lại nhìn thấy, những đống lửa màu
đen bắn ra, như lần này lưỡi kiếm giống như chém vào sóng gợi.
Hư không giao động như sóng, nửa đoạn trước Thanh Kiếm đã không còn thấy
nữa, nó đã chìm vào trong hư không. Không biết Thanh Kiếm chém chúng cái
gì đó trong không chung, thế chém tới bị cản chờ, thế đi rõ ràng chậm lại. Hư
không vừa rồi còn đang giao động như sóng gợi lúc này tựa như bị đóng băng
lại, dường như có một lực lượng nào đó trong sâu xa đang đóng băng và chữa trị
chỗ hư không bị tổn hại này. Nhưng văn khúc mở to mắt nhìn vẫn dốc sức chém
xuống.
Nam Chúc tựa hồ nghe thấy tiếng gương băng tan vỡ, trên thực tế không có bất
kỳ thanh âm nào cả. Đó chỉ là âm thanh hiện lên trong lòng khi Mắt nhìn thấy
cảnh đó, Gã mở to đôi mắt ra nhìn, sau đó con mắt không thể nhúc nhích được
nữa. Gã không biết có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không, hình ảnh không
gian trước mắt vậy mà lại vỡ vụn da, xuất hiện rất nhiều, rất nhiều vết sạ nướt,
trong nhái mắt liền lan tràn ra phương xa. Trong hình ảnh, ngoài văn khúc vùng
kiếm da,
Tất cả mọi thứ còn lại tựa hồ đều bị đè ép lại, gã muốn nhúc nhích ngón tay
cũng không thể làm được. Đó không phải là pháp lực bị kiềm chế, cũng không
phải là bị đè ép về lực lượng, gã không xác định được lực lượng chấn áp kinh
khủng đó là thứ gì. Gã nhìn thấy những hạt bụi bồng bình bay qua trước mắt
dường như cũng bị đóng băng lại. Một ý nghĩ như tia chóp xuất hiện trong đầu
gã, chiêu thứ 5, phong trần. Chiêu thứ 5 cũng là nguồn gốc tên gọi phong trần
kiếm quyết, một kiếm phong trần.
trong lòng gã thầm kêu lên, đó là chiều thứ 5, không phải ông ta nói rằng không
có luyện thành sao. Lão Gia Hỏa này vậy mà đã luyện thành chiều thứ 5, mẹ nó,
không chịu nói sớm, hại lão tử sợ bóng sợ gió một chận. Chiều thứ 5 chỉ có một
kiếm, cho nên gã rất mong chờ, mong chờ xem cảnh tượng lão Gia Hỏa này
dùng một kiếm chảm tiên. Đang điều khiển quang điều chờ mọi người bay
nhanh, Minh tăng đột nhiên sưởng sốt, khung cảnh bên ngoài quang điều dường
như trở nên im lìm bất động.
Mọi người đều cho rằng mình gặp phải ảo giác, thế giới trước mắt họ giống như
tàn vỡ da, chuyện quỳ quái gì vậy chứ? Đây không phải ảo giác thì là cái gì? Ai
cũng muốn nhìn xem phản ứng của người khác, muốn hỏi người khác xem thế
nào, nhưng chật kinh hoàng nhận ra rằng mình đã không thể cử động được.
Ngay cả hấp cũng ngừng lại, phổi đã không thể hoạt động, trái tim cũng ngừng
đập, nhưng không ai cảm thấy khó chịu sau khi tim, phổi đã ngừng hoạt động.
Một áp lực đến từ nơi sâu xa
không phải là loại áp lực tác động lên mặt ngoài thân thể, mà là cảm giác mỗi
một bộ phận nhỏ bé của cơ thể đều bị đè ép. Thứ còn có thể động có lẽ là linh
hồn, tâm trí và tu vi pháp lực. Tâm trí có thể tự do nhưng không thể nào điều
khiển cơ thể, tu vi pháp lực cũng có thể lưu chuyển tự do nhưng cũng không thể
điều khiển nhục thân, hoặc nói cách khác là không thể điều khiển nhục thân để
chống lại sự đè ép tuyệt đối có mặt khắp mọi nơi kia. Chuyện quái gì đang xảy
ra vậy chứ?
trong lòng mọi người tràn ngập nghi hoặc và sợ hãi. Đám người ở trong quang
điều, có người nhìn phía trước, có người quay đầu lại nhìn phía sau, có người
yếu ớt cuối đầu, tất cả giống như bị đóng băng lại trong một bức tranh tĩnh lặng.
Tâm trí vẫn có thể suy nghĩ thông qua hình ảnh mà con mắt nhìn thấy. Bụi bạm
tung bay lên từ chận chiến phạm vi lớn vừa rồi ở khắp mọi nơi trong khu vực
này, vì vậy dữ khánh và mục ngạo thiết cũng lần lượt chú ý tới màn bụi bất
động kia. Hai người cũng không ngốc.
Điều Nam-Chúc có thể nghĩ đến, bọn Hắn cũng có thể nghĩ đến, kết hợp với
chiêu thứ 4 của Phong Trần kiếm quyết xuất hiện trước đó. Bây giờ nhìn cảnh
tượng quỳ dị trước mắt, bọn Hắn tự nhiên liền liên tưởng đến chiêu thứ 5, là
chiêu thứ 5 của Phong Trần kiếm quyết là Phong Trần. Là chiêu thứ 5 nhất kiếm
Phong Trần. Trong lòng hai người trần ngập kinh ngạc và cảm thán, đó là ai, rốt
cuộc là ai chứ? Bọn Hắn không thể tưởng tượng được, lại có người thật sự có
thể luyện thành chiêu thứ 5.
Tất cả mọi thứ ở trước mặt Dương như đều bị một kiếm đó đóng băng, Dữu
Khánh liếc mắt nhìn về phía sau, có thể nhìn thấy Vân Côn phía sau cũng bị
đông cứng lại. Ngay cả tu vi của Vân Côn cũng không thể động đậy, đây là uy
lực của chiêu thứ 5 trong phong trần kiếm quyết sao. Trường tiên kia mang theo
hai khí tím xanh cũng bị đông cứng trong không trung, mặc cho Vân Côn điều
khiển ra sao, nó đều không động đậy chút nào. Khi những vết nước không gian
đột nhiên lan tràn tới,
Văn Côn lập tức cảm nhận được một sự kinh khủng ập đến. Trước tiên là từ
ngọn trường tiên vươn dài ra xa truyền về, ngay cả pháp bảo tiên ra cũng không
thể nhúc nhích, đây là điều trước đó chưa từng có. Khi cơ của Y vẫn còn tập
trung vào văn khúc, Y biết văn khúc đang làm gì và trong nháy mắt liền ý thức
được sự khủng hoảng đó đến từ một kiếm do văn khúc chém ra kia. Cảm giác
nguy cơ mãnh liệt khiến Y muốn ngửa người tránh né, nhưng đã muộn, không
hiểu sao thân thể Y không thể nhúc nhích.
Điều đáng sợ hơn nữa là, ngay tại trước mắt, nơi sát khuôn mặt Y chờ xuất hiện
một vết nướt, như là bị thứ gì đó cắt qua, Y không cần làm lác mắt cũng có thể
nhìn thấy được. Trong vết nướt hư không có một vệt sáng bổ thẳng tới chán Y.
Tốc độ bổ tới không quá nhanh nên Y có thể nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa, khi cơ
của Y tập trung vào động tác của văn khúc, nhờ có linh kết cảm giác, trong nhái
mắt Y liền biết rằng, vệt sáng bổ tới này chính là kiếm trong tay văn khúc.
Văn Khúc vậy mà có thể vượt qua một khoảng cách xa như vậy chém một kiếm
đến trước mặt Y, đây là đại pháp gì chứ? Làm sao có thể như vậy? Trải qua giao
thủ một chiêu, Y lập tức biết Tu Vi của Văn Khúc giống với thực lực khi giao
đấu với Phổ Nhạ, có thể thi triển ra một chiêu trước đó đã là quá giỏi rồi, với Tu
Vi như, vậy làm sao có thể thi triển được đại pháp nghịch thiên như thế? Y xem
như là người khá có kiến thức.
Y biết rõ không có tu vi cảnh giới phù hợp thì sẽ không có năng lực cảm ngộ
tương ứng, làm sao có thể luyện thành sát chiêu nghịch thiên như vậy? Phàm
nhân làm sao có thể lĩnh ngộ điều này và thi triển ra được chứ? Thực sự không
thể tin nổi. Nhưng lưỡi kiếm đang ép tới trước mặt Y chính là sự thực, vào lúc
này, trước cảm giác tất cả mọi thứ trong không gian và thời đều chậm lại, Y có
thể cảm nhận được rất rõ ràng sự đau đớn do lưỡi kiếm sắc bén cắt vào chán
mình. Mình sẽ bị chém chết như thế này sao?
Văn Côn cực kỳ sợ hãi, cực kỳ hoảng loạn, mặc dù không thể thốt ra tiếng
nhưng trong lòng Y lại đang hết to cầu khẩn với lòng thành kính, Thượng Tiên
cứu ta, Thượng Tiên cứu ta, Thượng Tiên cứu, cứu Côn Nô. Mặc dù trong lòng
thành kính, nhưng trong đầu Y vẫn hiện lên tạp niệm, chính bản thân Y cũng
đang nghi ngờ, cho dù Thượng Tiên tới đây, E rằng cũng chưa chắc có thể tránh
thoát được sát chiêu của một kiếm này, uy lực kiềm chế không gian này quá
kinh khủng.
Có vẻ với tu vi của tiên gia bình thường không thể lay truyền được, nó dường
như là một lực lượng ở cấp độ khác, đây cũng là điều khiến cho lòng y tràn đầy
tuyệt vọng. Nhưng có lẽ lời câu khẩn của y đã thật sự phát huy tác dụng, vào
thời điểm y đang rất tuyệt vọng, khi mà trên trán và chóp mũi y đã xuất hiện
một vết cắt chảy máu và đau đớn. Lưỡi kiếm sắc bén chí mạng trước mắt đột
nhiên xuất hiện hàng loạt vết sạn nướt, giống như những vết sạn nướt không
gian ở xung quanh vậy. Lưỡi kiếm sắc bén đột nhiên vỡ vụn ra như
Mối uy hiếp ập vào y bất chợt tan giã, trong mắt vân côn tràn đầy kinh ngạc,
không biết đã xảy ra chuyện gì, lão già kia hạ thủ lưu tình hay sao. Hay là
Thượng Tiên đã thật sự xuất thủ. Hai tay đang cầm kiếm chém xuống, trên thân
kiếm đột nhiên xuất hiện đầy vết dạ nướt, ánh mắt văn khúc nhú lại. Những vết
nướt màu đen đó không dừng lại trên thân kiếm, bởi vì động tác phát lực của
ông ta, chúng thậm chí còn cấp tốc lan đến hai tay. Nam trúc mở to mắt nhìn.
trong mắt toát ra nét kình ngạc. Chỉ thấy toàn bộ thanh kiếm trong tay văn khúc
đột nhiên tan rã mà không hề có chút dấu hiệu báo trước, ngay cả chuôi kiếm
cũng vỡ vụn, hơn nữa, quá trình tan vỡ không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tiếp
theo đó, tất cả những vết nước không gian đột nhiên biến mất, rã cũng không hề
nghe được âm thanh nào. Biến cố vẫn chưa kết thúc, lại có hai tiếng bụp bụp
vang lên, hai tay văn khúc đã bùng lên sương máu, hai cái cánh tay nổ tung
ngay tại chỗ.
Thân thể lảo đảo lùi ra sau, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụ máu rồi ngã
xuống.