Nhìn thấy trên bầu trời dày đặc mây đen, ô ô thẩm than không tốt, trước khi bọn
họ ẩn nấp thì bầu trời vẫn bình thường, thời tiết không thể thay đổi nhiều như
vậy trong một thời gian ngắn như thế. 8-9 phần 10 là do con người tạo ra, hơn
nữa trong mây đen này lại còn có màu khác lạ, tựa hồ trộn lẫn màu sắc khác.
Không chỉ có y, không ít người trong đó có Dữu Khánh đều chợt nhận ra điều
đó, nhưng tốc độ của quang đỉu quá nhanh, cùng với đòn tấn công của vân côn,
trong lúc vội vàng chạy trốn.
Bọn hắn không kịp quan, sát và suy nghĩ nhiều được như vậy. Đến khi Minh
tăng điều khiển Thiên Dực lệnh muốn phản ứng thì bọn hắn đã phá tan tầng
mây, song vào một vùng trời mông lung với hai khí xanh tím. Không tốt. Rút
lui. Là cả bẫy. Tiếng hét của Dữ Khánh, tiếng hô kinh hãi của Ô Ô, giọng nói lo
lắng của A-Lang đại gần như vang lên cùng một lúc. Hướng Lan Huyên vẫn
chưa thoát khỏi cơn đau đớn lại một lần nữa nằm trên lưng Dữ Khánh, vừa rồi
có người khác muốn cõng nàng.
đỡ nàng, nhưng nàng đều không muốn, chỉ cần Dữu Khánh. Khói miệng vẫn
còn đang dỉ máu, nghe được một loạt tiếng kinh hô, nàng chậm rãi ngẩn đầu lên
nhìn, nàng còn chưa đủ tỉnh táo, chưa thể tự chăm lo cho bản thân mình. Cũng
không có sức lực quan tâm quá nhiều chuyện bên ngoài, nên không biết đã xảy
ra chuyện gì, chỉ biết đó nhất định không phải là chuyện tốt. Không ai ngờ được
lại có người có thể làm ra một cạm bẫy với phạm vi lớn như thế, có cảm giác
như cả bầu trời đều bị che phủ.
Sở dĩ không nghĩ tới là bởi vì kiến thức của bọn hắn hạn hẹp đã đánh giá thấp
ưu lực của Pháp bảo tiên gia. Vân Côn lơ lửng trong không trung, Nét tươi cười
trở nên giữ tận, lôi kéo cây dòi trong tay. Lập tức nhìn thấy mây đen đầy trời
như bị cái gì đó khuấy động lên, dần dần xoay tròn như một cơn lốc xoáy, mây
gió cuốn cuộn xoay chuyển, thiên địa biến sắc. Cưu hạp và Kha mật giả đang
giả vờ giả vịt bay lên đuổi theo đều dừng lại trong không trung, ngỡ mặt nhìn
lên bầu trời.
và cả vô số phi xí tứ cước xả đang bay lượn trên cao. Ngọn núi hình nón màu
đen nhô lên trên tầng mây bắt đầu chuyển động, giống như một con mãng xà
khổng lồ cuộn tròn đang rất nhanh xoay chuyển thân thể, thể tích nhanh chóng
co lại. Phần đấy kịch liệt thu hẹp, tốc độ xoay tròn cực nhanh, huế động mây
đen vỡ ra thành những đám bông tán loạn, dưới mặt đất đất đá quay cuồng, kẻ
tu vi thấp không thể đứng vững. Nhóm người bên trong quang điều cực kỳ
hoảng sợ.
Phát hiện như thế nào lại lao vào bên trong cạm bẫy rồi chứ. Nhưng song lên
với tốc độ nhanh như vậy, đâu có dễ dàng quay đầu lại. Máu trong cơ thể như
sắp chào cả da, Minh tăng khẩn cấp giảm tốc độ, suy chút nữa đã đâm vào mái
vòng xanh tím đang đẩy xuống. Quang điểu lượn một đường vòng cung, định
lao ra ngoài từ phía dưới đáy, nhưng còn chưa kịp tăng tốc liền thấy ánh sáng
dưới đáy đột nhiên biến mất, lối da đã bị phong kín. Thanh ha được quang điểu
mang theo bay tới bay lui.
há to miệng không còn chiếc răng nào ra, kinh ngạc sửng sốt, trong cuộc đời
này. Y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua cảnh tượng như vậy, mẹ nó, đây
đâu phải là cảnh có thể nhìn thấy tại nhân gian. Long Hành Vân, An Gi Y và Tô
Thu Tử đều trợn to hai mắt nhìn, không biết là sợ hãi hay là được mở rộng tầm
mắt. Mấy người Dữu Khánh thì trông có vẻ từng trải, mặc dù cũng kinh hoảng
nhưng không hề ngây ra, bọn hắn đảo mắt quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm
phương pháp thoát thân.
Quang điểu đang mang bọn hắn bay lượn, vòng rất nhanh, mọi người đều có thể
cảm giác được, không gian đang nhanh chóng thu nhỏ lại, không gian vách
tường giống như những sợi dây xích kim loại xét chặt dần, lạnh lùng và hùng
dữ. Hướng lan huyên đang nằm trên lưng dữ khánh đột nhiên dùng hết sức tung
ra một trường. Ơm, bước tường xích kim loại khẽ dùng lên. Bên ngoài, vân côn
tay cầm cây trường tiên nhướng mày, thoáng cảm nhận uy lực đòn tấn công, y
liền biết là người có tu vi thế nào xuất thủ.
Lập tức dơ tay bấm một đạo chỉ quyết đánh ra. Một số phi si tư cước xa có vẻ
không đủ sức để bay thoát ra, bị lốc xoáy hút đi, nện vào trên quả cầu kim loại
đang xoay tròn rất nhanh, vỡ thành từng mảnh. Trước cái chết của đám tiểu lâu
là đó, văn côn thậm chí còn không giao động mý mắt chút nào. Phóc! Hướng
lan huyên lại phun ra một ngụ máu tươi, vai và cổ của Giữ Khánh nhụng đầy
máu. Giữ Khánh vụi hết lên, không sao đâu, không cần nôn nóng.
Cho dù có rơi vào tay Vân Côn, hắn vẫn có rất nhiều chuyện muốn biết, hắn sẽ
không vội vã giết chúng ta. Chúng ta vẫn còn cơ hội trốn thoát. Hướng Lan
Huynh thở hồn hền không nói gì, trong lòng nàng biết không phải như vậy. Mọi
người đều hoảng sợ, với tu vi bán tiên cảnh giới của Hướng Lan Huynh cũng
không thể phá vỡ, tất cả bọn họ cùng lên chỉ sợ cũng vô ích. Nhìn thấy không
gian càng ngày càng nhỏ, hoặc là bị siết chết hoặc là tất cả đều bị bắt, phải làm
sao bây giờ?
Đây chắc là pháp bảo cây dòi kia. Để ta thử thoát thân trước xem sao, nếu như
linh thể của ta có thể dụ được vân côn xuất thủ, các người bảo vệ hắn giúp ta. Ô
ô đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi. Người biết chuyện đều nhanh
chóng phản ứng lại, y biết nhục thân của mình không thể ra ngoài. Nên muốn
dùng linh thể để đột phá vòng vây, một khi thu hút vân côn vùng dòi đánh y,
mọi người nơi này sẽ có cơ hội thoát thân. Còn nếu vân côn mặc kệ…
Linh thể của Y có thể sẽ chạy thoát. Còn về hắn trong lời của Y, mọi người quay
đầu nhìn Long Hành Vân, tự nhiên là chỉ gã. Long Hành Vân giật mình, vội
vàng nhìn qua vách tường dây xích kim loại đang ẩm ẩm siết chặt lại, nhị thúc,
không được đâu. Long Hành Vân, nếu có thể sống sót rời đi, người đừng có tùy
hứng nữa. Người phải nhớ kỹ, người đã không còn có tư cách để hành động bốc
đồng. Y không muốn tranh luận thêm gì và cũng không có thời gian để lý luận.
Ô Ô rước lời liền lướt ra khỏi phạm vi bao bọc của quang điều, thoát ra rất sức
khuát và kiên quyết. Y dốc toàn bộ tu vi dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao về
phía vách dây xích kim loại đang siết vào, hi vọng có thể tăng cơ hội thành công
lên lớn nhất. Quay lại, hướng lan huyền yếu ớt hô lên, nàng biết rất rõ ưu lực
vận xoắn của pháp bảo kia, nhục thân của Ô Ô đụng vào chính là tìm chết. Hoàn
toàn không cần thiết, nàng không biết nguyên nhân gì thúc đẩy Ô Ô liều mạng
như thế. Nhĩ thúc
Long hành vân thất thanh gọi to, nước mắt lập tức chào ra. Rất nhiều người
nhìn, sưỡng sờ, Dữu Khánh thì hết lên, đại sư, chuẩn bị. Người ta đã sẵn lòng
hy sinh mạng sống của mình để tìm một cơ hội cho mọi người chạy thoát, bọn
hắn phải quý trọng nó, nếu cơ hội sống sót đó thật sự xuất hiện thì sao? Không
thể lãng phí nó. Ơm ờm, Minh tăng, A-Lang đại cô cũng đồng loạt ra tay, muốn
hỗ trợ y để ra tăng cơ hội lên một chút. Ơm.
Ô ô đột nhiên hiện ra nguyên hình, giốc toàn lực lao vào vách tường. Bước từng
sợi xích không thể lỏng ra, còn thân thể Ô ô thì bị đụng bắn ra xương máu, bị
kéo vào trong không gian xoay tròn. Cơ thể liên tiếp bị va chạm, xương máu
không ngừng tuôn ra, cuối cùng một cơ thể sống sơ sơ đã bị đánh nát không
còn. Mọi người trong váng nhìn cảnh tượng này, thở cũng không dám thở, nhìn
thấy đoàn linh thể sáng trắng thoát ra khỏi nhục thân, lao về phía khẽ hở loáng
thoáng ẩn hiện trên bức tường xích.
Ai ngờ còn chưa có chạm tới khe hở đó thì đã bị hai khí xanh tím đang xoay
tròn như lốc xoáy đánh cho hét lên một tiếng à. Đau đớn! Kết quả giống như
những gì vừa xảy ra với nhục thân, đoàn sáng linh thể liên tục bị và chạm lên
bức tường xích nhiều lần. Sau mỗi lần đụng linh thể lại nhỏ đi rất nhiều, cuối
cùng hoàn toàn tan thành mây khói. Nhị thúc! Long hành vân ngây người, nước
mắt đầm đìa, chân cẳng mềm nhũn, được hoàng tu hùng dơ lệ nâng nỡ.
Mọi người sửng sốt không nói nên lời, Minh tăng dựng một bàn tay trước
ngược, niệm, Aji Đà Phật. Mây đen đã tan đi, người đứng trên đỉnh núi càng
thấy rõ hơn tình hình nơi xảy ra kinh biến. Nam Chúc nhìn thấy thì lo sợ, quả
cầu đó nhỏ đi là thế nào? Là có đánh nhau sao? Không phải là đám người lão
thập ngũ chứ. Ta không biết lão thập ngũ của người có ở đó hay không, nhưng
thanh thế như vậy tất nhiên là có cao thủ. Bất kể có phải là văn côn hay không.
Lão phu đều phải gặp hắn. Trong đôi mắt rõi về phía xa của văn khúc lộ Janette
mong đợi, ông ta vươn tay sang bên cạnh, nam béo, mượn kiếm dùng một lát.
Nhìn thanh thế này, nam chúc cảm thấy ngoài văn côn ra sẽ không còn ai khác,
gã nhanh chóng cởi thanh kiếm bên eo, dùng hai tay rừng lên.