Khi Văn Khúc nhắc tay chụp lấy chuôi kiếm, Nam Trúc đột nhiên nắm chặt vỏ
kiếm, hơi kéo dừng lại, văn lão, bây giờ Ngài có thể đánh thắng Văn Côn
không? Không khó để lý giải nỗi lo lắng này, nếu đánh không thắng mà xuất
thủ, nhất định sẽ bị phản kích. Văn Khúc liếc mắt lường gã, Ngươi có thể trốn
ra xa một chút. Nói rứt lời, ten, ông ta rút kiếm ra cầm trong tay. Nam Trúc
nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sau đó nhảy lên.
vọt đến ẩn nấp sau một gốc cây đại thụ ở phía sau, cũng chỉ để tìm kiếm chút an
ủi về tâm lý mà thôi, không có trốn đi xa. Văn khúc cầm kiếm trong tay nhắm
mắt lại, tụ khí ngưng thần, khi thế toàn thân đột nhiên thay đổi, phong, cách
phong đã biến mất, cho dù y phục mặc trên người có không ít vết trái xém loang
lổ và có chiếc tay nải khoác tréo trên người nhưng nhìn vẫn không trướng mắt.
Gió vốn đang dít vù vù trên núi đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Nam trúc nấp ở sau gốc cây vội nhìn xung quanh, gã quen thuộc với cảm giác
này, lần trước chính là có cảm giác như vậy, lại đến rồi. Gió dần dần lặng yên,
kiếm trong tay văn khúc chuyển động, tay phải nhất kiếm lên, từ trái qua phải,
chậm dãi cắt ngang một kiếm. Động tác rất bình thường, lưỡi kiếm quét qua nơi
nào, nơi đó tựa như có tia lửa bắn ra, giống như là sệt qua sát thép, nhưng đó lại
là những tia lửa màu đen rất nhỏ. Nếu đến gần nhìn kỹ,
đường có thể nhận thấy kỳ thực chúng là những vết nướt hư không, một kiếm
này dường như kết nối với thứ gì đó phía sau hư không. Một kiếm vung ra, nam
trúc nấp ở sau góc cây cất tiếng lẩm bẩm. Đây là lần thứ hai gã nhìn thấy tư thế
mở đầu của chiêu này, vừa nhìn liền biết đây là chiêu thứ tư trong phong trần
kiếm quyết. Chỉ là chiêu thứ tư này có khác biệt rất lớn với kiếm quyết trong
tưởng tượng của gã, bất kể là chiêu thứ nhất gã đang luyện, hay là chiêu thứ hai
lão thập ngũ vừa mới hiểu được bước đầu.
Đó đều là dùng nhanh để hợp nhất, kiếm thức càng nhanh càng tốt, nhưng đến
chiêu thứ tư này vậy mà lại biến thành chậm rãi. Vừa ra tay liền dùng đến chiêu
này, có thể hiểu được, không dùng chiêu này làm sao có thể đối chiến với cao
thủ như Văn Cồn. Lúc trước, khi Văn Khúc hỏi Gã kiếm pháp này đến từ đâu,
Gã tự nhiên chỉ nói một cách mơ hổ, không tiện nói rõ nguồn gốc. Không cần
tiết lộ ra cảnh của mình, thực tế.
Gã biết rằng ngay cả lão thập ngũ cũng không biết rõ lai lịch cụ thể của kiếm
pháp này. Tuy nhiên, Văn Khúc nói với Gã, người sáng tạo ra kiếm pháp này
nhất định không phải phàm nhân, hẳn phải do tiên gia để lại, bởi vì người chưa
đạt đến cảnh giới đó là không thể viết ra được cảnh giới như vậy. Tại nhân gian
chắc hẳn cũng không có ai luyện đến Đại Thành, nếu không, nó sẽ không im
lặng vô danh như thế. Lúc này, Gã lại mở to mắt ra nhìn, nhìn xem những biến
đổi chi tiết trong chiêu thức của Văn Khúc.
Hy vọng có thể nhìn ra được kết quả gì đó có lợi cho việc tu luyện của mình sau
này. Nhưng nhìn lui nhìn tới cũng chỉ thấy đó là một động tác phạch kiếm
ngang rất bình thường, hơn nữa động tác còn rất chậm, không sợ người ngoài
nhìn ra được kết quả gì. Càng xem, trong lòng gã càng không nhịn được gào
thét lên, đây chính là sự huyền diệu của cảnh giới tâm ngự kiếm sao. Tập trung
ở bên trong, không hiện ra bên ngoài, có lẽ cả đời này mình cũng không thể
nhìn ra được con đường bước vào một chiều này.
Đều cùng một thứ, tại sao giữa người với người lại có chân lệch lớn như vậy
chứ? Theo động tác thanh kiếm kia vạch ngang qua rất bình thường, âm thanh
vo vè bắt đầu từ thân kiếm truyền ra, đó là âm thanh vo vè dùng động phát ra từ
lưỡi kiếm, thanh kiếm như vạch qua chỗ, không bằng phẳng trong không trung,
lưỡi kiếm dùng động tạo ra bóng nhè với biên độ nhỏ, âm thanh cũng khiến
người ta có cảm giác tiếng chấn động càng lúc càng lớn. Nhưng trên thực tế âm
thanh không hề thay đổi.
chỉ là phạm vi lan truyền càng ngày càng rộng mà thôi, tựa như đã lan chuyển ra
khắp toàn bộ thiên địa, trời đất cộng hưởng, tức thời trong thiên địa. Vạn vật
đều kinh hãi. Những chim thú lúc trước không bị trận đánh nơi xa làm kinh hãi
chạy trốn, vào lúc này lại hoảng sợ vẫy cánh bay đi, khi bay đến không trung.
Chúng dường như bị mất phương hướng, khắp nơi trong không trung đều có
tâm chấn động, khiến cho chúng có cảm giác bị ngăn chặn khắp nơi, đám chim
bay dối loạn.
Nam Trúc cảm thấy đầu óc chấn động ong ong, tâm phiền ý loạn, khi huyết sôi
sục, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu, nhịp tim dường như cũng trở nên
hỗn loạn. May mà Gã từng có kinh nghiệm, biết rõ chỉ cần tiếp tục chịu đựng là
sẽ qua, chờ một kiếm này vạch đến cuối cùng, khi kiếm thứ hai bắt đầu thì sẽ
ổn. Vân Côn đang cầm doi trong không trung đột nhiên quay đầu, nhìn chăm
chăm về phương xa.
Chỉ là cho dù thị lực của Y có tốt đến đâu cũng không thể thấy được hình ảnh
bóng người ở nơi xa xôi. Khi cơ của Y nhanh chóng lần theo vết tích, muốn biết
rõ đến cùng là thần thánh phương nào. Y vừa phân tâm, mức độ kiểm soát pháp
bảo lập tức giảm đi, pháp bảo buông lòng. Tình cảnh các bay đá chạy trên mặt
đất cũng giảm dần dần, kha mật và cứu hạp ngẩn đầu nhìn xung quanh. Không
biết âm thanh vo ve kia đến từ đâu, phi xí tứ cước xả bay đầy trời cũng bị dối
loạn tâm thần.
loạn trọng bay lung tung. Nói chung, cảnh tượng rất hỗn loạn. Hai người đều
ngẩn đầu nhìn lên trời, nhận thấy Vân Côn đang kinh ngạc, cả hai lập tức thấy
không ổn, thật sự có cao thủ nào đó tới đây hay sao? Cao thủ bình thường làm
sao có thể tạo ra thanh thế thiên địa cộng hưởng như thế này? Điều này khiến
cho bọn họ có chút hoảng sợ. Những người trước đây đích thân chải qua kiếm
quang mười dạm đều đã ngã xuống dưới kiếm, không ai sống sót.
Vì vậy phía bên này không nhận được báo cáo chi tiết toàn bộ quá trình. Ở bên
trong quả tã sích đã giảm tốc độ xoay tròn, tình cảnh cũng không ngoại lệ, âm
thanh vo ve như tràn ra khắp nơi, như ở ngay bên tai mọi người. Đám người
Dữu Khánh nghi hoặc nhìn xung quanh, không biết sắp xảy ra chuyện gì, không
biết Vân Côn lại muốn làm gì bọn hán. Lúc này, mọi người rốt cuộc biết rõ Vân
Côn đáng sợ thế nào. Trong lúc đó, Vân Côn đang nhìn về phía xa, đồng tử đột
nhiên co lại.
Y đã biết được người cầm kiếm ở trên đỉnh núi phía xa là ai. Đó không phải là
hình ảnh nhìn thấy bằng mắt mà là hình dáng được cảm ứng phát họa ra ở trong
đầu sau khi khí cơ lần theo vết tích và khóa được mục tiêu, đó là lão giả phóng
đãng Văn Khúc. Điều này khiến cho Y âm thầm kinh hãi, Y có thể cảm giác
được uy lực đáng sợ toát ra từ lưỡi kiếm của đối phương, đây không phải là uy
lực mà cảnh. Giới bán tiên có thể thi triển ra, lão giả hỏa này vậy mà lại thật sự
đã ẩn dấu thực lực.
thậm chí còn đánh nhau với Phổ Nhạ Y như thật. Trong lòng Y đang thầm báng
chùi, mẹ nó, đám người bên ngoài này làm cái gì vậy? Rốt cuộc là muốn làm gì
à? Đã có thực lực như vậy còn che che dấu dấu, có cần phải vậy không? Thật sự
là đang chơi đùa hay sao? Hiện tại, điều Y lo lắng nhất chính là, lão gia hỏa này
đến cùng muốn làm gì Y? Y có thể nhìn ra được, đó mới chỉ là thức mở đầu mà
thôi. Hiện tại trong lòng Y cảm thấy sợ hãi,
Rất sợ hãi. Phải làm sao bây giờ? Y không biết. Kim đã vạch đến cuối, Văn
Khúc đang nhắm mắt vùng Kim đột nhiên mở mắt ra, ông ta cũng đã biết được
đối thủ của mình là ai. Chính là Vân Côn, đồng thời ông ta cũng biết bị vây
khốn bên trong quả cầu sắt đó là đám người thám Hoa Lang. Dù đã biết nhưng
ông ta không thể phân tâm nói chuyện để báo cho Nam Trúc đang trốn ở một
bên biết. Nam Trúc nhìn thấy Kim thế của thức thứ nhất đã đến cuối cùng, gã
biết tiếp theo là Kim thức gì.
trong lòng căng thẳng, gã vô thức cất tiếng đọc ra, hai kiếm sinh sôi. Theo tiếng
niệm của gã, kiếm thức xuất hiện biến hóa, thanh kiếm vạch ngang đến cuối
cùng trong tay văn khúc đột nhiên vùng ra rất nhanh, giống như muốn xuyên
thủng bầu trời, trực tiếp vạch lên phía trên, chỉ thẳng lên đỉnh vòng trời. Âm
thanh u ủ trong thiên địa lập tức biến mất, tất cả những chỗ có âm thanh cộng
hưởng đều nướt ra. Xuất hiện rất nhiều vết nước lý tì rất nhỏ nếu không nhìn kỹ
sẽ khó mà phát hiện.
những vết nướt này nhỏ hơn sợi tóc rất nhiều lần. Bởi vì có ánh sáng tỏa ra từ
những vết dạn đó mới khiến mọi người phát hiện được sự tồn tại của chúng.
Cảnh tượng ánh sáng lam nhạt đột ngột tỏa ra trong tựa như cửa sổ giấy đột
nhiên bị thứ gì đó phá vỡ, đó là những lưỡi kiếm băng lam dài mổ thước. Tựa
như từng thanh kiếm gãy không có chuôi, màu lam trắng có cảm giác trong
suốt, mỏng và nhẹ nhàng như tờ giấy, dung động và trao luyện trong không
trung. Giải đây khắp bầu trời.
Tựa như bầu trời đang đổ tuyết, đẹp đẽ và ngoạn mục, đối với một số người,
bọn họ cảm thấy không zét mà dùn. Rất nhiều kiếm quang bay phốc phới trước
mặt bọn họ, nhìn như vô hại nhưng vân côn và những người khác đều biết, đây
hẳn phải là kiếm quang diệt sạch trong vòng 10 dặm đã được báo cáo trước đó.
Không ít người co giật quả táo cổ, trong mắt hiện lên nét hoảng sợ, ngay cả
Khamat và Cưu Hạp cũng có sự sợ hãi đối với thứ không biết.
Phi si tư cước xa bay trong không trung và đám người trên mặt đất đều không
dám tùy ý cử động.