Sau một phen phát tiết để chút giận, vần côn cuối cùng chậm rãi thả cây doi tím
xanh trong tay xuống, rơi trên mặt đất, đồng thời cất tiếng trách mắng, đồ lười
biếng, còn không mau làm việc đi. Cự côn cất tiếng hú dài, rồi há to chiếc
miệng khổng lồ ra hút vào, nhưng tựa hồ đó không phải hút, chỉ là có cảm giác
đang hút mà thôi. Nhìn cây cỏ xung quanh như không bị lực hút nào, tuy vậy
mọi người lại cảm thấy trong nơi xa xăm giống như có thứ gì đó bị cự côn hút
vào trong miệng.
Nó đến từ khắp vùng đất đai rộng lớn xung quanh, phạm vi ảnh hưởng có lẽ
phải lên đến trăm dặm, nhưng dường như không có ảnh hưởng gì đến mọi
người. Tuy nhiên, có người dường như là ngoại lệ, ánh mắt mọi người đổ dồn
về phía khà mật, phát hiện trên người khà mật giống như có thứ gì đó bị hút ra.
À, cuối cùng khà mật cũng hết lên hoảng loạn. Hai tay khoanh lại trước ngược,
mặt đầy vẻ kinh hoảng, tựa như một nữ nhân đang tắm thì bất ngờ bị nam nhân
nhìn thấy.
Ánh mắt kinh hãi nhìn làn sương mù màu đỏ đen bị hút ra khỏi cơ thể mình,
nhìn con cựu côn trên bầu trời, có vẻ không rõ vì sao lại như vậy. Cự côn cũng
xoay chuyển phương hướng, như là đã phát hiện ra được mục tiêu chủ yếu,
chiếc miệng khổng lồ nhắm ngay về phía kha mật để hút. Mọi người đều ngạc
nhiên, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Vân côn cầm cây doi thần trong tay
cũng quay đầu lại nhìn kha mật, y cũng có chút kinh ngạc, cuối cùng lướt đến.
Hạ xuống trước mặt kha mật, nói
Người vậy mà đã thật sự đi vào đường ta đạo, trong cơ thể lại sinh sôi ra ta khí,
đã biến thành ta ma. Thượng Tiên, à! Hai tay kham mật ruôn dày, lão ta nhìn ta
khí bị hút ra khỏi cơ thể, không biết phải làm gì cho đúng, chỉ cảm thấy thể lực
của mình sắp bị hút cả. Lão ta hoảng loạn sợ hãi, cảm giác trống rỗng càng ngày
càng rõ, người ngoài không thể nào cảm nhận được. Nói chung, lão ta thấy rất
khó chịu. Lão ngẹ ngào lên tiếng, Thượng Tiên.
Ta không phải ta ma. Ta không chịu nổi nữa rồi, xin thượng tiên khai ân, nói vị
tiên tôn này tha cho ta đi. Thực ra, lượng ta khí trong cơ thể lão căn bản không
chịu nổi một lần hút của cự côn, vừa mới nói xong, ta khí trên người lão tựa hồ
đã bị rút sạch, không còn thứ gì thoát ra nữa. Sắc mặt kha mật trở nên trắng
bệch, thân thể lắc lưu muốn đổ, từ trong quần áo liên tục có đồ vật rào rào rơi
ra, đó là vô số các loại côn trùng. Không biết có bao nhiêu.
Ngoại nhân thực sự khó thể tưởng tượng nổi trên thân một người lại có thể giấu
nhiều con trùng như vậy. Hầu hết con trùng rơi xuống đều đã chết, một số ít còn
có thể nhúc nhích chân một lúc, nhưng cũng rất nhanh trở nên bất động. Như
vậy vẫn chưa hết, khà mật loạn chọng ruôn dày dơ ngón tay lên vạch qua vị trí
giữa gương mặt và cổ, móng tay sắc bén cắt ra một đường máu trên cổ. Hành
động này khiến vân côn giật mình, tưởng rằng lão ta tự sát. Nhưng mà không
phải.
chỉ thấy những con cổ mềm như nhộng bị khamật thi pháp ép ra ngoài qua vết
thương. Mài ra còn những đống nhuyễn trùng bị lão tanôn mửa ra khỏi miệng,
cũng giống như những con côn trùng kia, đám cổ này gần như đều đã chết.
Cảnh tượng đó trông rất kinh tẩm, khiến mọi người nhìn thấy đều có cảm giác
buồn nôn. Cùng lúc đó, gương mặt khamật biến đổi rất nhanh, hoặc có thể nói là
đang héo rút đi, toàn bộ cơ thể đều héo rút, nhỏ dần và thấp đi. Không lâu sau…
Kha Mật đã biến thành bộ dạng khác, quần áo trở nên rộng thùng thình, biến
thành một chú lùn cao hơn người lùn một chút. Lão ta ruôn giày loạn chọn một
hồi, sau đó sắc mặt tái nhật ngồi bệt trên mặt đất thở hồn hền. Mọi người nhìn
nhau, đây mới là bộ, dạng thực sự của Kha Mật ư. Vân Côn nhíu mày, y là
người có chút kiến thức, đại khái đã nhìn ra được tình huống này là như thế nào,
Kha Mật tu luyện một loại tà thuật nào đó.
Sở dĩ nhục thân có thể chứa đựng nuôi dưỡng nhiều con trùng như vậy là bởi vì
có tạ khí lão ta tu luyện ra tẩm bổ. Một khi tạ khí bị hút ra, chẳng khác nào loại
bỏ căn cơ sinh tồn của đám con trùng đó, tất cả chúng lập tức chết bắt đắc kỳ từ.
Nhục thân của Kha Mật không thể chứa đựng nhiều vật chết như vậy, không thể
không chút ra ngoài, nếu để chúng thối giữa ở trong cơ thể, lão ta sẽ không sống
nổi. Văn Côn dơ tay cách không chục tới, trực tiếp hút Kha Mật đến trong tay.
Thượng tiên tha mạng. Kha Mật không biết y định làm gì, sợ hãi mở miệng cầu
xin. Văn Côn không có ý gì khác, chỉ tự tay kiểm tra tình trạng cơ thể lão ta mà
thôi, kết quả phát hiện lão ta chỉ bị suy yếu. Không có gì đáng lo ngại, ít nhất Tu
Vy vẫn còn, chỉ là một ít năng lực điều khiển cổ chúng có lẽ không thể thi triển
được trong thời gian ngắn. Nếu tiếp tục tu luyện tà thuật này, sớm muộn gì sẽ
khôi phục lại? Y liền dơ tay đẩy lão ta ngã ra đất.
Đừng có làm như thể sắp chết đến nơi vậy, phục hồi sức lực thì ổn ngay. Sau đó
Y quay lại nói với Phổ Nhạ, Phổ Nhạ, ngươi lập tức chạy về chấn thủ lối ra tiên
phủ. Nếu phát hiện thấy bọn hắn xong qua thì báo ngay cho ta. Số còn lại theo
bản tỏa cửa Cá lớn đi tuần tra. Chỉ là mấy tên trộng vặt mà thôi, bọn hắn chạy
không thoát được. Vâng. Đám người dồn dập nhận lệnh. Phổ Nhạ quay người
lập tức bay đi một mình, khẩn cấp trở về khu vực lối ra tiên phủ.
Lượng lớn nhân mã ở gần đây sau khi nhận được mệnh lệnh liền rồn dập chạy
đến, kể cả Kha Mật và Cử Hạp. Tất cả đều theo Vân Côn bay lên lưng Cự Côn,
ngoài ra còn có mấy vạn con phi xí tứ cước xả cũng bay lên đậu trên nó. Bục!
Chức doi trong tay Vân Côn vụt lên thân Cự Côn dưới chân, bóng doi chỉ về
phía đám người dữ khánh chạy trốn. Cự Côn lập tức lắc người vẫy đuôi bay đi,
vừa đi vừa há mùm hút. Vân Côn đứng ở trên đầu Cự Côn.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, bàn tay y thỉnh thoảng lại bấm quyết đánh
ra, không ai biết y đang làm gì. Đám người Dữu Khánh không có chạy thẳng
theo một hướng, để đảm bảo an toàn, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của Vân
Côn, bọn hắn liền thay đổi phương hướng. Trên đường đi, bọn hắn bắt tù binh
để giò hỏi vị trí của mình, từ đó mới biết quả thực đã chạy rất xa, vì vậy, bọn
hắn lại đổi phương hướng bay về điểm hẹn gặp mặt đám người mục ngạo thiết.
Cho dù Minh Tăng có thể sử dụng Thiên Dực lệnh bất cứ lúc nào, nhưng bọn
hắn không dám thoải mái sử dụng, hình ảnh giải sáng trắng xẹt qua bầu trời quá
rõ ràng, rất dễ bị phát hiện hướng đi. Cho dù đám người hướng Lan Huyên có
thể bay đi, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa còn cần trốn tránh, nên
khi bọn hắn chạy tới điểm hẹn, đám người mục ngạo, thiết đã đến từ lâu. Hai
bên gặp lại nhau, đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy cả hai bên đều ổn.
Thanh Nga
Nhìn thấy hai sư huynh để tách ra khỏi nhóm, hướng Lan huyền không có tự
giác như những người khác, nàng cũng tự đi theo. Thấy hai người im lặng nhìn
mình, hướng Lan huyền bất mãn hỏi, có chuyện gì phải giấu ta. Nếu không cần
thiết, nên cùng biết mới tốt. Dữu Khánh nhìn sang mục ngạo thiết, để cho y tự
đánh giá.