Để tự cứu mình, hình như ta Linh đã móc chặt vào một số thứ trong cơ thể nàng
ta. Người làm như vậy giống như là cưỡng ép kéo ta Linh ra. Một khi nó bị
cưỡng ép lôi ra, đầu óc của hướng Lan Huynh cũng sẽ bị phá hủy. Minh Tăng
giải thích. Dữ khánh hơi kinh hãi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu cứ
để như vậy, cho dù ta, Linh không chiếm được thân thể của nàng, nó cũng có
thể làm khô cạn huyết khí của nàng. Mục ngạo thiết ở phía sau chật cất tiếng
nhắc nhờ.
Đầu to. Vừa nghe lời này, Minh Tăng là người kịp phản ứng trước tiên, đúng
rồi, con con trùng đó của ngươi là vật trí dương. Là khắc tin của tà vật, tà linh
này gặp nó tất nhiên sẽ có rúm lại, đến lúc đó ngươi có thể dùng biện pháp vừa
rồi để rút nó ra. Dữu Khánh há to miệng, nhìn mục ngạo thiết, muốn nói ngươi
thực sự đã đưa ra một ý kiến hay nhưng vô dụng, rồi quay nhìn Minh Tăng.
Cuối cùng chỉ có thể dang hai tay ra, hiện tại nó không ở đây.
Trong thời gian ngắn e rằng không tìm được, ta cũng không biết lúc nào nó mới
lại bay về. Hiện tại đầu to đang ở bên chỗ hoác lãng, nếu không có tin gì mới,
nó sẽ không quay về. Chỗ của hoác lãng bây giờ chẳng khác gì sao huyệt của
vân côn, có quá nhiều thủ vệ, rất khó tiếp cận, càng không phải nói đi tìm đầu
to. Oh oh đột nhiên nói, ta có một phương pháp có thể thử xem, đó là phục ma
chân ngôn. Khi nói điều này, ánh mắt y nhìn sang Dữu Khánh, ý tứ là…
Ngươi hiểu rồi đó. Vừa nghe được 4 chữ phục ma chân ngôn, dữ khánh và mục
ngạo thiết đồng thời dùng mình một cái. Thử xem phục ma chân ngôn có thể
khắc chế nó hay không. Nếu được, tiếp đó dùng hạt châu của ngươi để hấp thu
tả khí trong cơ thể nó. Đây là một phương án tốt, nhưng dữ khánh lại lắc đầu lia
lịa như chống bỏi, e rằng không dùng được phương pháp này. Mọi người đều
mở to mắt chờ hắn nói tiếp, chờ hắn nói ra lý do vì sao không được.
Nhưng Dữu Khánh chỉ một mực ấp A ấp úm không đưa ra lời giải thích. Hắn
nên nói về việc này như thế nào đây? Phục ma chân ngôn vừa cất lên, Hắn lập
tức sẽ bị bất tỉnh, còn làm sao không chế được hạt trâu? Nếu tà khí không toát
ra bên ngoài, tà linh trâu sẽ không chủ động đi hấp thu tà khí. Vì sao không
được? Ô ô đành phải hỏi ra. Dữu Khánh lập tức tìm cái cớ, dơ hạt trâu trong tay
ra, Phục ma chân ngôn cũng có thể chấn áp vật này.
Đây không phải hoàn toàn là lời nói dối, quả thực có khả năng đó. Vậy làm sao
bây giờ? Trong lúc mọi người quay mặt nhìn nhau, Dữu Khánh đột nhiên rất vui
mừng, vì có một con côn trùng lướt tới trong không trung, rồi hạ xuống bờ vai
hắn, mong điều gì tới điều đó, mẹ nó, đầu to trở về rồi. Không biết nó mang tin
gì về? Nếu đã quay về, nhất định là có tin tức gì đó. Bất kể tin tốt hay tin xấu,
trước tiên cứu người mới là quan trọng nhất.
Nhưng đúng vào lúc này, Bách Lý Tâm phi thân đến, khẩn cấp kêu lên, con Côn
kia tới rồi. Mọi người cả kinh khi nghe tin này, theo thông tin mà bọn Hắn có
được gần đây, vân Côn và con cự Côn đó là đang cùng đi tuần tra khắp nơi. An
Gi y và tô thu tử cũng bay về ngay sau đó, cũng để báo nguy. Bất kể là ô ô hay
Minh Tăng, hay là đám người Dữu Khánh, tất cả đều phi thân lên trên cây rõi
mắt nhìn ra xa, quả nhiên.
nhìn thấy bóng dáng cự côn từ phương xa bay về phía này. Bọn hắn không dám
dừng lại, nhanh chóng nhảy xuống. Sau mấy tiếng nhắc nhở, nhóm người nhanh
chóng rút vào trong một hang động sâu dưới lòng đất đã được bọn hắn tìm thấy
và xây dựng trước đó. Bộ phận che giấu cửa hang chuẩn bị sẵn lập tức được
dùng tới. Nơi này đã giúp bọn hắn tránh thoát mấy đợt tuần tra, bây giờ cũng
chuẩn bị trốn ở đây tránh né lần này. Nếu như bị phát hiện, bọn hắn cũng không
sợ vì có Thiên Dực lệnh trong tay.
Cùng lắm thì bỏ chạy. Nhìn về phía xa, Van Kohn chú ý tới một khu vực có địa
hình đặc biệt, khu vực này giống như đã bị cày sới lên trong một phạm vi rộng
lớn. Ở đó còn có một cái hố to, Y liền mắt nhìn qua liền nhận ra, đây là kết quả
lần trước Y truy sát hướng lan huyên tạo ra. Con mắt hơi xoay chuyển, Y đại
khái đã hiểu được, cười lạnh nói, đang chơi trò dưới ngọn đèn thì đen đây. Xem
ra bọn hắn quả thực ở nơi này. Chỉ chốc lát sau.
Cựu Côn liền dừng lại trên không trung rìa khu vực này, nó vòng qua lượn lại
trên rừng núi một lúc. Không thấy có thứ gì bị hút ra, nhưng tất cả mọi người
đầu nhận ra được, con Cựu Côn này chắc hẳn đã cảm ứng được cái gì đó. Cựu
nhân Kiều Hạp, Kha Mật đang khoanh chân đả toạ, cùng rất nhiều người lần
lượt đứng lên, xem ra là đã đè ép lại rồi. Thấy Cựu Côn không hút được tà khí,
vân Côn cất tiếng lẩm bẩm, rồi lập tức quay đầu lại, vẫy vẫy tay với phía sau.
Cửu hạp lập tức phủ phục xuống, mặt gian sát đến trước mặt y chờ nghe lời,
Kha Mật đã biến thành người lùn cũng tiến đến trước mặt y chờ lệnh. Vân Côn
chỉ xuống khu vực dưới chân, bọn hắn hẳn là đang trốn ở phía dưới, dẫn người
xuống tìm đi. Cửu hạp do dự nói, Thượng Tiên, trên tay bọn hắn có pháp bảo,
tốc độ quá nhanh, chỉ chúng sợ chúng ta đuổi không kịp. Kha Mật cũng gật đầu
tán đồng. Phải nói lời cảnh báo trước, nếu không, để bọn hắn chạy thoát.
Vị Thượng Tiên Hỉ Nụ vô thường này trách tội bọn họ thì sao? Văn Côn Hư
Lạnh nói, bản tọa ở trên này nhìn chằm chằm, các người chỉ việc ép bọn hắn
xuất hiện, cứ thoải mái tấn công là được. Lần này để bản tọa nhìn xem Thiên
Dực lệnh của bọn hắn nhanh, hay doi của bản tọa nhanh hơn. Cây doi trong tay
y rung lên, khí xanh tím lại nổi lên, phục, vùn lên thân cự Côn, cút sang một bên
đi, đừng ở đây cản đường. Cự Côn đau đớn diên lên ồ. ồ.
Lắc đầu vẫy đuôi rời đi. Văn Côn thì lơ lửng trên không trung nhìn xuống mặt
đất. Đám người kiu hạp tự nhiên là ùn ùn rời khỏi, tuân theo mệnh lệnh của Y,
ra lệnh cho đám đông dày đạc không trung hạ xuống triển khai lục soát, chỉ còn
lại phi xí tứ cước xả bai lượn trên trời. Ở chỗ sâu trong lòng đất, Bách Lý Tâm ở
bên một chiếc cối đá được đục ra, thi pháp tạo ra nước, chuẩn bị sẵn cho đầu to
theo ý của Dữ Khánh, một lát nữa sẽ nhờ đầu to nấu nước. Nhân thời gian dành
rỗi này.
Mục ngạo thiết lấy lá cây mình tiện thể đem vào, đây ra dùng, đầu to nằm trên
lá cây cào ra chữ. Còn Dữu Khánh thì lo lắng ngồi sổm bên cạnh hướng Lan
huyên, thấy nàng quá đau khó chịu nổi, hắn lại nhờ Minh Tăng xuất thủ. Theo
đề nghị của Dữu Khánh, Minh Tăng lại ấn lòng bàn tay lên lưng hướng Lan
huyên, lần này thi pháp không dám quá mạnh. Nhưng dưới sự chấn áp của Phật
Pháp, ít nhất cũng khiến tả linh trong cơ thể hướng Lan huyên ngừng sâm
chiếm, giúp hướng Lan huyên giảm bớt đau đớn.
Sau khi dần dần tỉnh lại, hướng lan huyên nhìn Giữ Khánh ở trước mắt đang lo
lắng cho mình, trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi hiện ra nụ cười hạnh phúc, vô
thức nắm lấy bàn tay Giữ Khánh. Không có gì khác, sau khi tỉnh lại, nàng nhắc
nhở mọi người, ta vật trong cơ thể ta bùng phát. Đúng lúc Vân Côn đi đến đây, e
rằng không phải trùng hợp, nếu đó là thủ đoạn của y, có lẽ nơi này không thể
trốn được. Đại Hòa Thượng, chuẩn bị sẵn sàng chạy đi. Giữ Khánh, yên tâm.
Bây giờ chúng ta có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, văn côn đuổi không kịp chúng
ta. Đúng lúc này, mục ngạo thiết gọi to, lão thập ngũ. Dữu Khánh quay đầu nhìn
lại, đứng lên tạm thời rời đi. Đi đến trước mặt mục ngạo thiết, Hắn nhận lấy
chiếc lá y đưa, sau khi xem xong nội dung bên trên, Hắn vừa vui mừng vừa lo
lắng. Vui mừng là, Hoắc lãng truyền tin đến nói, đã phát hiện tung tích của Văn
Khúc và Nam Trúc, theo lời kể của một số người sống sót.
hai người hình như cũng đang đi tìm đám người Dữu Khánh. Lo lắng là, sau khi
không tìm được đám người Dữu Khánh, Văn Khúc và Nam Trúc dường như lại
đang truy tìm tung tích của con cự côn kia, hình như đang đi theo hướng di
chuyển của nó. Bọn họ thật là gan lớn, e rằng sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì theo
thông tin hoác lãng được biết, trước đây không lâu phổ nhạ đã nhận được tin,
phổ nhạ nhất định sẽ truyền tin cho Văn Côn biết. May mà Văn Côn đang bay
khắp nơi, còn thông tin bên hắn được truyền thẳng tới.
có thể sẽ nhanh hơn một bước hoặc lãng nói bọn hắn tự nghĩ biện pháp ứng phó.