Phượng quan vần như rũ người đổ xuống như một đám bùn nhão, thân thể co
quáp, trong đầu xuất hiện một hình ảnh thật lâu trước đây. Khi đó cô ta còn là
lên sủng, có một người nam nhân rất sùng ái đút cho cô ta ăn, đó là khoảng thời
gian vô yêu vô lự nhất của cô ta. Nam nhân đó là phụ thân của Long Hành Vân,
sau đó hình ảnh dần dần bị một màu trắng xóa thay thế. Phượng G Long Hành
Vân trợn to đôi mắt, đau buồn kêu lên, nhìn bóng người gục xuống, trong đầu
cũng xuất hiện một hình ảnh.
Trước khi xuất phát rời Sikland các, Phượng Quan Vân và Hoàng Tu Hùng liên
tục khuyên vã đừng đi hổ Phách Hải. Ô Ô thì không có phản ứng nào, chỉ lạnh
lùng nhìn chằm chằm Kha Mật. Kha Mật cười hỏi, nhị động chủ, còn đánh nhau
được không? Lão ta muốn biết Ô Ô bị thương nặng đến mức nào? Ô Ô dơ tay
phất qua, một đám đá vỡ bay đi, để lộ Hoàng Tu Hùng bị đè ở bên dưới. I dơ
một tay hút tới, đưa tay kiểm tra, chưa chết.
chỉ bị dư lực từ đòn tấn công cường đã chấn động bất tỉnh, tất nhiên không tránh
khỏi bị thương. Y thì Pháp hơi khơi thông cho Hoàng Tu Hùng. Hoàng Tu Hùng
đột nhiên hát ra một hơi thở, tỉnh lại, nhìn quanh hiện trường, khi nhìn thấy thi
thể của Phượng Quan Vân, mắt lập tức đỏ lên. Ô ô, nơi đây không có chuyện
của người, đưa hắn đi trước đi. Vừa nói vừa giao long hành vân tới cho Hoàng
Tu Hùng. Hoàng Tu Hùng cũng biết đây không phải là lúc sử chí theo cảm tính.
Liền lập tức nhắc lấy lòng hành vân với đôi mắt đẫm lệ, bỏ chạy. Kha mật nở nụ
cười, việc Ô Ô không dám giữ lại người ở bên cạnh khiến lão ta đoán được, vị
nhị động chủ này chắc hẳn đã bị thương không nhẹ, lão ta lập tức lắc đầu nói,
muốn chạy ư. Chỉ sợ lần này không ai có thể trốn được. Vừa vứt lời Liền lao
tới. Ô Ô ở đối diện không nhường bước, hai bóng người cấp tốc lao vào nhau,
ầm ầm ầm bắt đầu đánh nhau.
Hoàng Tu Hùng kéo theo Long Hành Vân cũng không thể thuận lợi thoát thân,
đám nhân mã đi cùng Phổ Nhạ đã vọt tới, vừa nhìn thấy hai người, bọn chúng
liền xông tới vây công. Đám người này quả thực có năng lực, thực lực không hề
yếu, hai người chỉ có thể cúng quyết chống đỡ, vừa đánh vừa lui. Trên ngọn núi
cao ở gần đó lại có tiếng còi u, u chói tai vàng lên, đó là tiếng còi triệu tập phi
xí tư cước xa ở gần đây, chẳng mấy chốc liền thấy những điểm đen bay tới nơi
này.
Nhìn thấy hướng lan huyền lơ lửng trên không, Phổ Nhạ không có hành động lỗ
mãng, cô ta cũng lập tức dừng lại trong không trùng. Nghe tiếng đánh nhau ẩm
ẩm chuyển đến, hai người vô thức đưa mắt liếc nhìn về phía có đánh nhau,
nhưng không ai có ý định bận tâm đến. Rất nhanh, Cửu Hạp cũng chạy tới. Y hạ
xuống trên một cây đại thụ xéo một bên phía sau Phổ Nhạ, ngẩng đầu nhìn lên,
ánh mắt rất phức tạp nhìn về phía hướng lan huyền. Hiện tại, Y đã không còn
lửa dẫn muốn xử lý hướng lan huyền nữa.
Y biết mình không sứng, thậm chí còn có chút ước ao. Y đang nghĩ, nếu như lúc
đó mình quyết đoán, gian dạ và táo bạo hơn một chút, chủ động tiến vào chư
yêu chi cảnh, có lẽ mình đã là người nhận được tiên duyên đột phá đến cảnh
giới bán tiên. Hiện tại, Y vẫn cho rằng hướng lan huyên đột phá được đến cảnh
giới bán tiên là bởi vì nàng đã tiến vào chư yêu chi cảnh. Cưu đại hành tẩu,
người đột nhiên biến lớn như vậy, thật sự nhì không quen, không phải người
vẫn luôn muốn xử lý ta sao.
Hôm nay ta cho người cơ hội. Mái tóc dài của hướng Lan huyên tung bay, nàng
mỉm cười nói. Phổ Nhạ, đừng có nhiều lời với cô ta, người đi chặn mấy người
kia lại đi. Cửu hạp lập tức lướt sang một bên, đi vòng, không dám đi qua trước
mặt hướng Lan huyên. Hướng Lan huyên vốn có ý đồ chặn lại, nhưng nhìn thấy
Phổ Nhạ đang chờ đợi thời cơ, biết rõ mình đã bị nhắm tới, vì vậy không thể
không từ bỏ ý định. Chủ yếu là vì nàng không sợ.
Phía bên Dữu Khánh có Minh Tăng và Diệp A Lang. Không cần phải nói tới
Minh Tăng, ông ta là tù sĩ hàng. Đầu dưới bán tiên, còn Diệp A Lang đã từng là
cao thủ đệ nhất hổ phách tộc, cũng không phải ăn chay, hồi đó một mình từng là
sách không thể bắt được, phải liên thủ với người khác. Hai nữ nhân, một to một
nhỏ, chân chính rằng co với nhau giữa không chung. Hướng Lan Huyên cười
nói, phổ nhạ, người có chắc người là đối thủ của ta không?
Nàng muốn kéo dài chút thời gian cho mấy người Dữu Khánh, chờ đến khi đám
người Dữu Khánh đã chạy xa, nàng mới có thể yên tâm thoát thần. Phổ Nhạ,
ngươi là đối thủ của Văn Khúc sao? Ngươi cũng không phải là đối thủ của ba vị
bán tiên ở bên ngoài, nếu không ngươi sẽ không ẩn nhẫn bị áp chế tại nhân gian,
cho nên ngươi không phải là đối thủ của ta. Mặc dù nói như vậy, nhưng trong
lòng vẫn có chút không an tâm, cô ta vốn cho rằng đối phương không phải đối
thủ của mình.
nhưng nữ nhân này lại dám ở lại đối đầu với mình, thật sự không có chỗ dựa
nào sao. Đám người xâm nhập này, thực lực hư hư thực thực, quả thực khiến
cho người ta khó thể biết rõ. Đương nhiên, quan trọng nhất là cô ta không cần
phải mạo hiểm, chỉ cần kéo dài thời gian một chút là được. Một khi thượng tiên
đến nơi, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng, cho nên cô ta vui vẻ
đấu võ mồm với đối phương. Cơ thể cứu hạp mặc dù nặng nề, nhưng đó là gánh
nặng nội tại.
Y đã thích ứng với nó, so với Minh Tăng và Diệp A Lang phải mang theo một
đám gánh nặng bên ngoài, Y thoải mái hơn chút. Trong khoảng thời gian ngắn,
tốc độ của cứu hạp nhanh hơn, hơn nữa, thỉnh thoảng còn có tiểu yêu nhảy ra hỗ
trợ quấy giày, nên Y đã đuổi kịp đám người Dữu Khánh. Tuy nhiên, Y chỉ một
mực duy trì khoảng cách mà không tấn công, khi Minh Tăng và Diệp A Lang
vừa ra tay. Y lập tức tránh né, khi hai người mang theo người bỏ chạy, Y lại
đuổi theo.
Đây rõ ràng là muốn cuốn lấy bọn hán. Dữu Khánh cảm thấy không thích hợp,
những người khác cũng đã nhận ra miêu đồ quấy phá của Cửu Hạp. Khi nghĩ
đến Vân Côn, mọi người lập tức trở nên lo lắng. A Lang đại cô trượt lên tiếng
nói, bằng vô tranh lửa ta. Dữu Khánh quay đầu nhìn bà ta, rất muốn nói, cuối
cùng ngươi cũng chịu thừa nhận rồi sao. Vấn đề là, hiện tại ngươi nhắc đến điều
đó làm gì, bây giờ là lúc để nói chuyện này ư. Bị bệnh A.
23:32
Nếu ta không thể chạy đến tụ tập cùng các người, đừng có lo cho ta. Nếu người
có thể đi ra ngoài, hãy đối xử tốt với Trùng Nhi.” A-Lang Đại Cô vừa nói ra lời
này, Giữ Khánh liền thấy không ổn. Quả nhiên, A-Lang Đại Cô bỗng nói với
Minh Tăng, Tiểu Hải, người dẫn bọn hắn đi đi, để ta đoạn hậu. Rước lời liền
đẩy Giữ Khánh và mục ngạo thiết tới cho Minh Tăng. Ai mà chẳng có chút
chuyện cũ, Minh Tăng thoáng sửng sốt.
trong đầu lóe lên hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp mà trước đây tộc trưởng Ngọc
Kiều Kiều của Hải tộc đưa đến Minh Hải. Một số hình ảnh quyến rũ khó quên,
tức thì kinh ngạc thốt lên, là Ngươi. Ngươi chính là Diệp A Lang của Hổ Phách
Hải. Trong mắt A Lang đại cô toát ra nét tươi, cười đáp lại, ngay sau đó buông
tay ra, lao thẳng về phía cừu hạp đang quấy giày ở phía sau, chỉ chốc lát sau,
tiếng đánh nhau bắt đầu vang lên. Một đám người quay đầu nhìn lại. Dữu
Khánh đột nhiên đưa tay vào trong người.
Lấy tấm thiên dực lệnh đã hoàn toàn thay biến hình kia ra, nắm chặt trong tay,
miệng lẩm bẩm liên tục giực giực giực. Hắn bất chấp việc để bọc lộ thiên dực
lệnh ra với người ngoài, chỉ cần có thể sử dụng được con át chủ bài, chỉ cần nó
có thể phát huy tác dụng, bọc lộ thì bọc lộ, hắn không còn đặt nặng nữa. Đột
nhiên, từ phía trời xa có một vệt sáng loay tới, đó là một luồng sáng đen mở tối
mông lung. Minh Tăng đột nhiên ngẩn đầu nhìn lên, mặc dù là người bình tĩnh.
Lúc này ông ta cũng biến sắc thốt lên, vân cồn. Đám người Dữu Khánh cùng
ngẩn đầu nhìn theo, tất cả đều biến sắc. Minh Tăng nhanh chóng mang theo bọn
hắn chui vào trong núi rừng để tiếp tục chạy trốn. Ông ta biết năng lực phòng
ngự của mình đã bị mấy người cứu hạp bán đứng rồi, không thể tiếp tục lừa gạt
được vân cồn. Hướng Lan huyên đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn,
bởi vì phổ nhạ mãi vẫn không thấy ra tay, nàng chật ý thức được đối phương
cũng đang kéo dài thời gian.
Nhưng khi nàng kịp phản ứng lại thì đã muộn, nhìn thấy Phổ Nhạ quay đầu nhìn
về phía trời xa. Nàng cũng quay đầu nhìn sang phía đó, nhìn thấy được luồng
sáng đen kia, tốc độ cực nhanh, nhanh như sang băng sệt qua bầu trời. Thoáng
chốc, lưu quang hóa thành hình, đột nhiên dừng lại trước mặt nàng. Vân Côn đã
đến, mặt không biểu cảm, bộ quần áo bóng loáng trên người và bộ riêm ép hình
chữ bát nhẹ nhàng bồng bình, không phải vì gió thổi bay, một vừng sáng đen
phía sau làm nền.
trông rất có tiên vận. Chỉ là ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm đó khiến cho
hướng lan huyên không zét ma dùn. Phổ nhã đáp trả lại nàng bằng nét cười trâu
trọc trên khóe môi, sau đó chắp tay hành lễ và chào vân Côn, Thượng Tiên.