Bán Tiên

Chương 1475




Phổ nhạc hơi có vẻ bối rối, đáp vâng rồi nhanh chóng lướt đi, lao thẳng theo

hướng ô ô bỏ chạy. Ánh mắt vân cô lại quay về trên khuôn mặt hướng Lan

huyên, xem ra người quả thực đã tiến vào chư yêu chi cảnh. Chúng ta phải nói

chuyện với nhau mới được. Ánh mắt y chuyển xuống thân hình của hướng Lan

huyên, quan sát mấy lần, nói với ẩn ý sâu xa, người không phải là yêu, người là

con người thực sự nha. Người hẳn là nữ nhân mạnh nhất trong số bọn họ phải

không? Quả thực rất nữ tính.

34:00

Người nói xem, bây giờ không ra ngoài được rồi, có phải nên có kế hoạch cho

tương lai hay không? Hướng lan huyên gương mặt đỏ bừng, bị ánh mắt quan sát

và lời nói đầy ẩn ý của y làm cho trong lòng sợ hãi, nàng đã hiểu được ẩn ý

trong lời nói của đối phương, coi như đã rất rõ ràng. Một tiếng ẩm vang lên, ba

người Ô Ô không thể chạy thoát, bị Phổ Nhạ đánh ngã ngay tại chỗ, bọn họ

không bị giết, cô ta muốn bắt sống, nhất là Ô Ô.

người đã từng tiến vào tiên phủ khác. Nhìn thấy Thủ Hạ đã bắt sữa ba người,

Phổ Nhạ lập tức đến một điểm do chiến khác, lại chỉ cần một chiêu đã đánh gục

A-Lang Đại Cô, người đang đánh nhau với Kiều Hạp. Không thấy những người

khác, Phổ Nhạ vừa sợ vừa giận, hỏi những kẻ khác đâu. Kiều Hạp có chút bối

rối, ta lập tức đuổi theo. Nói xong lập tức chạy đi, đối phương đang tức giận,

phải tránh né.

Y cũng không nghĩ tới trong tình huống này lại gặp phải người chấp nhận hy

sinh ở lại đoạn hậu, nên không thể giữ chân tất cả.

Các bạn đang nghe chuyện bán tiên của tác giả Dược Thiên Sầu tại thư viện

Sách nói miễn phí, chuyện Đọc Việt chấm con. Chương 1475, còn tốt hơn tất cả

đều không ra được.

Trên thực tế, mấy người Minh Tăng là nhóm duy nhất thoát khỏi truy sát. Nhóm

người luồn lách rất nhanh giữa núi non trùng biệt. Dữu Khánh yếu ớt mở mắt ra,

đột nhiên giật mình tỉnh lại, ướn người thoát khỏi tay bách lý tâm, đứng lên, hét

lớn, dừng lại. Tiếp đó mục ngạo thiết cũng từ từ tỉnh lại. Minh Tăng mang theo

mọi người hạ xuống, nói với hắn, hiện tại còn chưa đi được xa, vẫn có thể bị

phát hiện. Dữu Khánh nghiêm mặt nói, Đại Sư

Bọn họ không thể là đối thủ của Vân Côn, ta phải quay lại, ngay dẫn họ đến địa

điểm hẹn đi. Thanh Nha Tức Thì thở dài nói, bọn họ không phải là đối thủ của

Vân Côn, người chạy đến đó có ích gì. Chẳng phải sẽ góp thêm một cái mạng

sao. Đừng có lộ sộn nữa, chạy nhanh đi. Dữu Khánh không để ý tới Y, nghiêm

túc nói với Minh Tăng, đối với Vân Côn, ta biết một số điều mà các người

không biết, ta đến đó còn có khả năng cứu được bọn họ. Nếu là người khác.

Hắn có thể sẽ không quan tâm, nhưng hướng Lan Huynh và A Lang đại cô lần

lượt đoạn hậu cho hắn thoát thân mà gặp nạn, hắn không thể cứ chờ mắt nhìn

hai nữ nhân đó chịu đau khổ, mấu chốt là chính hắn không làm được. Lão thập

ngũ, mục ngạo thiết còn muốn nói gì đó. Dữu Khánh dơ tay ngăn lại, thoáng

nhìn qua tam tốc ô tiểu thanh trên bờ vai Y, lại lấy đầu to ra đưa cho Y, các

người đến điểm hạng trước đi. Nếu như có thể thoát thân, ta sẽ chạy đến đó gặp

các người.

Nếu lâu không thấy ta đến thì đừng lo lắng cho ta. Trong 10 ngày, ngươi hãy

nghĩ cách tìm được lão thất. 10 ngày sau ta sẽ nghĩ cách sẫn dụ Vân Côn rời

khỏi lối ra. Đó là cơ hội để các người đi ra ngoài. Nếu có thể thoát thân, ta sẽ đi

cùng các người. Nếu không thấy ta thì đừng để ý gì cả. Mục ngạo thiết còn

muốn nói gì đó, nhưng đã bị hắn chặn lại, còn tốt hơn tất cả đều không ra được.

Tình hình có lẽ sẽ không tệ đến thế. Vân Côn muốn biết rất nhiều chuyện.

trong thời gian ngắn y sẽ không giết ta, đến lúc đó có thể nói đầu to liên lạc với

ta.” Hán dùng ánh mắt ra hiệu như muốn nói người đã hiểu rồi đó. Mục ngạo

thiết hiểu ý, chỉ về phía hoắc lãng, không khỏi chầm mặc. Minh Tăng đột nhiên

nói, để Bần Tăng đi theo người một chuyến. Có Tu Vi của Bần Tăng hỗ trợ,

người xử lý tình huống sẽ nắm chắc hơn một chút. Ông ta nói với mọi người,

các người đến điểm hẹn trước đi. Dữu Khánh giật mình, vội nói, Đại Sư

Ngài không thể không đi cùng bọn họ. Minh Tăng lập tức lấy ra nguyên nhân

không thể không đi, đó là một chiếc lọ kim loại, đưa cho mục ngạo thiết. Dữu

Khánh đã từng thấy chiếc lọ này, vừa nhìn liền biết là cái gì. Mục ngạo thiết

sửng sốt một chút, cầm lọ nhỏ thi pháp giò xét, đã hiểu được, Minh Tăng giao

phương pháp đi ra ngoài cho mình. Đại sư! Thanh Ha còn muốn khuyên nhủ,

nhưng Minh Tăng đã thi pháp cuốn lấy Dữu Khánh rồi nhanh chóng phóng vuốt

lên trời rời đi.

để lại một nhóm người trên mặt đất ngơ ngác nhìn theo. Tô thu tử nhìn theo với

ánh mắt đầy kính ngưỡng, cất lời cảm khái, thám hoa lang không hổ là thám hoa

lang. Thanh nhà vỗ vỗ chán, phôn ra một câu, không hổ cái giám. Mục ngạo

thiết im lặng nắm chặt lọ nhỏ, y biết trách nhiệm của mình trọng đại, không chỉ

cần tìm được lão thắt. Thậm chí có thể còn phải phối hợp hành động với lão

thập ngũ, vì thế lập tức chầm giọng nói, đi thôi. Y phi thân rời đi.

đám người Bách Lý Tâm lập tức theo sau. Này! Thanh Nha gọi một tiếng, phát

hiện không có ai để ý đến mình, tất cả bọn họ đều rời đi với mục ngạo thiết. Chỉ

để lại Y Lẻ Loi một mình, không còn cách nào khác, Y Đành phải nhanh chóng

phi thân đuổi theo. Trên không chung, Dữu Khánh thở dài, Đại Sư, Ngài không

cần phải làm vậy, ta đi chuyến này có thêm một người hay bớt một người đều

không ảnh hưởng gì. Minh Tăng, có một chuyện chưa nói cho người biết.

Vị cố nhân đó của người đã nói rồi, chuyến đi này của bần tăng, mục đích chủ

yếu là để bảo vệ người. Dữu Khánh sưởng sốt, trong lòng nghĩ thầm, mình

quan, trọng như vậy sao? Phía trước có tiếng gió rít cất lên, một bóng người to

lớn vọt tới, đó là Phổ Nhạ, cô ta đã phát hiện ra bọn hắn. Dữu Khánh lập tức thi

pháp hết lên, cút ra, nói vân cô đến gặp ta. Phổ Nhạ tức giận, nhắc tay đánh ra

một đòn.

Một bóng ảo ảnh khổng lồ của Minh Tăng đột nhiên hiện ra, bị một đòn đó đè

ép biến mất, ngay sau đó Minh Tăng phất ống tay áo rộng thùng thình của mình

ra, đánh ngược lại một đòn. Vân Côn đang lơ lửng trên không quay đầu nhìn lại,

hướng lan huyền bị y bóp cổ trong tay cũng liếc mắt nhìn tới, đều nhìn thấy ảo

ảnh khổng lồ đột nhiên hiện ra kìa. Nghe tiếng chấn động ầm ầm vang lên, Vân

Côn hừ một tiếng, vẫn còn dám dùng cho này. Chợt một tiếng hết tức giận được

thi pháp truyền từ xa đến.

người muốn đối địch với cữu vĩ sao? Cửu vĩ Những người khác có lẽ sẽ không

hiểu ý nghĩa của lời này, nhưng Vân Côn thì lập tức nắm bắt được từ mấu chốt

trong đó, đôi mắt mở to, bỗng nhiên vùng tay áo phát quà. Xuyết chút nữa để

mục tiêu chạy thoát, Phổ Nhạ có phần nôn nóng, vừa định tiếp tục đuổi theo

chặn lại thì đột nhiên cảm nhận được lực cản do Vân Côn cách không tạo ra. Cô

ta ngạc nhiên dừng lại trong không trung, mở to mắt nhìn minh tăng và Dữu

Khánh bay đến.

Thượng Tiên ngăn cản mình ra tay sao? Đương nhiên, cô ta cũng nhận ra hai

người Giữ Khánh không phải đang chạy trốn, mà bay thẳng về phía Thượng

Tiên. Cô ta tức thì nhớ tới hai câu nói mà Giữ Khánh vừa mới hết lên, nói Vân

Côn đến gặp ta và muốn đối địch với Cửu Vĩ sao? Cách nói này hoàn toàn

không để Thượng Tiên vào mắt, Cửu Vĩ? Cửu Vĩ là ai? Có vẻ như vừa nhắc tới

Cửu Vĩ liền khiến Thượng Tiên phản ứng, lập tức xuất thủ ngăn cản mình.

cô ta tự nhiên không dám tiếp tục mạo phạm, lòng đầy kinh ngạc đi theo ở phía

sau. Minh Tăng tự nhiên đã nhận được ra sự biến đổi khác thường trong quá

trình này, rất ngạc nhiên và cũng ý thức được lời thám hoa Lang nói không phải

giả, hán quả thực biết được điều mà người khác không biết. Hướng Lan Huyên

đang bị vân côn bóp cổ cũng chú ý tới quá trình biến hóa này, trong lòng lo

lắng, tên gốc này lại quay về đây tự chui đầu vào lưới làm gì chứ. Người biết

được chi tiết cụ thể mối quan hệ giữa y và cử vĩ sao.

Chỉ cần hơi có không khớp, sẽ rất dễ dàng lộ tẩy, nếu thực sự có thể lấy cừu vĩ

ra làm cái cớ, ta tự làm là được, cần gì chờ người tới. A-Lang Đại Cô và Ô-ô

đang trên mặt đất phía dưới vân Côn, bị ném vào một chỗ canh dữ. Cả hai đều

mềm nhũn nằm sóng soài trên mặt đất, toàn thân đầy máu, có vẻ cũng đã chú ý

tới diễn biến khác thường trên bầu trời. Nhìn thấy Dữ Khánh và Minh Tang

quay trở lại, A-Lang Đại Cô ngước đầu nhìn lên, trong lòng lo lắng.

Bà ta không ngại mạo hiểm ở lại đoạn hậu chính là để người trong lòng của

công chúa có thể thoát thân, tại sao lại quay về đây chứ? Hai người đã đi rồi

quay lại lơ lửng ở đối diện Vân Côn, đối mặt với Y. Hai bên cẩn thận quan sát

nhau một lúc, thực sự không nhìn thấy chút sợ hãi nào trên mặt đối phương,

Vân Côn chậm rãi hỏi, thám hoa lang quen biết cử vĩ sao. Dữu Khánh không có

chút nào nào núng, rộng điệu đầy tự tin hỏi Y, người rốt cuộc có phải là Côn Nô

hay không?

Đối với cách sương hô này, Vân Côn không còn quen nữa, y có chút khó chịu

nói, người đã biết còn hỏi làm gì. Dữu Khánh, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có

phải hay không? Vân Côn liếc nhìn phổ nhạ về đến nơi đang lắng nghe, cuối

cùng nhẫn nại thừa nhận, đúng vậy, là ta. Dữu Khánh lập tức chửi ấm lên, vậy

ngươi còn giả thần giả quỷ làm thượng tiên gì chứ? Côn nô thì cô nô đi, làm ra

vẻ đại nhân vật làm gì? Khiến lão tử sợ bóng sợ gió một chận.

rất sợ tìm sai người, hại ta vòng vòng vèo vèo khắp nơi để giò hỏi, mãi vẫn

không thấy ai từng nghe nói tới nhân vật như vậy”. Lời này đã giải thích cho

việc vì sao hắn không dám nhận thức đối phương. Và cũng là đang thăm giò, để

xem cữu vĩ có phải là bên mạnh hơn hay không, theo sự sắp xếp của cữu vĩ mà

giã tiên đã nói, cô Nô hẳn là bên phải nghe theo lời sắp xếp. Ngoài ra, nghe nói

địa vị của thánh mẫu nương nương tại tiên giới không phải tầm thương.

Cửu Vĩ lại là sụng vật của thánh mẫu Nương Nương. Nhưng lời nói đó lại khiến

vân côn bực bội, tượng đất cũng còn biết sận húng chi ở ngay trước mặt thủ Hạ

Mình, Y không cần thể diện sao. Y không vui hỏi, người rốt cuộc là ai? Đến

làm gì? Côn nô, phổ nhạ kinh ngạc và nghi hoặc, ánh mắt xoay chuyển. Kha

Mật và Cửu Hạp đã quay lại, đang ở dưới mặt đất canh giữ đám người ô ô, bọn

họ ngước đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt lấp lóe.

Thấy Vân Côn bị mắng nhưng vẫn phải nén giận, trong lòng Dữu Khánh tức thì

có tin tưởng. Lập tức chỉ về phía hướng lan huyên vẫn đang bị Vân Côn bóp cổ,

người bắt người của ta là muốn nghiêm túc nói chuyện hay là muốn gây dối.

Trước tiên thả nàng ra đi.