Vân cô nhìn chầm chầm hướng lan huyên nói, quỳ xuống cầu xin đi, có lẽ bản
tỏa sẽ tha mạng cho người. Hướng lan huyên trong miệng đắng chát, lúc trước
nàng lo lắng đối phương đã đến, nhưng mãi mà không thấy Y xuất thủ nên cho
rằng Y không tới. Nàng đoán chừng khi đối phương biết được tin tức thì đồ ăn
đã lạnh rồi, cho nên mới dám ở lại đoạn hậu, thực sự không ngờ đối phương đến
nhanh như vậy. Y không xuất phát cùng lúc với đám người Phổ Nhạ, mà đến
sau một bước sao.
Nàng không biết bên phía Vân Côn có pháp khí truyền tin tức thời. Cây trăm
xanh ngọc nắm ngược trong tay càng được nàng giấu kỹ hơn một chút, không
dám để cho Vân Côn nhìn thấy. Bởi vì Hyland bị ám sát trước Vân Côn đều đã
nhìn thấy thứ này, nếu lần thứ ba nhìn thấy mà vẫn không quen mắt và nghi ngờ
thì không thể nào nói nổi. Nó có thể là hy vọng duy nhất để nàng thoát thân.
Nhưng nàng biết rất rõ, ngay cả người ở bên cạnh Y cũng ám sát thất bại 2 lần.
Khả năng thành công của mình sẽ rất mong manh, tuy nhiên, dù thế nào đi nữa,
nàng cũng không thể ngồi yên chờ chết, nàng phải tìm ra cơ hội làm thử một
lần. Nàng muốn thử bất kỳ biện pháp nào có thể có hy vọng. Ánh mắt nàng lấp
loe nghĩ giải pháp, nàng chật chú ý tới vầng sáng màu đen phía sau đối phương,
trong đầu chật hiện lên một người, đó là cải tự xưng là Chi Linh Đại Thánh
trong chư yêu chi cảnh. Nghĩ đến đây, đối mặt với yêu cầu miệt thị của đối
phương.
nàng đáp lại bằng những ngôn từ kỳ quái, nói chính xác là đang cao rộng thi
pháp tụng niệm ùm mani bá mễ hồng, ùm mani bá mễ hồng, ùm mani bá mễ
hồng. Âm thanh tụng niệm lanh lành vang vọng trong thiên địa. Phổ nhã sửng
sốt, không biết nữ nhân này đang làm cho quỳ gì. Vân Côn cũng thoáng sửng
sốt, có vẻ rất bất ngờ. Trong trận chiến ẩm ẩm, lúc này ô ô người đầy thương
tích, đã nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng ứng phó đối thủ.
Còn Kha Mật thì thỉnh thoảng cất tiếng cười khặc khặc quá dị. Rõ ràng đang
thoải mái dễ dàng, lão ta vẫn bộc lộ sở thích hành hạ những nhân vật cao cao tại
thượng này. Đối với Ô Ô mà nói, quả thực là không còn cách nào khác, lúc
trước đã bị phổ nhạ đánh bị thương, nếu không y sẽ không đến nỗi như thế này
khi đối đầu với Kha Mật. Đúng vào lúc này, âm thanh tụng niệm kia vang vọng
tới, Kha Mật đang phi thân giữa không trung dơ tay sắp tung ra một trường đột
nhiên cười không nổi nữa. Gương mặt cứng đờ.
ánh mắt nhìn thẳng đam đam, sau đó rơi xuống đất như một con rìu đứt dày.
Cũng rất tình cờ, lão ta rơi xuống đúng vào lúc Ô Ô vụt doi tới, vì vậy doi vụt
hụt vào khoảng không. Nhìn thấy khà mật đột nhiên rơi ẩm xuống đất, Ô Ô
sửng sốt, không hiểu có chuyện gì xảy ra, Tuvi đến trình độ này, gần như không
thể xuất hiện sai lầm như vậy, chứ khi bị người khác đánh rơi. Trận chiến rừng
lại, Y liền nghe rõ tiếng tụng niệm kia, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đó là Phục ma chân ngôn. Y cũng biết chân ngôn này, vấn đề là lão ma đầu Kha
Mật trước mặt vậy mà cũng bị Phục ma chân ngôn gây ảnh hưởng. Ô ô vừa
ngạc nhiên vừa vui mừng. Ngạc nhiên chính là lão già Kha Mật này bị người ta
gọi là ma đầu nhiều năm. Vốn cho rằng đó chỉ là cái tên đặt cho lão ta vì cách
hành động tàn ác của lão, thật sự không ngờ tới lão ma đầu này thật sự đã nhập
ma rồi. Vui mừng chính là đã tìm được phương pháp đối phó lão ma đầu này.
Vậy thì cần gì phải khách khí chứ, y lập tức quất mạnh một doi về phía lão ta.
Kha mật rơi xuống mặt đất, cơn đau làm lão ta tỉnh táo lại không ít, nhìn thấy
ngọn doi vụ tới, lão ta nỗ lực né tránh, nhưng vẫn chậm một chút, một vết máu
thật sâu xuất hiện trên lưng lão ta. Lão ta muốn phản kích, nhưng âm thanh tụng
niệm kia lại khiến đầu lão chóng váng, không chỉ có lão ta. Ngay cả đám con
trùng trên người lão cũng trở nên sao động và bất an bởi tiếng tụng niệm đó.
30:08
Những hình ảnh nhìn thấy trong mắt xuất hiện bóng trồng, đầu đau muốn nứt cả
da, đâu còn có thể. Chiến đấu, tiếp tục ở lại đây chính là muốn chết, lão ta lập
tức liều mạng phi thân bay đi, nhanh chóng trốn thoát mới là quan trọng nhất.
Chạy đâu cho thoát? Oh oh quá lớn, muốn đuổi theo, nhưng khi quay đầu lại
nghe được âm thanh đánh nhau cách đây vài giảm. Đó là âm thanh đánh nhau
sau khi Hoàng Tu Hùng và Long Hành Vân bị đuổi kịp, ngay từ đầu y đã nghe
được và chú ý đến.
Từ động tĩnh Y liền biết hai người chưa thể chạy thoát, tuy nhiên, Y bị Kha Mật
cuốn lấy nên không thể đến đó hỗ trợ. Lúc này, Y sợ hai người gặp chuyện nên
không thể bận tâm đuổi theo Kha Mật, nhanh chóng bay về phía có rào chành.
Hoàng Tu Hùng và Long Hành Vân Quả Thực đã bị ép đến cùng đường, trên
người đầy máu và vết thương, không còn hy vọng đột phá được vòng vay, liều
mạng chống đỡ trong vòng vay, dãi ruộ như khốn thú. Ô Ô thấy vậy, lập tức
sông đến hỗ trợ.
Trong lúc từ trên không trung lao xuống, Y Liet nhìn về phía bầu trời xa xa và
nhìn thấy được một cảnh tượng khiến Y sợ hãi, đó là hình ảnh hướng lan huyên
đối đầu với Vân Côn. Dữu Khánh đang cầm một miếng sắt phế liệu ra sức hô
giực giực giực, đột nhiên trận mắt ngã xuống, Thiên Dực lệnh trên tay cũng rời
tay rơi xuống, được Minh tăng phản ứng nhanh chục lại. Lúc trước Thanh Nha
thấy Hắn cứ lầm bẩm giực giực mãi không rứt, thật khó chịu, nên hỏi Hắn đang
làm gì.
Dữu Khánh trả lời rằng có thể thoát khốn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào
thứ trên tay này, vì vậy Minh tăng biết thứ này có thể có tác dụng trọng yếu gì
đó, nên nhanh tay bắt lại. Ngoài hắn ra, mục ngạo thiết cũng ngã xuống, mắt
trợn trắng. Hai người vẫn bị vấn đề cũ, không chịu nổi ảnh hưởng của phục ma
chân ngôn, nhìn mức độ nghiêm trọng, có vẻ như nhập ma còn sâu hơn cả khà
mật, suyết chút nữa đã phải bất tỉnh. Những người khác không biết lý do, chỉ có
thể nhanh chóng hỗ trợ đỡ lấy.
lo lắng xương cũng chỉ vỗ ích. Tụng niệm Trần Ngon một lúc, hướng Lan
huyền thấy Vân Côn ở đối diện rất bình thường, Nàng Liên biết mình đã đánh
giá sai. Người ta căn bản không bị mình tác động, nhưng Nàng cũng không còn
cách nào, chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi. Trăm chú nghe một chút Vân
Côn trợt chậm rãi nói, là phục ma Trần Ngon. Thân hình lão ta đột nhiên lói lên,
hướng Lan huyền kinh hãi bỏ chạy, nhưng không thể chạy thoát, bị một tay bóp
lấy cổ.
Tựa như lúc trước khà mật bóc cổ Phượng Quan Vân vậy, sức mạnh tuyệt đối
khiến cho nàng không hề có một chút sức lực phản kháng nào, mặt đỏ bừng lên,
có vẻ chịu không nổi. Cây châm giấu trong lòng bàn tay mấy lần muốn đâm ra
ngoài, nhưng cuốn cùng vẫn nhịn lại, đây không phải thời cơ tốt nhất. Cử động
khó khăn, thậm chí rãi rụ cũng khó khăn, làm sao có thể khiến đối phương tổn
thương. Ô ô xuất thủ đánh giết một đám, giải cứu cho Long Hành Vân và
Hoàng Tu hùng song, ngước lên nhìn về phía bên kia.
Thoáng thấy hướng lan huyên đã rơi vào ma chảo của Vân Côn, Y sao dám suy
nghĩ thêm gì nữa, cũng không thể trách Y bất nhân bất nghĩa, Y lập tức trốn,
vào trong rừng, mang theo hai người chạy trước đã rồi nói tiếp. Nhưng lượng
lớn phi xí tư cước xả bay đến đây cũng rất đáng ghét, động tính quấy nhĩu khiến
bọn Y không thể ẩn dấu hành tung, đành phải cưỡng ép xong phá vòng vây để
rời đi. Vân Côn bóp cổ hướng lan huyên, nhìn trái nhìn phải rồi quay đầu hỏi
Phù Nhạ, người còn ở đó làm gì?
Quả nhiên quay lại là để cứu mình, hướng Lan huyền rất muốn mắng hán hồ đồ,
mắng hán không biết lượng sức nhưng viền mắt vẫn ưởng đỏ lên. Ngẫm nghĩ
lại, đây không phải là lần đầu tiên tên này cứu mình, lần trước từng cứu mình
một lần khỏi tay vân côn, một lần cứu mình trong bách hoa tiên phủ. Sống trong
tu hành giới, nơi lòng người khó dò, có một người có thể không để ý đến an
toàn của bản thân để nhiều lần cứu mình, cảm giác đó thật ấm áp trong thế gian
bạc béo này.
sự bất an trong lòng biến thành những cảm xúc khó tả, đôi mắt ừng đỏ nhìn
chầm chầm tên tiểu tử để riêng mép đang làm bộ làm tịch kìa. Văn Côn cưng
rắn nói, trước tiên ngươi hãy nói rõ ràng lai lịch của ngươi đã, nếu không, đừng
trách bản tỏa không khách khí. Rọng điệu Dữu Khánh càng cưng rắn hơn, chỉ
ngón tay về phía hướng lan huyên, đừng có cứ mở miệng sưng bản tỏa với ta.
Ta khuyên ngươi phải hiểu rõ tình hình, nàng đạt đến cảnh giới bán tiên là nhờ
cữu vĩ ban cho.
Nếu như nàng thiếu đi một sợi tóc, cữu vĩ sẽ không, bỏ qua cho ngươi. Bắt giữ
người không phải cách nói chuyện, đó là uy hiếp, trước tiên thả người ra. Thế
nào, ngươi còn sợ chúng ta bỏ chạy hay sao? Cửu vĩ giúp cho hướng lan huyên
đạt cảnh giới bán tiên. Kha mật và cừu hạp quay mặt nhìn nhau, coi như đã nhớ
kỹ tên này. Đôi mắt thâm chầm của văn côn lấp lóe, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng,
với thực lực mà mấy người này bộc lộ ra đến nay.
có mình đích thân tỏa chấn ở đây. Bọn hắn cân bản không thể chạy thoát, còn
nếu thật sự ẩn dấu thực lực, có lẽ vừa rồi bọn hắn sẽ không chạy chối chết, vì
vậy y buông cổ hướng lan huyên ra. Khi dơ tay đẩy hướng lan huyên đi, thừa
dịp có thân thể nàng che chắn, đầu ngón tay y hất một cái. Trong chiếc túi sáng
bóng ánh kim loại treo nơi thắt lưng bay ra một vật thể màu đen đỏ to như trứng
gà, không thể nói rõ nó giống cái gì.
quả cầu nước đó vặn vẹo trông như một sinh vật sống nhúc nhích. Đầu ngón tay
y vạch rất nhanh, vạch nó ra thành một phù chú dạng sương mù, tiếp đó khi bàn
tay đẩy hướng lan huyên chạm vào lưng nàng thì lặng lẽ vỗ nó chìm vào trong
cơ thể hướng lan huyên. Hướng lan huyên đã nhận ra dị thường, nhưng không
cảm thấy cơ thể có điều gì quá khác lạ. Nàng vừa thoáng quay đầu lại nhìn y thì
người đã theo lực đẩy bay đến trước mặt dữ khánh, lúc này đã được tự do, nàng
tự thi pháp lơ lửng trong không trung.
Người không sao chứ. Dữu Khánh quan tâm hỏi một câu. Hướng lan huyên vừa
cảm động vừa lùm hắn oán trách, không sao. Đối với nàng mà nói quả thực là
không sao, vừa mới đối mặt đã bị Vân Côn chục vào trong tay, và có thể là bởi
Vân Côn có ý đồ khác với mình nên y không hạ nặng tay với nàng. Nàng
chuyển ánh mắt nhìn về phía Minh Tăng, muốn biểu đạt lòng biết ơn, bởi vì vào
thời điểm này người nào có thể mạo hiểm đến đây cứu nàng người đó là đang
đánh cực mạng sống của mình. Tuy nhiên,
Nàng phát hiện thấy Ming Tang đang tập trung quan sát một vật trên tay, nhìn
vật này có phần quen mắt, nhìn kỹ, đây chẳng phải là tấm Thiên Dực lệnh của
cậu thám hoa sao. Nàng thắc mắc không hiểu tại sao nó lại nằm trong tay Ming
Tang, nhìn biểu hiện của Ming Tang như vậy, hình như đang suy nghĩ. Ming
Tang quả thực đang nghĩ ngợi về tấm Thiên Dực lệnh này, bởi vì Dữu Khánh
nói rằng vật này là chìa khóa để xem mọi người có thể chạy thoát khỏi tay vân
côn hay không, nên ông ta tự nhiên muốn nỗ lực một phần sức lực.
Ông ta đã thi pháp xâm nhập điều tra bên trong, trong lúc dùng ý niệm giò xét,
ông ta cảm thấy ý niệm của mình dường như chạm vào thứ gì đó mơ hổ sâu xa.
Ông ta thắc mắc không biết đó là cái gì, vì vậy không khỏi tập trung tinh thần
để cảm nhận, cho nên không để ý thấy ánh mắt tỏ lòng biết ơn của hướng Lan
huyên. Vân Côn đã thả người đi, tự nhiên không dây dưa gì nữa, y hỏi thẳng,
người quen biết cữu vĩ hả? Dữu Khánh, người nghĩ sao?
Một câu trả lời có vẻ hơi hợp nhưng thực tế trong đầu hắn đang rất nhanh tính
toán cách thức ứng đối. Hắn biết một khi câu trả lời của mình có sơ hở, ad sẽ
không lừa được y và phiền phức sẽ ập đến. Vân Côn là bản tọa đang hỏi người.
Dữu Khánh biết đối phương sẽ không dễ dàng tin tưởng, trong câu hỏi vẫn có ý
thăm dò, vì thế trả lời, cữu vĩ nói chúng ta tới đây tìm cô No. Nếu người là cô
No, vậy chúng ta đã tìm đúng người. Nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù không dám dễ
dàng xác nhận.
Nhưng ngoài người da, ở đây không còn ai giống cô No hơn nữa, ta đoán chừng
chắc là đúng rồi. Vân Côn bình thản nói, tìm bản tọa làm gì? May mà trước đây
đã nghe dã tiên nói tới một ít tình huống, nếu không thật sự không dễ ứng đối.
Dữu Khánh biết đối phương vẫn còn đang tham dò nhằm xác nhận nên trả lời,
nếu người là cô No, ngươi nên biết vì sao cô ấy nói ta tới tìm người. Vân Côn,
bản tọa có biết hay không là chuyện của bản tọa?
Vấn đề là ngươi làm sao để chứng minh ngươi là người được cữu vĩ phải tới.
Dữu Khánh, lối vào tiên phủ này do ta mở ra, ngươi cho rằng nếu không được
cữu vĩ chỉ điểm, ta có thể mở ra sao? Vân Côn, Ngươi đã gặp cữu vĩ. Dữu
Khánh, Đương nhiên đã gặp. Hắn vừa nói ra lời này, trong mắt Vân Côn tức thì
lộ ra nét dữ tận, khóe miệng nhét lên nụ cười lạnh, ngươi nói dối. Nếu ngươi
nhìn thấy cữu vĩ, tới đây gặp bản tỏa sẽ không phải là ngươi, mà chính là cữu vĩ.
và thế giới bên ngoài cũng đã trời long đất lờ. Sát ý và sự phẫn nộ lập tức bùng
lên, Y liền muốn động thủ. Dữu Khánh rất bình tĩnh, câu nói tiếp theo lập tức
xua tan sự phẫn nộ của Y, người suy nghĩ nhiều, có phải người cho rằng ta có
thể rời khỏi bồng lai thì cừu vĩ cũng có thể ra ngoài hay không? Cô ấy ra không
được. Cô ấy đã bị Đại Thanh Nữ dùng chấn linh chung chấn áp, đây cũng là
mục đích cô ấy để cho ta tới tìm người. Đại Thanh Nữ, chấn linh chung
Đám người phổ nhã chưa từng nghe nói đến, bọn họ mở to đôi mắt lắng nghe,
rất sợ bỏ sót thông tin nào đó quan trọng. Giáng vẻ như đã được mở rộng tầm
mắt, ánh mắt nhìn Dữu Khánh không bình thường nữa, hóa ra hắn thực sự là
người rất có lai lịch. Người và vật đó vừa được nhắc tới, Vân Côn tức thì sưởng
sốt, mai lập tức kinh nghi hỏi, Đại Thanh Nữ vẫn còn tại bồng lai. Dữu Khánh
gật đầu, đúng vậy. Vân Côn cao máy nói, nếu Đại Thanh Nữ còn ở đó, tìm ta
cũng vô ích.
Rõ ràng Y tự nhận mình không địch lại. Cửu Vĩ lợi dụng ta khí khiến chấn Linh
Trung suy giảm uy lực đáng kể, chỉ dựa vào chấn Linh Trung là không thể chấn
áp được Cửu Vĩ. Vì thế Đại Thanh Nữ cũng tiến vào chấn Linh Trung để tăng
cường sức mạnh chấn áp. Bây giờ Cửu Vĩ và Đại Thanh Nữ đang ràng co với
nhau ở trong chấn Linh Trung, không bên nào hơn bên nào. Ngươi chính là
người sẽ phá vỡ cần đối. Cửu Vĩ vốn dĩ không bị tà hóa và cũng không bị chấn
áp.
Kế hoạch ban đầu là chuẩn bị cho trường hợp sau này bị vây khốn tại bồng lai.
Sắp xếp phương pháp mở ra phong ấn để thoát thân, nhưng dữ khánh lại dùng.
Ngon từ để thay đổi thành đây là kế hoạch mà cữu vĩ sắp xếp sẵn cho cô nô.
Hướng Lan huyên nghe vậy thì sừng sốt, ngay sau đó thầm khen đây là một
diệu chiêu, nếu nói theo kế hoạch vốn có của cữu vĩ sẽ rất dễ dàng lộ tẩy. Bởi vì
không biết cụ thể cữu vĩ đã dặn dò vân côn điều gì, nếu đối chất sẽ dễ dàng lộ
tẩy.
Hắn trực tiếp biến đổi kế hoạch thành như vậy thì lại khác, bây giờ hắn nói cái
gì chính là cái đó, Vân Côn không có cách nào để xác minh. Nàng liếc nhìn Giữ
Khánh, trong lòng lẩm bẩm, cái tên này. Vân Côn chầm mặc một lúc, rồi trượt
nhìn thẳng vào mắt Giữ Khánh, ngươi có cách đi ra ngoài không? Đã biết Y sẽ
hỏi điều này, Giữ Khánh đang định đáp lời, bắt trượt nghe Minh Tăng ở bên
cạnh hô nhỏ một tiếng giực, hắn vừa định quay đầu nhìn sang xem ông ta có ý
gì.
đột nhiên trước mắt lóe lên sáng ngời, một đôi cánh bạch quang hư huyễn hiện
ra, một con quang điểu bao trùng bọn Hắn, trông khá thanh khiết. Dũ khánh
sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bàn tay Minh Tăng, đúng vậy, quả
thực là Thiên Giực Lệnh. Hắn ngạc nhiên, tại sao Thiên Giực Lệnh lại nằm
trong tay Minh Tăng chứ, lúc trước Hắn không có để ý đến, thậm chí quên cả
Thiên Giực Lệnh, bởi vì nó không đáng tin cậy, không thể trông mong vào nó.
Đến đây, vấn đề đã xuất hiện.
Tấm Thiên Dực lệnh không đáng tin cậy đó tại sao lại được vị đại hòa thượng
này kích hoạt dễ dàng như thế. Lúc trước hắn gào giát cổ họng cũng vô ích, bây
giờ người ta chỉ cần nói một tiếng nhẹ nhàng là đủ. Lúc cần không dùng được,
thời điểm này lại kích hoạt lên, là đang dẫn chơi sao. Minh tăng ngẩng đầu nhìn
xung quanh, nhìn quang điều tỏa ra từ trong tay, rất kinh ngạc, đây là lần đầu
tiên ông ta nhìn thấy nó, trước đây cận bản không biết sử dụng như thế nào.
Ông ta chỉ thử dùng ý thức kết nối với thứ gì đó mơ hồ, sâu xa ở bên trong tấm
thẻ sát, thấy kết nối không xuân sẻ, ông ta liền tăng cường thêm Phật Pháp. Sau
khi kết nối thuận lợi, thấy không có gì xuất hiện, nghĩ đến việc Dữu Khánh hô
giực giực giực, ông ta cũng thử gọi một tiếng giực, kết quả là như vậy. Nhưng
ông ta không biết phải làm gì tiếp theo, nên không khỏi nhìn sang Dữu Khánh.
Hướng Lan Huyên cũng há hốc mồm sừng sốt, không phải nói tấm Thiên Dực
lệnh này đã mất linh rồi sao?
Tại sao vị Đại Hòa Thượng này vừa mở miệng liền hiệu nghiệm, đùa cái gì vậy
chứ? Trên trời dưới đất, thật nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy đều sưởng sốt,
không biết đó là cái gì, một con quang điều to lớn, thoạt nhìn thật là thần bí và
lợi hại. Thiên Dực Lệnh Vân côn thoáng kinh ngạc ngây người, ánh mắt nhanh
chóng nhìn chằm chằm vào tay Minh Tăng, trong mắt đầy vẻ khó tin, tấm sắt
nát đó lại chính là Thiên Dực Lệnh sao? Trước đây y từng nhìn thấy Thiên Dực
Lệnh
nhưng bây giờ lại không thể nhận ra được nó.