Chỉ cần có thông tin từ Dữu Khánh, văn cô không có hứng thú gì đối với mấy
người kia, hắn có cần hay không. Y chẳng thèm bận tâm tới, Y chỉ hỏi vấn đề
mà mình quan tâm, ngươi còn có thể mở ra cửa linh phủ đại môn để ra ngoài
không? Dực! Minh tăng hô nhẹ một tiếng, quang sĩ phóng ra, con quang điều
kia lại xuất hiện. Văn cô hơi sừng sốt, rất muốn hỏi tên hòa thượng. Này, ngươi
nhện chơi trò thả chim này rồi sao?
Khoé mắt trợt thấy có động tác loáng qua, thấy hướng lan huyên đột nhiên cuốn
lên những người đã bắt được đó, Y bỗng thấy không ổn. Nhưng khi Y phản ứng
thì đã muộn, con quăng điều đó giống như Thuấn G chấp một cái đã vọt lên
không trung bay đi, kể cả nhóm người trên mặt đất đều biến mất. Dám! Văn
Côn tức giận gầm lên, lập tức cũng giống như Thuấn G đuổi theo. Nhưng tốc độ
có chênh lệch, không đuổi kịp luồng sáng kia, Y cách không đánh ra một trưởng
toàn lực.
Sức mạnh đòn tấn công từ xa của Y cũng không phải tầm thường. Nhanh, nhanh
lên, còn có thể nhanh hơn nữa, nhanh rẽ đi. Dữu Khánh đặt một tay trên vai
Minh Tăng, hét lên chói tai. Hắn có thể cảm nhận được hậu quả của việc lần đầu
tiên Minh Tăng điều khiển cho này, không xuân sảy chút nào. Nhìn thấy Vân
Côn đuổi theo ở phía sau tung ra đòn tấn công sấm sét, mà ông ta lại không biết
né tránh như thế nào. Minh Tăng không biết né tránh, nhưng ông ta biết thứ
khác.
Một bóng dáng huyễn ảo đột nhiên xuất hiện trong thiên địa, đòn đánh sấm xét
mặc dù đánh trúng nó, khiến nó biến mất. Nhưng đã cho ông ta có cơ hội điều
khiển Thiên Dực lệnh, ông ta quay đầu phất tay vung ra một đòn đáp lại. Uy lực
của một đòn đó không hề nhỏ, cũng có uy thế sấm xét. Vân Côn đang bay rất
nhanh vội lướt sang một bên tránh náy. Chỉ với một chút thời gian lãng phí đó,
khi Y nhìn lại về phía trước thì quang điều kia đã biến thành một điểm sáng nhỏ
lướt đi xa.
y chậm rãi dừng lại trong không trung, biểu cảm trên khuôn mặt biến đổi liên
tục. Sau một lúc nhìn chằm chằm phía sau, Dữu Khánh trợt thở phào một hơi
nhẹ nhõm, hắn quay đầu lại lắc đầu nhìn hướng lan huyên, vừa rồi thật sự quá
mức sợ hãi. Hắn sở dĩ thực hiện nước đi mạo hiểm này là bởi vì kế hoạch ban
đầu của hắn càng mạo hiểm hơn. Hắn vốn định lợi dụng danh nghĩa của cừu Vĩ
Hồ để ổn định vân côn, sau đó nghĩ cách cứu người và thoát thân, nhưng trong
phương án này có quá nhiều sơ hở.
Làm sao để vượt qua là cả một vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bại lộ
và gặp phải nguy hiểm, chưa kể Vân Côn vốn là một người đa nghi. Điều này
thể hiện rõ ràng qua việc Y vẫn không thể giải tỏa được nghi ngờ dù đã thẩm
vấn mong phá, Hán thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng chịu đựng một số nỗi khổ
về thể xác. Kế hoạch đã bắt đầu thực hiện, nhưng Minh Tăng lại đột nhiên chơi
đùa kích hoạt Thiên Dực lệnh, điều đó chẳng phải đã tạo ra thêm rắc rối sao.
Sau đó Vân Côn không tịch thu Thiên Dực lệnh mới là lạ.
Hơn nữa, đã sử dụng được Thiên Dực lệnh, sau này khi nào muốn chạy thì chạy,
hắn còn sợ lộ tẩy cái rắm gì nữa, cho nên tìm cách kéo người ra bỏ chạy. Nói
chung, may mà hắn phản ứng nhanh, quyết định dứt khoát trong tình huống mạo
hiểm. Đã chạy thoát rồi sao? Hướng lan huyền cũng thở phào một hơi, thực sự
cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhìn Dữu Khánh, không nhịn được nở nụ cười tươi
tắn, tình huống đã đến mức như vậy, hắn lại có thể cứu. Được mình ra khỏi tay
vân côn.
Nàng không thể giấu được sự tán thưởng trong ánh mắt, ngay sau đó viền mắt
lại ngân ngấn nước mắt, tên này thật sự đã liều chết tới cứu mình một lần nữa à.
Đám người ô ô ở trong quang đỉu đưa mắt nhìn quanh, tốc độ nhanh đến mức
bọn họ không thấy được cảnh tượng xung quanh, chỉ biết mình đang bay nhanh
trong tầm mắt mơ hồ, tất cả đều ngạc nhiên. Được rồi, đã đủ xa rồi. Dừng lại đi.
Nếu còn chạy nữa, coi chừng lại quay trở về. Nghe rũ khánh lên tiếng.
Minh Tăng lập tức ngừng điều khiển, quang điều nhanh chóng biến mất. Sau
khi bọn hắn hạ xuống một vùng rừng núi, Dữu Khánh lập tức lấy Thiên Dực
lệnh lại, hắn loay hoay gọi giực giực giực một hồi lâu. Nhưng nó vẫn chỉ như là
một mảnh kim loại bỏ đi, cuối cùng hắn giao lại cho Minh Tăng, ông ta thuận
miệng gọi một tiếng giực liền kích hoạt được Thiên Dực lệnh. Dữu Khánh
đương nhiên hỏi ông ta làm thế nào để kích hoạt, Minh Tăng nói rằng chỉ cần
thi pháp rót vào để kết nối.
Sau đó hô lên khẩu lệnh để kích hoạt là được, quá trình này giống hoàn toàn
những gì Giữ Khánh đã biết, nhưng vấn đề là Minh Tăng làm được, còn Hắn thì
không. Thực sự như gặp quỷ vậy. Hướng Lan Huyên ở một bên lắng nghe, sau
đó cũng cầm lấy làm thử, nhưng cũng giống như Giữ Khánh, không có tác
dụng, nàng không khỏi hỏi kỹ Minh Tăng về những chi tiết liên quan. Vân Côn
lơ lửng trong không chung bất động nhìn về phương xa, ngay ra như phóng, lại
để cho tên đó chạy thoát ngay dưới mý mắt mình rồi sao?
Chuyện xảy ra như vậy, y làm sao có thể không biết mình lại bị tên thám hoa
lang đó lừa gạt? Vấn đề là chính bản thân y nghĩ mãi không ra, mẹ nó, người có
Thiên Dực lệnh trong tay, đã có thể chạy trốn từ lâu, vì sao còn chơi trò để
người bị bắt rồi đến đây cứu đi? Có bệnh ư? Lẽ nào là thật sự đang đùa dẫn ta
hay sao? Việc này không thể coi là xảo trá, phải nói là dành quá sinh bệnh. Y
thực sự bị làm cho hồ đồ.
nếu không phải vì không thể tưởng tượng nổi có cách chơi bệnh hoạn như thế.
Y làm sao có thể để cho bọn hắn bỏ chạy mà không chút đề phòng chứ, bởi vì
người ta không cần phải bỏ chạy, kết quả thì sao, chỉ là đùa dẫn một hồi với kẻ
ngốc mà thôi. Một đám người lần lượt chạy đến, phổ nhạ rồi đám người kha mật
và cứu hạp dần dần đến đây, không có ai đến gần. Tất cả đều đứng nhìn từ xa,
đều đã nhận ra được, người ta đã chạy thoát, đích thân thượng tiên xuất thủ
cũng không thể bắt lại được.
Thượng Tiên hình như đã bị người ta đùa bớn, bọn họ không dám đến gần hứng
rủi do. Bọn họ cũng rất khó hiểu, đã có năng lực chạy trốn như vậy, đám người
thám hoa lang còn chơi đùa chò gì vậy chứ. Đại nhân, sau này còn bắt được
không? Cưu hạp nhỏ rộng hỏi Phủ Nhạ. Phủ Nhạ không nói nên lời, tốc độ như
vậy làm sao bắt được? Ngay cả Thượng Tiên cũng không bắt được nha. Vân
Côn tỉnh táo lại, mặt may âm chầm, cất lên tiếng hết sận dữ từ đáy lòng.
Cẩu thám hoa. Y tiện tay lấy ra một. Cây doi, nhẹ nhàng dung lên, trên cây doi
lập tức hiện lên hai khí một tím một xanh. Y dơ doi vung lên trong không trung,
cây doi nhanh chóng dài ra, trở nên rất dài. Y vù doi vù vù, vù vù trên bầu trời,
bóng doi lấp lóe giống như sấm xét giền vàng kết nối thiên địa, vô cùng chấn
động. Muốn chạy sao? Không dễ như vậy. Y cười nhạt, tiếng nói vàng vọng
trong thiên địa. Chẳng bao lâu.
Từ phía chân trời có gió mây vần vũ nổi lên, không lâu sau, bóng dáng cựu côn
xuyên qua mây gió hiện ra, bay nhanh tới đây. Còn chưa có đến gần, cựu côn đã
ngừng lại, lượng quanh vùng này, tạo ra cùng phong vù vù đè ép xuống, vô số
cây cỏ bị thổi bay, ngay cả những cây đại thụ che trời cũng phải cong mình sắp
gãy. Cự côn tự hồ e sợ những bóng doi lấp loáng trong thiên địa, không dám
đến gần. Vân côn lơ lửng trong bầu trời, không nơi chút giận.
Thấy non như vậy thì tức giận mắng, ta thấy người đã lười biếng quá lâu rồi. Y
phất tay vùng lên, bóng doi quất lên thân cự côn như xét đánh, phát ra âm thanh
rầm rầm như xét đánh. Cự côn ruôn dẩy, dường như rất đau đớn. Không phải
một doi là xong, vân côn tựa như đã nổi điên, điên cuồng quất ra hết doi này
đến doi khác. Đồ lười biếng, đồ lười biếng, đồ lười biếng. Từng bóng doi sấm
xét cắt qua bầu trời liên tục quất lên thân thể cự côn.
trên thiết liên bắn ra từng loạt đốm lửa. Cuối cùng cự côn cất lên những tiếng
dên dì ò, ò, ò, ò, như đang cầu xin thả thứ. Tiếng doi vụt, tiếng dên dì chú lên và
những lời mắng chửi không ngừng của vân côn vang vọng ẩm ẩm trong thiên
địa. Cùng với tình cảnh gió nổi mây bay do cự côn rãi rụa tạo ra, cảnh tượng
thật là đáng sợ. Cử côn có vẻ cực kỳ sợ hãi chiếc doi này, hai khí tím xanh trên
doi dường như có thể quất thẳng vào tận sương tủy.
tựa hồ có thể khắc chế nó, cho dù bị đánh liên tục, nó cũng không dám chạy
trốn hay kháng cự. Đám người phổ nhạ hoặc rõi mắt nhìn, hoặc quay nhìn nhau,
tất cả đều biết Thượng Tiên đang tức giận, không ai dám hài răng. Bất kỳ ai có
chút hiểu biết tính cách của Thượng Tiên đều biết rõ, tới gần vào lúc này rất có
thể sẽ bị Thượng Tiên vung ròi đánh chết.