Vân Côn vẫn đang một mực canh giữ lối ra, lòng nghi ngờ của Y quá nặng, cho
dù cả Cửu Hạp và Mông Phá đều có thể chứng minh hoại giới đã thất hứa. Khả
năng cổng tiên phủ mở ra lại rất thấp, nhưng Y vẫn nghi ngờ đó là một cái bẫy,
lo lắng dính phải kế điệu hổ ly sơn, cho nên dặn rò phổ nhạ khi có phát hiện
mới vận dụng miếng phủ này. Nói cách khác, nếu không xác định được mấy
người hướng Lan Huyên đều có mặt, Y sẽ không dễ dàng rời khỏi lối ra. Vâng,
A. Kha Mật vừa mới nhận lệnh.
Trật cất lên một tiếng gên, khóe miệng chảy máu, tay ôm ngược, lảo đảo đứng
trên cành, cây có vẻ như sắp ngã. Phổ nhã hỏi một câu không phải để quan tâm
lão ta, người làm sao vậy? Linh trùng của ta đã bị bọn hắn giết chết. Kha mật há
to miệng đầy máu, mặt đầy đau buồn và tức giận, sao có thể như vậy? Con Linh
trùng này của ta cực kỳ cảnh giác, trên đường đi không bị phát hiện, vì sao vừa
đến địa điểm đã bị phát hiện chứ? Không đúng.
Lão ta bỗng nhiên trộn tròn hai mắt, ta hiểu rồi, lại là tên thám hoa lang kia, tên
thám hoa lang đó có cách cảm ứng được linh trùng của ta đến gần, nhất định là
như vậy. Lão ta nhớ tới tình huống con linh trùng đầu tiên bị mất, là bởi vì đi
điều tra thám hoa lang, hai con sau bị bắt rất lâu về sau mới bị giết chết. Đến
lượt con này lại bị chết vì đến gần thám hoa lang, lão ta muốn không nghi ngờ
đến hắn cũng khó. Phổ nhã chầm giọng hỏi, nói cách khác, đã đánh rắn động cỏ
rồi.
Vừa mới rút lời, phía xa liền chuyển đến một tiếng huýt dài, sắc mặt mấy người
đều thay đổi, đó là tín hiệu do tai mắt của bọn họ dải ra xung quanh địa điểm
mục tiêu phát ra cảnh báo có phát hiện. Muốn chạy, Phổ Nhã nổi rận, sao có thể
tránh né được nữa, đã không cần thiết phải tiếp tục ẩn nấp, cô ta khẩn cấp lướt
đi, lao thẳng đến phương hướng phát ra cảnh báo. Những người khác cũng vù
vù bay theo. Hướng lan huyên từ trong rừng cây nhảy lên cao nhìn thoáng qua
rồi nhanh chóng luồn về lại trong rừng.
Nàng cũng bất chấp che giấu gì nữa, trực tiếp thì Pháp cuốn lấy một số người,
luôn lách chạy trốn trong rừng với tốc độ nhanh hơn. Về phần những người
khác thì nàng bỏ qua, đó là Ô Ô và ba người Long Hành Vân, lúc này mang
nhiều thêm một người là thêm một gánh nặng, nàng rất quyết đoán khi đưa ra
quyết định. Nếu không phải vì mấy người Thanh Nha biết được quá nhiều
chuyện thì nàng cũng đã bỏ qua, thậm chí trong đầu nàng còn lóé lên ý nghĩ trực
tiếp giết người diệt khẩu. Nhìn thấy hướng lan huyên đột ngột tăng tốc bỏ chạy.
Trong mắt ô ô lộ ra nét kinh ngạc rồi nhận thức được điều gì đó. Gã đột nhiên
ngẩn đầu nhìn lên vì có âm thanh giền vang như sấm vang lên, nhìn thấy phủ
nhạc đang lơ lửng giữa trời nhìn theo bọn họ chạy trốn. Gã tức thì cực kỳ chấn
động, biết rằng mình đã trở thành quân cờ của hướng lan huyên dùng để thu hút
địch nhân, cũng có thể nói là quân cờ bị vứt bỏ. Gã gặp nguy không loạn, liếc
thấy gần đây có một vách núi, Gã lập tức dơ tay cuốn lấy ba người lòng hành
vân, liều mạng lao về phía vách núi đó.
May mà cách đây không xa lại có một tiếng huýt dài thu hút sự chú ý của Phổ
Nhạ, cô ta lập tức lau vọt về phía đó, chỉ là trước khi đi vẫn không quên đánh
một chưởng về phía mấy người đang lau đến vách núi. Ơm, đối với đám người
ô ô, đây thật sự là trời long đất lở, vách núi vỡ vụn cùng với bọn họ đổ ập
xuống vực sâu. Khi tiếng còi cảnh báo vang lên ở phụ cận, hướng lan huyền liền
biết đã gặp phải phiền phức, đã ủng phí mấy người ô ô làm môi nhửa. Luôn lách
bay ở trong.
Rừng thực sự quá chậm, mang theo nhiều người như vậy bay ra ngoài càng
không thể cắt đuôi, cho dù không mang theo ai nàng cũng chưa chắc đã nhanh
bằng Phổ Nhạ. Nàng rất nhanh đưa ra quyết định, đại hòa thượng, diệp A-lang,
người dẫn bọn hắn đột phá vòng vây, để ta đoạn hậu. Sau này gặp lại tại địa
điểm vân côn đã thương ta. Mấy người kinh ngạc, vẫn còn đang sợ hãi với việc
nữ nhân này vứt bỏ mấy người ô ô như cờ thí, không nghĩ tới chỉ trong chấp
mắt nàng lại mạo hiểm tính mạng đoạn hậu cho bọn hắn.
Dữu Khánh vội vàng khuyên, người không phải là đối thủ của Phổ Nhạ. Hướng
Lan huyên dơ tay tháo cây châm cài tóc xanh ngọc trên đầu xuống, cầm trong
tay, tóc dài lập tức lay động rũ xuống. Nhìn thấy cây châm cài tóc đó, Dữu
Khánh liền hiểu, hắn biết nữ nhân này đã biết được tác dụng của cây châm cài
tóc này, muốn dựa vào nó để đánh với Phổ Nhạ một trận. Bảo vệ tốt cho hắn.
Cũng không biết ai là người mà hướng Lan huyên dặn hai người Minh tăng bảo
vệ, nói chung.
vừa rứt lời nàng liền rơ tay đẩy mấy người ra xa. Còn mình thì lao lên không
trung, lơ lửng trên không, một mình đối diện với Phổ Nhạ đang lao nhanh tới,
tóc dài tung bay trong gió. Anh sáng dưới vực sâu vốn u tối, khi vách núi sụp
xuống mở rộng phía trên đã giúp cho phía dưới sáng lên không ít. Dòng nước
dưới chân vách đá bị vụ sụp đổ chặn lại rồi lại xuyên qua khe hở giữa đống đá
vỡ chảy đi, mực nước rừng lên một chút. Trong đống sụp đổ, một tảng đá lớn bị
hất lên.
Lan ra, phượng quan vần với tay bám đá bò ra, quần áo tả tơi, máu me đầy
người, ruôn dẩy nhìn xung quanh. Vừa mới xoay người lại, cô ta liền đối diện
với một khuôn mặt đang cười gần, đó chính là Kha Mật, không biết lão ta xuất
hiện ở phía sau từ lúc nào. Kha Mật vẫn tương đối thích chọn bóp trái hồng
mềm, chuyện đuổi theo hướng lan huyên cứ dao cho Phổ Nhạ là được. Đi theo
sau cô ta, lão lo lắng sẽ bị Phổ Nhạ mượn đau giết người, cho nên giữa đường
dừng lại đây.
Đương nhiên, lão ta cũng muốn thử xem có thể thừa dịp Ô Ô bị thương để giết
Ô Ô hay không, bởi vì lão ta nói mong phá là bị Ô Ô giết, điểm này không nên
để có cách nói khác. Phượng quan vần Kinh Hãi, vừa định bỏ chạy thì bị một
bàn tay tóm lấy cổ, bóp chặt. So sánh tu vi và thực lực của cô ta với Kha Mật,
vốn đã có trên lịch rất xa, húng chi dư lực từ một đòn vừa rồi của Phổ Nhạ đã
khiến cô ta bị trọng thương. Lúc này bị Kha Mật bóp cổ.
cô ta hoàn toàn không có bất kỳ sức lực nào để phản kháng. Nếu không phải
vừa rồi có ô ô liều mạng thì pháp chống đỡ giúp mọi người, giảm đi rất nhiều
tác động của dư lực lên cô ta thì một đòn đánh vừa rồi đã đủ để giết chết cô ta
rồi. Toàn thân ruôn dẩy vì sợ hãi, cô bị bóp chặt khiến mặt cô ta càng ngày càng
đỏ, đôi mắt đỏ ngầu như sắp lồi cả ra ngoài, máu dần dần dịn ra từ miệng mũi
mắt. Từ trong ánh mắt ác độc của Kha Mật, cô ta biết rõ lần này mình.
khó tránh khỏi tai kiếp, biết mình đã sắp chết, không thể sống sót. Tuy nhiên, cô
ta có chút không cam lòng, cảm thấy lần này đi ra ngoài vẫn chưa làm được gì,
sao đã đi đến hồi kết và hình như mình vẫn chưa làm được việc gì nghiêm túc,
tại sao phải chết rồi chứ? Nghĩ lại, mình là một trong 4 vệ của Sik-Lan K.A. tại
tu hành giới mình cũng là loại nhân vật có danh tiếng, ở mức độ nào đó coi như
là nhân vật có thể tung hoành giới tu hành. Như lần này.
bắt đầu từ khi đến Hổ Phách Hải, dường như mình không hề có tư cách để tung
hoành, không dám lỗ mãng, thậm chí hầu hết thời gian mình đều không có
quyền nói chuyện. Mãi cho đến bây giờ, ngay cả một cơ hội để phô trương còn
chưa có thì sẽ phải chết rồi sao?” Kha mật cười gần, ánh mắt rời khỏi khuôn
mặt cô ta, đảo mắt nhìn qua khu vực lớn bị vụ sụp đổ vùi lấp, cười lạnh nói, nếu
còn không ra, cô ta sẽ phải chết ở trong tay ta đó. Phượng Quan Vân rất muốn
hết lên.
nhắc mọi người đừng đi ra, muốn nói rằng đối phương sẽ không bỏ qua cho
mình. Thực ra, ý nghĩ này rất dư thừa, chỉ là một khu vực như thế, dưới vực sâu
này có rộng cũng không rộng được bao nhiêu. Ẩm ẩm, lượng lớn đá vỡ bị hất
bay, ô ô với những vết máu trên người xuất hiện, quay đầu lại. Long Hành Vân
được gã che chắn ở dưới người cũng đứng lên, xông ra. Mặc dù trông có chút
chật vật, nhưng trạng thái Long Hành Vân có vẻ tốt hơn ô ô nhiều.
16:38
Hiển nhiên là đã được Ô Ô bảo vệ vẹn toàn. Nhìn thấy Phượng Quan Vân rơi
vào trong tay Kha Mật, Long Hành Vân Kinh Hãi, Phượng Gi. Ô Ô lên tiếng,
thả cô ta ra. Được, nghe lời nhị động chủ. Kha Mật khẽ gật đầu, đồng ý rất sức
khoát, tay cũng sức khoát, rắc, trực tiếp bóp vỡ cổ Phượng Quan Vân. Máu tươi
chào ra, lão ta thuận tay vặn một cái, răng rắc, xương cổ hoàn toàn bị bể gãy,
sau đó thuận tay thả ra.